Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hơn một năm qua kể từ khi trở thành Đạo sư của Trần Uyển Nhi, Sài Thiệu đã tự nhủ lòng rằng anh ta đã đặt nền móng nhất định cho mối quan hệ với Trần Uyển Nhi.

Ở bên nhau lâu như vậy, anh ta cảm thấy đã đến lúc phải tỏ tình.

Trần Uyển Nhi sững sờ ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này là điều mà Trần Uyển Nhi không bao giờ ngờ tới.

"Uyển Nhi?"

Sài Thiệu thấy Trần Uyển Nhi sửng sốt, vội vàng gọi tên cô nàng, đồng thời mỉm cười vẫy vẫy bông hồng trong tay, ra hiệu cho Trần Uyển Nhi nhận lấy.

Nghe thấy giọng nói của Sài Thiệu, Trần Uyển Nhi hoàn hồn.

"Sài đạo sư, sao người lại làm như vậy, trong lòng tôi, người vừa là thầy vừa là bạn. Tôi luôn coi người là Đạo sư của mình." Trần Uyển Nhi nói.

"Uyển Nhi, anh vừa là thầy vừa là bạn, điều đó không cản trở mối quan hệ của chúng ta. Chúng ta tiến xa hơn nhé. Kỳ thực, anh đã thích em từ lâu rồi. Anh đã muốn nói với em từ lâu rằng em hoàn toàn chinh phục trái tim anh. Đối với anh, em là nàng tiên giáng trần xinh đẹp và tài giỏi!” Sài Thiệu nở nụ cười.

"Thực xin lỗi, Sài Đạo sư, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của người." Trần Uyển Nhi không nhận bó hoa hồng.

Khi Sài Thiệu nghe thấy điều này, anh ta hơi ngẩn người.

"Tại sao? Uyển Nhi, Em cảm thấy anh không đủ ưu tú sao? Hay em nghĩ anh không thể cho em hạnh phúc? Anh là thiên tài trong giới tu luyện, anh cảm thấy mình xứng với em. Anh tự tin có thể mang đến hạnh phúc cho em! Chắc em cũng cảm nhận được anh đối xử tốt với em như thế nào đúng không!” Sài Thiệu nghiêm túc nói.

"Sài Đạo sư, không phải người không đủ tốt, vấn đề không nằm ở người, mà nằm ở tôi. Tôi đã có người thương trong lòng rồi." Trần Uyển Nhi nói.

Sài Thiệu cảm thấy những lời này như sét đánh giữa trời quang.

Nếu lý do Trần Uyển Nhi từ chối lời tỏ tình của anh ta vì tình cảm giữa hai người chưa đạt đến mức bạn trai và bạn gái thì Sài Thiệu cảm thấy mình vẫn có thể nỗ lực hơn.

Nhưng nếu Trần Uyển Nhi đã có người thương trong lòng thì lại hoàn toàn khác.

"Ai? Ai có bản lĩnh chinh phục trái tim em? Lẽ nào người này tài năng và ưu tú hơn anh ư?" Sài Thiệu không cam lòng.

"Sài Đạo sư, tốt nhất người không nên biết đó là ai." Trần Uyển Nhi lắc đầu, không muốn nói ra.

"Uyển Nhi, dù anh thua thì cũng phải thua rõ ràng! Nói cho anh biết anh thua ai!" Sài Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Người thật sự muốn nghe sao?” Trần Uyển Nhi nhìn anh ta.

"Đương nhiên!" Sài Thiệu không chút do dự.

"Vậy tôi nói cho người biết, người nhất định phải giữ bí mật nha." Trần Uyển Nhi nói.

"Không thành vấn đề, chỉ cần em nói cho anh biết! Sài Thiệu anh nhất định sẽ giữ bí mật cho em!" Sài Thiệu gật đầu, bây giờ anh ta chỉ muốn biết người đó là ai.

"Vậy em nói cho anh biết, người thương trong lòng em chính là… Lâm Mộc."

Trần Uyển Nhi cắn đôi môi đỏ mọng và cuối cùng cũng nói ra cái tên ‘Lâm Mộc’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK