Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau khi Lâm Mộc rời khỏi Sảnh nghị sự Liên Minh một giờ đồng hồ, liên minh đã thông báo hệ thống cấp bậc chức vụ mới.  

 

Tin tức Lâm Mộc được bổ nhiệm làm Chỉ huy trưởng cũng đồng thời được công bố.  

 

Tin tức vừa xuất hiện trên Kênh cộng đồng đã gây nên náo động không nhỏ.  

 

Đảm nhận chức vụ Chỉ huy trưởng thứ nhất, đồng nghĩa với việc Lâm Mộc có vị trí thứ ba trong liên minh, chỉ đứng sau Minh chủ và Phó Minh chủ.  

 

Thậm chí quyền lực của chức vụ Chỉ huy trưởng chẳng chênh lệch là bao so với Phó Minh chủ.  

 

Đặc biệt, trong chiến sự, quyền lực của Lâm Mộc tuyệt không kém Phó Minh chủ.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Có điều trong công việc hàng ngày của liên minh, Phó Minh chủ vẫn có quyền lực cao hơn.  

 

Tuy thâm niên của Lâm Mộc không nhiều, nhưng chiến tích chói lọi ‘một chiêu kích sát Thú biến dị cấp A+’ của anh xứng đáng với chức vụ được bổ nhiệm lần này, do đó chẳng ai có ý kiến gì với thông báo mới của liên minh.  

 

Tin tức vừa công bố, Lâm Mộc đã liên tiếp nhận được lời chúc mừng.  

 

Mục nghị trưởng, tất cả các Nghị Trưởng trong liên minh, dù thường ngày ít qua lại với Lâm Mộc cũng đều gửi tin nhắn chúc mừng anh.  

 

Thẩm Trạch Thiên, Trần Uyển Nhi, La Văn Thành và Lăng Hiên còn chạy tới biệt thự của anh chia sẻ niềm vui.  

 

Bốn người họ đều tận mắt chứng kiến màn giao chiến của Lâm Mộc ở Ninh Đô thông qua bản tin phát sóng trực tiếp trên truyền hình.  

 

Lâm Mộc chuẩn bị một mâm rượu để tiếp đón họ.  

 

Trong sân biệt thự.  

 

Năm người ngồi quanh bàn ăn.  

 

“Lâm Mộc, tôi không ngờ thực lực của cậu lại lợi hại tới mức này đấy!” La Văn Thành cảm khái nói.  

 

Khi trước anh ta thường kề vai chiến đấu cùng Lâm Mộc, mới một thời gian không cùng săn giết Thể biến dị mà Lâm Mộc đã mạnh vậy rồi!  

 

Lăng Hiên cũng không khỏi cảm khái: “Tôi còn vào liên minh cùng đợt với Lâm Mộc đấy, giờ anh ấy đã là Chỉ huy trưởng, còn tôi.... haiz.. cách biệt quá lớn mà!”  

 

Lâm Mộc nhìn Lăng Hiên, nghiêm túc nói: “Lăng Hiên, anh rất có thiên phú. Nhưng muốn trổ hết tài năng, chỉ dựa vào thiên phú hoàn toàn không đủ.  Làm Tu hành Giả phải dám mạo hiểm, dám chịu đựng gian khổ. Chăn ấm nệm êm không thể nuôi dưỡng nên một Tu hành Giả cường đại! Chúng ta không tu luyện cho người khác xem, càng không vì họ mà tu luyện, chúng ta nỗ lực vì chính bản thân mình!”  

 

Lâm Mộc biết, Lăng Hiên thích cuộc sống an yên hơn.  

 

Bớt được việc nào hay việc đó, nhiệm vụ hiểm nguy có thể tránh được thì không đi.  

 

Các cụ vẫn nói, bản chất của con người là tránh hại tìm lợi.  

 

Nhưng Tu hành Giả mà như vậy thì không đạt được gì trên con đường tu luyện hết!  

 

“Haiz, tôi hiểu đạo lý này chứ, tôi cũng chẳng dám đặt ra mục tiêu gì to lớn, chỉ cần đạt tới trình độ như ba tôi, sau đó lãnh đạo môn phái nhà tôi là đủ rồi, chắc chắn tôi không thể so sánh với Lâm Mộc!” Lăng Hiên nở nụ cười.  



Nghe vậy, Lâm Mộc không nói thêm gì nữa, mỗi người một nguyện vọng và hoài bão khác nhau mà! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK