Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù lần này Lâm Mộc xuống núi cũng đã có kế hoạch luyện tập, nhưng khi vào trong thành phố đều gặp phải những người không có chút kinh nghiệm nào cả.

 

Mãi đến gần tối, Lâm Mộc mới rời khỏi khu tập thể rồi đi về nhà.

 

Trong mấy ngày tới, Lâm Mộc cũng không định tiếp tục tu luyện ở khu tập thể Cẩm Tú nữa, bởi vì tu vi hiện tại của Lâm Mộc, bế quan đã không còn hiệu quả nữa rồi.

 

Cảnh giới cao nhất của bản thân có thể tăng cường tác dụng khi hấp thụ linh lực và khi tu luyện, từ đó có thể gia tăng tốc độ, nhưng chuyện vượt qua cảnh giới này, xem ra cảnh giới cao nhất của bản thân cũng không có tác dụng gì, đành phải dựa vào chính mình thôi.

 

Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.

 

"Anh à, em đang đợi anh đó!"

 

Lâm Mộc vừa về tới nhà, em gái Lâm Lê đã vui vẻ chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Mộc rồi kéo anh vào trong nhà.

 

"Oa, bữa tối nay thịnh soạn quá vậy, hôm nay là ngày gì vậy?"

 

Lâm Mộc nhìn một bàn ăn tối vô cùng thịnh soạn. Bây giờ nhà nghèo, có một bàn thức ăn lớn như vậy, từ sau khi Lâm Mộc trở về vẫn chưa từng thấy được mấy lần.

 

“Hôm nay… hôm nay là ngày gì vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.

 

“Thằng nhóc này, quên sinh nhật mình rồi à?” Lâm Đại Sơn nói.

 

"Sinh nhật ..." Lâm Mộc giật mình.

 

Đã năm năm Lâm Mộc không có sinh nhật, nên thật sự anh cũng đã quên mất. Nhưng ba mẹ và em gái anh vẫn nhớ rõ, thậm chí còn tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho anh nữa. Điều này khiến sống mũi Lâm Mộc có hơi cay cay, trong lòng anh có một cảm giác vô cùng khó tả ...

 

Mấy năm trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, ngày sinh nhật Lâm Mộc cũng chỉ ra ngoài với một đám bạn, hơn nữa cả đêm anh đều không về nhà. Vậy nên những ký ức về sinh nhật cùng với gia đình của anh chỉ dừng lại khi anh còn nhỏ thôi.

 

“Ba, mẹ, hiện tại điều kiện kinh tế của gia đình mình không tốt, không cần chuẩn bị nhiều món như vậy đâu, bốn người chúng ta cũng không ăn được nhiều như vậy mà.” Lâm Mộc nói xong liền đi tới ngồi xuống.

 

Mẹ cười: "Mộc Nhi, con đã năm năm không về rồi, năm nay cũng coi bù đắp sinh nhật cho con trong năm năm qua, nên đương nhiên mẹ phải làm nhiều món chứ, đây đều là mẹ với em gái con tự tay làm đó."

 

“Con cũng đói rồi, chúng ta mau ăn thôi .” Lâm Mộc cười rồi cầm đũa lên, gắp một miếng to rồi bỏ vào miệng.

 

“Mộc Nhi, không cần phải vội, cứ ăn từ từ thôi.” Mẹ anh nhẹ giọng nói.

 

"Ừm."

 

Lâm Mộc gật đầu ăn, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt anh rồi. Giờ phút này, Lâm Mộc mới nhận ra một điều đó là được đón sinh nhật cùng gia đình chính là một niềm hạnh phúc hiếm có.

 

Thật sự khi một người gặp khó khăn, những người đã từng ở cạnh bạn còn ai sẽ nhớ đến bạn chứ? Những ngày tháng khi Lâm Mộc sống trước kia, những thứ hào nhoáng kia đều chỉ là giả tạo mà thôi.

 

Sau khi ăn xong, em gái anh lấy ra một chiếc bánh kem, mặc dù chiếc bánh không quá lớn nhưng vẫn khiến Lâm Mộc bất ngờ.

 

"Anh à, em hát một bài chúc mừng sinh nhật anh nha!"

 

Với một nụ cười đáng yêu, em gái bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Lâm Mộc bằng giọng hát nhẹ nhàng của mình. Cả nhà quây quần bên chiếc bánh và nghe em gái anh hát. Em gái anh cũng rất nhanh hát xong bài hát chúc mừng.

 

“Anh ơi, anh mau ước đi!” Em gái cười ngây ngô và xinh đẹp.

 

Lâm Mộc nhắm mắt cầu nguyện, rồi thổi tắt ngọn nến. Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu lên rồi nói với giọng điệu kiên quyết: "Ba, mẹ, em gái, mọi người hãy tin con, không bao lâu nữa con sẽ cho mọi người một ngôi nhà lớn, sẽ cho mọi người có một cuộc sống tốt hơn."

 

Bây giờ A Bính và Bằng Gia đã bắt đầu hành động, chỉ cần đợi mọi chuyện diễn ra thuận lợi thôi, ngày đó cũng sẽ không còn xa nữa!

 

“Lâm Mộc, con có mơ ước cũng là chuyện tốt, nhưng phải làm đến nơi đến chốn, hãy nhớ nó không dễ giống như ăn một miếng thịt mỡ đâu, con hiểu ý ba chứ?” Lâm Đại Sơn nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK