Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai mắt Mục nghị trưởng bừng sáng, giọng đầy kiên định: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giống như lão Vũ, nếu một ngày nào đó Lăng Dương bị tấn công, tôi cũng sẽ dùng sinh mạng để bảo vệ thành phố này, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ không để bất cứ một thể biến dị nào vào thành!”  

 

Thẩm Trạch Thiên cất lời: “Phó minh chủ Hồ, bây giờ tôi cũng là nghị trưởng, nếu cần thì cũng có thể sắp xếp tôi đến trấn thủ thành phố an toàn.”  

 

Phó minh chủ Hồ xoay người nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên, nói: “Thẩm nghị trưởng, cậu còn trẻ, mới bước vào Kết Đan Cảnh chưa được bao lâu, cậu còn cần không gian để phát triển và tăng thêm thực lực, không cần phải vội vàng đến trấn thủ thành phố an toàn. Bất kể là trấn thủ thành phố an toàn hay ra ngoài thanh trừng Thể biến dị thì cũng đều là đang cống hiến.”  

 

“Được, tôi xin nghe theo sự sắp xếp của Liên minh.” Thẩm Trạch Thiên đáp lời.  

 

“Phó minh chủ Hồ, Mục nghị trưởng, thi thể Vũ nghị trưởng ở nơi nào, tôi có thể đến nhìn không?” Lâm Mộc hỏi.  

 

“Lâm Mộc, tôi kiến nghị cậu không nên nhìn.” Phó minh chủ Hồ nói.  

 

Lâm Mộc cắn môi, nói: “Tôi…tôi vẫn muốn nhìn.”  

 

“Nếu cậu đã kiên quyết như vậy, vậy thì đi theo tôi, Vũ nghị trưởng quả thật đối xử rất tốt với cậu.”  

 

Phó minh chủ Hồ nói xong liền đi về phía bên phải.  

 

Mọi người nhanh chóng theo sau.  

 

Phó minh chủ Hồ dẫn bọn họ tới trước một thi thể được đắp vải trắng.  

 

Lâm Mộc đang định tiến lên lật tấm vải, Mục nghị trưởng giữ lấy cánh tay anh.  

 

“Lâm Mộc, đừng nhìn, cậu muốn nói gì với Vũ nghị trưởng thì cứ đứng ở đây nói với ông ấy là được.” Mục nghị trưởng nhìn Lâm Mộc, nói.  

 

“Để cho tôi nhìn Vũ nghị trưởng một lần thôi, được không?”  Lâm Mộc cầu khẩn.  

 

“Thôi được.” Mục nghị trưởng buông tay ra.  

 

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, vén tấm vải trắng lên.  

 

“Á!”  

 

Khi thấy hình ảnh trước mắt, Lâm Mộc hoảng sợ lùi về sau một chút, anh ngã ngồi xuống đất, mắt trợn trừng.  

 

Giờ khắc này Lâm Mộc mới hiểu được vì sao Phó minh chủ Hồ và Mục nghị trưởng đều kiến nghị anh không nên nhìn.  

 

Bởi vì dưới lớp vải trắng, chỉ còn sót lại một ít xương cốt vỡ vụn.  

 

Phó minh chủ Hồ lắc đầu nói: “Vũ nghị trưởng chọn cách đồng quy vu tận với Thể biến dị cấp A+, chính bản thân ông ấy cũng tan xương nát thịt, ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng đều không thể giữ lại.”  

 

Mục nghị trưởng đứng bên cạnh nhìn thoáng qua thi thể xong cũng nhanh chóng quay sang chỗ khác, không đành lòng nhìn thêm.  

 

Biểu tình của Mục nghị trưởng vô cùng thống khổ.  

 

Ông cụ và Vũ nghị trưởng là huynh đệ tốt đã nhiều năm, cùng tiến cùng lùi, Vũ nghị trưởng hy sinh đương nhiên cũng khiến ông cụ vô cùng đau khổ.  

 

“Vũ nghị trưởng…”  

 

Lâm Mộc ngồi dưới đất, viền mắt lại đỏ lên, nước mắt không ngừng tràn ra khóe mắt.  

 

Lâm Mộc vốn còn muốn nhìn Vũ nghị trưởng lần cuối, thế nhưng lại nhìn thấy tình cảnh như vậy…  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK