Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai quả kim cương này giúp tu vi của anh nâng cao đáng kể. Bây giờ chỉ còn thiếu hai phần nữa anh có thể tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong rồi.  

 

Nếu Lâm Mộc phục dùng Nhân sâm tím lấy được từ Tuyết Sơn Phái, anh có thể vững vàng tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay lập tức.  

 

Nhưng anh muốn giữ dược liệu trân quý đó lại để trị thương, phát huy công dụng vốn có của nó.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Đương nhiên, nếu rơi vào tình thế cấp bách cần tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay, Lâm Mộc có thể phục dùng Nhân sâm tím bất cứ lúc nào.  

 

“Ngày mai đưa em gái tới Thành phố Thân Giang rồi, tối nay phải ngủ một giấc thật ngon.” Lâm Mộc nói rồi lên giường ngủ.  

 

Ngày hôm sau, Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Thành phố Thân Giang.  

 

Trước khi hai người ra khỏi nhà, mẹ Lâm Mộc không nỡ xa con gái, luôn miệng dặn dò Lâm Lê phải chăm chỉ học hành, còn kêu Lâm Mộc phải đưa em gái đến trường an toàn.  

 

Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Ninh Đô, sau đó lên máy bay đến Thành phố Thân Giang.  

 

3h chiều, tại sân bay Thành phố Thân Giang. Lâm Mộc đưa em gái ra khỏi sân bay.  

 

Trước khi đi, anh đã thông báo cho Trần Uyển Nhi. Cho nên khi hai người vừa bước ra, Trần Uyển Nhi đã đứng chờ ở cổng đón.  

 

“Em gái Lâm Lê.” Trần Uyển Nhi vừa thấy Lâm Lê đã niềm nở bước lên nghênh đón.  

 

Hai cô gái đứng cạnh nhau, hỏi ngắn han dài.  

 

“Em gái Lâm Lê, nếu em đã đến Thành phố Thân Giang học thì chị Uyển Nhi này sẽ chăm sóc em! Coi như chị có thêm bạn đồng hành rồi!” Trần Uyển Nhi cười vui vẻ nói.  

 

 

 

“Chị Uyển Nhi, có chị ở đây em cũng vui lắm.” Gương mặt Lâm Lê nhuốm ý cười.  

 

“Khụ khụ, hóa ra anh là người thừa à.” Lâm Mộc ho khan một tiếng.  

 

“Thế anh nghĩ là gì?” Trần Uyển Nhi bụm miệng cười, liếc nhìn Lâm Mộc.  

 

“Đi thôi, đưa Lâm Lê tới trường đại học, không còn sớm nữa rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

“Được, xe tôi ở đằng kia.” Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc cùng Lâm Lê ra xe cô nàng, sau đó lái xe đến Đại học Phú Hưng.  

 

Trong buồng xe.  

 

“Trần Uyển Nhi, mấy ngày tôi không ở thành phố Thân Giang, mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?” Lâm Mộc hỏi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK