Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhược Thủy vậy mà lại ở trong tay Dương Phàm Khôn! Tôi phẫn nộ hét: "Dương Phàm Khôn, mày có còn là đàn ông không? Là tao chọc giận mày, vậy mà mày lại chỉa mũi dao vào phụ nữ, không biết liêm sỉ à?"

Dương Phàm Khôn cười khẩy nói: "Ở trong mắt của tao, không có phân biệt nam nữ, chỉ cần có thể đạt được mục đích là đủ rồi." Nói xong, hắn hỏi tôi có muốn nghe giọng của Tô Nhược Thủy không? Sau đó tôi chợt nghe thấy Tô Nhược Thủy phẫn nộ la hét: "Buông tôi ra!"

Tôi nóng nảy, cũng hét lên: "Chị Thủy! Em sẽ lập tức đến cứu chị."

Tô Nhược Thủy nói tôi đừng qua đây, còn nói cô ấy sẽ không sao. Nhưng khi cô ấy vừa nói xong lời này, lập tức la lên một tiếng đau đớn, cùng với tiếng la này còn có một tiếng ‘bốp’ rất rõ ràng, hẳn là có thằng chó nào đã đánh cô ấy một bạt tai.

Quả nhiên, tôi nghe được Dương Phàm Khôn cười đê tiện nói: "Cao Phong, tại sao cậu lại không biết thương hoa tiếc ngọc vậy? Đánh mặt của người đẹp sưng lên như thế thì tối nay các anh em làm sao còn hứng mà hành sự nữa."

Lòng tôi trầm xuống, là Cao Phong đánh Tô Nhược Thủy? Hắn không phải cùng một phe với Tô Nhược Thủy sao? Là hắn đang diễn kịch hay là đang làm cái gì khác? Cho dù là diễn trò thì cũng thật quá đáng!

Dương Phàm Khôn cho tôi địa chỉ, nói: "Trần Danh, trong vòng nửa tiếng tao muốn thấy mày, nhớ kĩ, nếu mày dám dẫn theo người khác đến đây, tao nhất định nói được thì làm được. Tao cũng rất muốn nhìn xem là người của mày nhanh nhẹn, hay là tốc độ cởϊ qυầи của tao nhanh."

Nói xong hắn lập tức cúp máy, không cho tôi cơ hội mở lời.

Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, Dương Phàm Khôn hận tôi như vậy, nếu như hắn thật sự đem sự hận thù đối với tôi đổ hết lên người Tô Nhược Thủy, tôi thật sự không dám tưởng tượng cô ấy sẽ bị đối xử ra sao.

Triệu Côn Bằng hỏi tôi có chuyện gì? Tôi nói sự việc cho anh ấy biết, đồng thời cũng nói tôi và Tô Nhược Thủy đã hết hiểu lầm, hai chúng tôi hiện tại yêu đương với mục tiêu là kết hôn.

Triệu Côn Bằng chau mày, nói: "Cậu không thể đi một mình, Dương Phàm Khôn rõ ràng đã đặt sẵn bẫy ‘dụ người vào lu’, nếu cậu thật sự đơn thân độc mã đến đó, đừng nói là cứu Tô Nhược Thủy, có khi cả cậu cũng bị cuốn vào."


Tôi nói rằng cho dù như vậy thì tôi cũng không thể bỏ mặc cô ấy không quan tâm. Triệu Côn Bằng nói anh ấy không phải có ý này, ý của anh ấy là tôi phải dẫn họ theo.

Tôi lắc đầu, nhớ tới lời của Dương Phàm Khôn, nói: "Cái tên Dương Phàm Khôn này âm hiểm xảo trá, lòng dạ thâm sâu, có thù tất báo. Lần trước hắn chịu thiệt dưới tay em như vậy, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát, có lẽ thù hận tích lũy ngày càng nhiều. Hơn nữa, với thủ đoạn của hắn, sẽ không cho phép chính mình thất bại lần thứ hai, hắn chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn, nếu tôi thực sự dẫn người đến, em sợ chị Thủy sẽ bị hại."

Ai ngờ Triệu Côn Bằng lại lắc đầu, nói: "Cậu đã quên còn có Cao Phong sao? Hắn và Tô Nhược Thủy là một phe, có thể hắn bây giờ cũng đang tìm cơ hội cứu cô ấy, cái khác tôi không dám đảm bảo nhưng chuyện mà cậu lo lắng tôi dám cam đoan tuyệt đối sẽ không phát sinh."

Tôi chỉ nói cho Triệu Côn Bằng việc tôi và Tô Nhược Thuỷ đã xóa bỏ hiểu nhầm, nhưng vẫn chưa nói với anh ấy chi tiết sự việc, cho nên anh ấy không biết sau lưng Tô Nhược Thủy còn có một đại ca, đương nhiên cũng không biết Tô Nhược Thủy vì tôi mà phản bội ‘đại ca’ của cô ấy, cho nên sẽ không hiểu được sự lo lắng của tôi.

Điều tôi sợ chính là Cao Phong và Dương Phàm Khôn đều đã từng cùng một phe với Tô Nhược Thủy, nhưng hiện tại đã mỗi người một ngả. Bọn họ là loại người không nói đạo nghĩa, cho nên bọn họ xuống tay đối phó cô ấy cũng sẽ tuyệt đối không niệm tình.
Triệu Côn Bằng vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: "Nếu cậu không tin tưởng Cao Phong vậy thì tôi còn có một biện pháp khác."

Tôi hỏi anh ấy là biện pháp gì. Anh ấy nói muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, đến lúc đó tôi nghĩ cách khống chế Dương Phàm Khôn trước, Dương Phàm Khôn dù tính cảnh giác cao tới đâu, cũng sẽ có một điểm yếu trí mạng, đó là tính tham hư vinh, tự cao tự đại, ngông cuồng của bọn con ông cháu cha.

Nếu như tôi dám buông bỏ tôn nghiêm đi cầu xin Dương Phàm Khôn, khiến hắn buông lỏng cảnh giác. Thì chuyện này sẽ không có gì khó nữa.

Nói tới đây, Triệu Côn Bằng nhíu mày nói: "Có điều cuậ sẽ phải chịu thiệt chút."

Tôi lắc đầu, tự giễu cười cười nói: "Hai chân này của em đã quỳ trước mặt Bào Văn mấy lần rồi, quỳ thêm một người nữa em cũng không bận tâm. Nhưng mà những người mà em đã từng quỳ với họ, em sẽ tất cả bọn họ phải quỳ lại với em."
Triệu Côn Bằng vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: "Người làm chuyện lớn thì không tính toán chuyện nhỏ nhặt, Trần Danh, cố lên." Nói xong, anh ấy híp mắt, đảo mắt nhìn chung quanh quán bar một vòng, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng, nói: "Người theo dõi cậu nhất định sẽ đi theo cậu cả đoạn đường, đến lúc đó, tôi sẽ xem xem có người nào theo đuôi cậu đi ra ngoài không, sau đó sẽ sai Vương An đi theo, người của chúng ta sẽ đến trễ một chút. Người của hắn theo dõi cậu thì chúng ta sẽ theo dõi ngược lại người của hắn, xem ai chơi chết ai."

Tôi kích động đấm một cú lên ngực anh ấy, nói: "Được đó, anh Triệu, em còn không nghĩ ra được phương pháp tốt như vậy. Dương Phàm Khôn không phải muốn ‘dụ người vào lu’ sao? Em cũng sẽ tương kế tựu kế, tặng cho hắn một chiêu ‘bắt rùa trong lu’."
Triệu Côn Bằng khiến cho tôi an tâm đôi chút, tôi gật gật đầu, sau đó đi tới quầy bar lấy một cuộn băng keo rồi mới rời đi. Đi ra quán bar, tôi rõ ràng cảm giác được có người đi ra theo sau lưng, tôi không có quay đầu lại, mà lái xe chạy thẳng đến chỗ của Dương Phàm Khôn. Đi được nửa đường, tôi lấy cây dao găm mà Hồng Nhan tặng buộc vào cổ chân, làm vậy là vì muốn tránh việc có người kiểm tra túi áo tôi phát hiện.

Không lâu sau thì tôi đã đến được nơi mà Dương Phàm Khôn nói, một nhà xưởng bỏ hoang. Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến công xưởng bỏ hoang. Có mấy người đứng trông chừng ở cửa, vừa thấy tôi đến thì tiến lên áp giải vào trong nhà xưởng, đồng thời bắt đầu lục soát toàn thân tôi, xác định tôi không mang theo đồ gì mới dám dẫn tôi vào.
Tôi vừa đi vào thì đã nhìn thấy Dương Phàm Khôn ngồi ở trên một cái ghế. Trong tay cầm một cây dao găm, còn Tô Nhược Thủy thì bị trói vào cây cột bên cạnh hắn. Nhìn thấy trên mặt Tô Nhược Thủy hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng, tôi vừa đau lòng lại vừa căm tức.

Tôi nhìn lướt qua, phát hiện Dương Phàm Khôn lần này mang đến không nhiều người lắm, tổng cộng cũng chỉ hơn mười người, Cao Phong đang ngồi ở bên cạnh hắn, bắt chéo hai chân nhắn hướng dương, dáng vẻ hóng hớt chờ xem kịch.

Dương Phàm Khôn cười khẩy nói: "Thằng nhóc, gan vẫn lớn nhỉ, đúng là dám đơn thân độc mã đến đây."

Hắn nói xong, ra hiệu bằng ánh mắt cho cái tên đang áp giải tôi, ngay sau đó mông tôi bị đạp một phát, tôi mất thăng bằng nên ngã gục xuống mặt đất, Tô Nhược Thủy lo lắng kêu một tiếng"Trần Danh", tôi lắc đầu, ý bảo tôi không sao.
Một đám người vây lại, bắt đầu đấm đá tôi, chỉ trong chốc lát toàn thân tôi đã đau đớn vô cùng.

Tôi không đánh trả, mà chỉ vừa chịu đựng vừa bò tới chỗ Dương Phàm Khôn. Bốn phía vang lên tiếng cười, không biết là ai đã la lên một câu: "Mau nhìn kìa, thằng ngu này nhìn giống con chó ghê!"

Hắn nói xong, mọi người càng cười dữ dội hơn.

Tôi bò tới được trước mặt Dương Phàm Khôn, Cao Phong lập tức cảnh giác bước lên một bước, tôi chậm rãi chống đỡ thân thể, sau đó thẳng lưng quỳ ở đó.

Tất cả bọn người đang đánh tôi đều ngừng lại, ai cũng nhìn tôi như nhìn một con chó, Cao Phong là người đầu tiên bật cười ha ha, nói: "Khôn thiếu gia. Thằng này quỳ trước mặt cậu kìa! Ha ha, hắn đúng là một con chó vô dụng!"

Cao Phong nói xong, tất cả mọi người đều bắt đầu cười nhạo tôi, mặc dù tôi đang nhẫn nhịn chịu đựng nhưng mà trước sự cười nhạo của đám người này, trong lòng tôi vẫn thấy ấm ức.
Cao Phong đột nhiên quay sang nhìn Tô Nhược Thủy nói: "Tiểu Thủy, em thấy không, đây là người đàn ông mà em yêu đó, một tên vô dụng!"

Tô Nhược Thủy nước mắt giàn giụa, vẻ mặt đau khổ, nhưng không có một chút thất vọng nào. Cô ấy nói: "Người đàn ông mà tôi yêu, vì cứu tôi nên mới quỳ, đương nhiên không phải vô dụng, gọi là có tình có nghĩa mới đúng, không giống anh, từ đầu đến cuối đều là súc vật! Là một kẻ hèn nhát!"

Nghe nói thế, sắc mặt Cao Phong chợt khó chịu vô cùng, trong lòng tôi thì lại vô cùng ấm áp. Tôi cười với cô ấy, sau đó nhìn sang Dương Phàm Khôn điệu bộ hèn mọn, nói: "Khôn thiếu gia, tôi sai rồi. Tôi không nên đụng chạm đến cậu, cầu xin cậu buông tha cho tôi và bạn gái tôi."

Gương mặt Dương phàm khôn vốn đang cười bỗng chốc trở nên vô cùng dữ tợn, hắn nhào tới nắm lấy cổ áo tôi, hét: "Dáng vẻ phô diễu võ dương oai trước kia của mày đâu rồi? Bây giờ đấu không lại tao rồi bắt đầu giả làm chó hả? Mẹ nó, mày khiến ông đây mất hết mặt mũi trước mặt thế lực của cả Nam Kinh, mất hết thanh danh, còn hại cho ông mày bị đâm một nhát dao, rồi nghĩ chỉ dùng một câu ‘biết sai’ là xong chuyện? Ông đây nói cho mày biết, đừng có mơ! Hôm nay tao phải đánh gãy chân mày!"
Nói tới đây, hắn nở nụ cười nham hiểm, nói: "Nghe nói gần đây mày rất là thuận buồm xuôi gió, ngay cả con đàn bà Bào Văn kia cũng phải chịu thiệt dưới tay mày. Tao còn cho rằng mày giỏi lắm. Không ngờ vẫn là dáng vẻ thảm hại này. Xem ra, con đàn bà kia thật sự thích cái loại rác rưởi như mày rồi, ha ha, mày nói xem, nếu cô ta nhìn thấy mày biến thành thằng què, thì còn có thể thích mày nữa không? Đám anh em kia của mày thấy mày biến thành thằng què, thì có còn muốn đi theo mày nữa không?"

Tôi nhìn Dương Phàm Khôn, nói: "Khôn thiếu gia, tôi thật sự biết sai rồi."

Dương Phàm Khôn tát mạnh tôi một cái, nói: "Con mẹ mày, bây giờ biết sai rồi sao? Tao nói cho mày biết, muộn rồi!" Nói xong, hắn đạp mạnh tôi một cái, tôi lập tức bị đá ra rất xa, hắn xông đến muốn tiếp tục đá tôi, mà lúc này, bọn người Cao Phong đều đã cách chúng tôi rất xa.
Tôi biết cơ hội đã tới, mò tay xuống cổ chân lấy con dao găm từ trong lớp băng keo ra, bổ nhào tới chỗ Dương Phàm Khôn. Bởi vì tôi nhào tới rất mạnh nên Dương Phàm Khôn không kịp phòng bị, hắn bị tôi đụng ngã trên mặt đất, sau đó, tôi đè lên người hắn. Kề dao găm vào cổ họng của hắn, hét: "Bảo bọn nó đứng cách xa ra cho bố mày."

Bọn người Cao Phong vốn muốn xông qua, rồi chợt lùi ra xa.

Dương Phàm Khôn mắng, nói: "Mẹ nó, lúc nãy mày giả vờ?"

Tôi nói: "Khi bị đá cú đầu tiên thì tao đã cố tình té xuống đất, cũng chỉ vì muốn có thể bò tới chỗ mày một cách tự nhiên, lúc mà tao bị mày đá trúng cũng là cố tình giả vờ bị đá ra thật xa, chỉ vì muốn người khác không kịp giúp mày. Thế nào? Dương Phàm Khôn, mùi vị bị tao lừa như thế nào?"


Dương Phàm Khôn phẫn nộ hét lên: "Mày dám chơi tao hai lần?"

Tôi lạnh lùng nói: "Lần trước tao có thể trở ra nguyên vẹn, lần này cũng vậy!" Nói xong, tôi hét: "Anh Triệu, ra đây đi!" Vừa rồi tôi luôn nhẫn nhịn, một là vì vẫn chưa tìm được cơ hội, thứ hai là tôi và anh Triệu đã bàn bạc rồi, nếu anh ấy tới sẽ gửi cho tôi một tin nhắn, vì thế lúc còn ở trên xe thì tôi đã cài đặt nhạc chuông riêng cho anh ấy, vừa rồi điện thoại vang lên cho nên tôi mới ra tay.


Trong lúc tôi đang đắc ý chờ trò cũ tái diễn, dạy cho Dương Phàm Khôn một bài học thì ngoài cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì như cũ.


Tôi xoay người nhìn về phía cửa, chợt nghe Dương Phàm Khôn cười lạnh nói: "Mỗi lần đều là loại kịch này, mày nghĩ rằng tao thua lần thứ nhất, lần thứ hai còn có thể thua nữa sao? Tao nói cho mày biết, đáp án là không thể nào!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK