Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Bào Văn và người đàn ông đó cùng đi vào nhà hàng, tôi nghĩ cuộc sống về đêm của người phụ nữ này thật phong phú quá, chỉ là cô ta không đụng vào đàn ông, tất nhiên là trừ người có sức hấp dẫn khác thường như tôi ra, cho nên tôi rất tò mò người đàn ông ‘hẹn hò’ cùng cô ta là ai, liệu có phải cô ta lại kết thêm một đồng minh mới để đối phó với tôi chăng?



Tuy Bào Văn đã đồng ý sẽ giúp tôi đối phó với nhà họ Dương, nhưng tôi không hề cảm thấy yên tâm với người phụ nữ này, dù sao cô ta nói mà không làm cũng đã nhiều lần rồi. Dù lần trước đúng là tôi đã hiểu nhầm cô ta, là tôi có lỗi với cô ta, nhưng từ sau khi cô ta ức hϊếp Tô Nhược Thủy, tôi càng hận cô ta hơn, càng thêm đề phòng cô ta, cho nên tôi mới lo cô ta lại muốn thông đồng với người khác để đối phó tôi.



Thẩm Nặc Ngôn rõ ràng cũng đã nhìn thấy Bào Văn, anh ta và tôi nhìn nhau, cố ý nói một cách rất tự nhiên: “Trần Danh, hôm nay để chào mừng đại ca tôi đến đây, chúng ta ra ngoài ăn đi.”



Tôi nghĩ đúng là hiểu tôi nhất chỉ có Nặc Ngôn, rồi nói: “Được, anh, anh muốn đi đâu ăn?”



Tô Quảng Hạ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn ăn cơm do em gái tôi nấu.”



Tôi xụ mặt, Thẩm Nặc Ngôn cười nói: “Cũng phải, đại ca chắc là muốn nếm thử tay nghề của chị dâu, nhưng trong nhà không còn thức ăn nữa, chị dâu chắc phải hâm lại đồ ăn lúc trưa thôi, đại ca, chắc anh vẫn chưa biết, nhìn Trần Danh sạch sẽ thế này thôi, nhưng lúc anh ấy ăn cơm thì ghê lắm, nước miếng bắn tứ tung, thức ăn toàn nước miếng thôi, khiến cho người khác không dám ăn nữa.”



Tôi đang định bảo anh ta ăn nói linh tinh, thì bị anh ta giẫm mạnh lên chân một phát, đau đến mức tôi trợn tròn mắt, còn Tô Quảng Hạ sau nghe thấy thế, tỏ ý luôn là tối nay ra ngoài ăn, tôi vội vàng nói tôi có biết một nhà hàng món Âu rất ngon, rồi nói cho anh ấy tên nhà hàng, bảo anh ấy đi đón Tô Nhược Thủy, anh ấy cũng không nghĩ nhiều, thả chúng tôi ở ven đường luôn, đóng cửa xe lại rồi lái xe về hướng khu dân cư.



Tôi và Thẩm Nặc Ngôn thì mua hai chiếc mũ lưỡi bối và khẩu trang ở lề đường, rồi bắt taxi đến nhà hàng món Âu đó.



Đến nhà hàng món Âu, tôi đứng ở sảnh nhìn một lượt, cũng không thấy bóng dáng của Bào Văn đâu, hai người này chắc chắn là trốn ở bên trong rồi, chỉ là không biết ở phòng nào thôi, tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn chúng ta nên làm gì bây giờ? Thẩm Nặc Ngôn không trả lời tôi, tôi quay mặt sang mới phát hiện anh ta đang không ở bên cạnh tôi, tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng thấy anh ta và một phục vụ nữ đang nói chuyện rất xôm ở đó.



Tôi trước đây có từng nói, anh chàng Thẩm Nặc Ngôn này ngoại hình cùng lắm được gọi là thanh tú, nhưng khi cười lên thì cực kỳ đẹp trai, cộng thêm tính cách khiến người ta thích, tôi nghĩ nếu anh ta muốn cưa cẩm người phụ nữ nào, trừ khi người đó khó lay động như Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ, nếu không nhất định sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dịu dàng ân cần của anh ta.



Tôi nghĩ anh chàng này lắm mưu mô, chắc là thấy không tìm được Bào Văn nên anh ta muốn thông qua nhân viên phục vụ để hỏi dò. Quả đúng như vậy, Thẩm Nặc Ngôn nhanh chóng trở lại, còn nháy mắt với tôi tỏ vẻ đã hỏi ra được kết quả, rồi chỉ về một hướng, tôi liền đi theo hướng đó, anh ta đuổi theo, đeo khẩu trang lại rồi nói: “Nhân viên phục vụ ở đây đúng là ‘hồng nhan họa thủy’, ai ai cũng căng mọng như cây cải thảo vậy.”



Hồng nhan họa thủy là cái gì thế? Anh chàng này lại dùng thành ngữ linh tinh rồi, trong lòng tôi cảm thấy thương hại cho những nhân viên phục vụ ở đây.



Thẩm Nặc Ngôn đưa tôi đến cửa của một căn phòng, bảo tôi rằng bọn Bào Văn đang ở trong phòng này, hỏi tôi có cần nhìn lén từ bên ngoài cửa sổ không? Tôi gật đầu nói được, sau đó chúng tôi liền ra khỏi nhà hàng, đi vòng về phía sau của căn phòng đó, cửa sổ phòng đóng kín, rèm cũng kéo kín nốt, từ bên ngoài không thể nhìn được tình hình bên trong như thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng nhạc giao hưởng vang lên một cách thong thả.

Tôi nghĩ một lát, rồi rút ra con dao vô cùng sắc bén mà Đoàn Thanh Hồ đã tặng tôi, dùng sức cắt một mảnh kính trên cửa. Con dao này luôn sắc một cách khó tin, lần này càng phát huy được độ sắc ngọt khủng khϊếp của nó, không ngờ lại khoét được một lỗ trên cửa sổ kính đó một cách dễ dàng.



Tôi cẩn thận cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ vừa cắt ra, ném xuống đất, rồi dùng dao khều rèm cửa lên, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng hết sức kinh ngạc, trong phòng được bày biện vô cùng hoa lệ, ngoài chiếc bàn tròn đẹp ra, còn có một chiếc sofa, lúc này Bào Văn đang nằm trên sofa đó, sắc mặt tái nhợt, cổ tay máu me be bét, tôi kinh ngạc, nghĩ bụng không biết đã có chuyện gì xảy ra?



Ánh mắt tôi chuyển từ cơ thể Bào Văn sang hướng khác, tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó, vẻ mặt đầy sự háo sắc, đôi mắt của hắn như điên cuồng, hắn cười rồi nói: “Bào Văn, sao cô phải như vậy? Dù sao cô cũng đã từng kết hôn, cơ thể này không biết đã để cho tên nhãi ranh ấy chơi bao lâu rồi, Dương Tiêu tôi thích cô, là vinh hạnh của cô đó, nói dễ nghe chút thì Bào Văn cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nói khó nghe thì cô chẳng phải chỉ là chiếc giày rách nát thôi sao?”

Lòng tôi nặng trĩu, nghĩ thầm người đàn ông này miệng lưỡi độc ác, hơn nữa hắn họ Dương, liệu có phải là người của nhà họ Dương không?



Bào Văn không để ý hắn, mà nhìn vào một góc, ở đó, có một lão già với thân hình gầy đét đang đứng, đầu cúi xuống, nhìn giống như một nhà sư nhập định vậy, tôi có chút sững sờ nhìn về phía người đó, không thể ngờ ông ta vậy mà lại thờ ơ nhìn mọi việc, tôi bất giác nghĩ rằng, thế giới này lẽ nào điên loạn rồi sao?



Người này không phải ai khác, chính là người hết mực trung thành với Bào Văn, là Nhất Diệp Phù Bình.



Nhưng lúc này, Nhất Diệp Phù Bình lại nhìn Bào Văn bị ức hϊếp một cách thản nhiên như vậy, giống như đang nhìn thấy cảnh tượng không liên quan chút gì đến bản thân mình vậy.



Bào Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất Diệp Phù Bình, bố tôi đối xử với ông không tệ đúng không? Ông lại ăn cây táo rào cây sung, sao ông có thể vô liêm sỉ như vậy?”

Nhất Diệp Phù Bình dửng dưng nói: “Điều mà tôi muốn là một người chủ vì thăng tiến mà mất chấp thủ đoạn, có thể đoạn tuyệt mọi thứ tình cảm, có thể khiến Nhất Diệp Phù Bình tôi hưởng thụ ánh hào quang đứng dưới một người trên vạn người, vốn tưởng bố cô là người như vậy, ai ngờ ông ta khiến tôi vô cùng thất vọng, còn cô, lại càng khiến tôi thất vọng hơn, nhất là cô lại vì tên oắt con Trần Danh đó mà muốn trở mặt với nhà họ Dương, không hề nghĩ tới hậu quả. Lòng tôi sao có thể không khó chịu chứ? Nói chung, chim khôn chọn cây mà đậu, cô chủ, lần này xin lỗi cô nhé.”



Nghe thấy những lời nói của Nhất Diệp Phù Bình, trong lòng tôi vô cùng cảm khái, bất giác nghĩ đến việc thế giới này quả nhiên không có đồng minh nào là mãi mãi, một người không phản bội anh, có thể không phải là cô ta trung thành nhiều thế nào, mà là chưa đủ lý do để phản bội. Tuy tôi không biết Dương Tiêu cho lão già này lợi ích gì, nhưng lợi ích này chắc chắn đã khiến ông ta động lòng, và điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái đó là, lý do Nhất Diệp Phù Bình phản bội cô ta lại là do tôi, điều này khiến tôi có chút áy náy với cô ta.

Vừa nghĩ, Dương Tiêu đã bảo Nhất Diệp Phù Bình ra ngoài, Nhất Diệp Phù Bình không yên tâm, ông ta cười khẩy nói: “Ông già, có gì không yên tâm chứ? Tôi là ông chủ của chỗ này, kể cả Bào Văn có kêu rách họng, cũng không có ai dám vào đâu, huống hồ tôi sẽ không cho cô ta cơ hội để kêu, ha ha ha. Nhưng mà nếu ông có hứng thú muốn xem, thì tôi cũng không ngại đâu.”



Hắn nói xong thì đổ ập lên người Bào Văn, Bào Văn cắn chặt răng, con dao trong tay đâm về hướng Dương Tiêu, nhưng hình như cô ta không còn chút sức lực nào nữa, Dương Tiêu nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô ta, cướp lấy con dao trong tay cô ta, cô ta liền giơ chân đạp hắn, hắn cũng nhanh chóng tránh được, vì cô ta dùng lực quá mạnh nên bị ngã lăn trên nền nhà.



Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi tưởng rằng tôi sẽ thấy rất vui sướng, vì tôi luôn muốn gϊếŧ chết cô ta, nhưng kỳ lạ là, tôi lại không hề cảm thấy vui, ngược lại còn có ý muốn đi cứu cô ta, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, có thể là vì tôi biết được Bào Văn vì tôi nên mới bị rơi vào cảnh ngộ như vậy, cho nên đã động lòng trắc ẩn.

Nhưng tôi phải cứu cô ta thật sao? Người phụ nữ này làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy, đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, vì sao tôi phải đi cứu cô ta chứ?



Đang lúc do dự, Dương Tiêu giơ tay lên tóm lấy tóc của Bào Văn, rồi cười khẩy nói: “Bào Văn, đừng giằng co vô ích nữa, sẽ không có người đến cứu cô đâu, người tình mà cô luôn nhớ thương sẽ không đến đâu!”



Bào Văn nói với giọng lạnh lùng: “Dương Tiêu, ông dám động vào tôi xem, tôi sẽ bảo bố tôi phanh thây ông!”



Dương Tiêu cười ha ha, nói: “Bố cô? Bố cô bây giờ đến tính mạng của ông ta còn khó mà giữ được.”



Cái gì? Phía Lý Cô Tiếu có chuyện rồi sao? Thảo nào Dương Tiêu lại có thể đối xử với Bào Văn như vậy, thì ra là biết cô ta không còn chỗ dựa nữa. Đang nghĩ, thì tôi lại nghe thấy tiếng Dương Tiêu hét to, tập trung nhìn, thì ra là hắn đang muốn sàm sỡ Bào Văn, nhưng lại bị cô ta cắn mạnh cho một phát, hắn tức giận liền tát cho cô ta một cái, tôi cảm thấy hơi bực bội, tôi cũng không biết mình đang tức giận điều gì, nói chung là nhìn Dương Tiêu thấy rất đáng ghét.

Dương Tiêu nói một cách hung dữ: “Con đĩ! Tối nay bố mày sẽ khiến mày phải khóc gọi bố mẹ mày! Để mày biết rằng, tao tốt hơn gấp vạn lần thằng chồng cũ nhát chết của mày."



Sau khi Bào Văn nghe thấy thì nhổ toẹt một bãi nước bọt vào hắn, rồi nói một cách dữ tợn: “Mười thằng như ông cũng không bằng một anh ta!”



Nghe thấy vậy, tôi có chút kinh ngạc, không ngờ Bào Văn lại nói về tôi như vậy, và câu nói đó đã khiến Dương Tiêu tức điên hẳn, hắn chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’, rồi nói: “Hắn lợi hại? Hắn lợi hại sao không đến cứu cô?”



Tôi liền đứng phắt lên, hét vô cùng khí khách: “Chẳng phải tôi đã đến rồi sao?”



Hét xong, tôi đạp mạnh cửa sổ, lao vào bên trong như một con báo hoang, lúc tôi xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó, Bào Văn vui mừng gọi tôi, chỉ là rất nhanh sau đó cô ta đã nghiêm túc lại, nhìn tôi với sắc mặt rối rắm.

Dương Tiêu thấy khách không mời là tôi, đôi mắt cay nghiệt mang đầy vẻ căm phẫn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chính là tên Trần Danh đó?”



Tôi lau mồ hôi, rồi nói một cách khí phách: “Không sai, tao chính là tên Trần Danh đó!”



Tôi nói xong, Nhất Diệp Phù Bình liền lao đến chỗ tôi nhanh như một cơn gió, nắm đấm của ông ta đập thẳng vào tôi, tôi nhìn ông ta cười, không tránh né gì cả, lúc ông ta giơ nắm đấm ra, thì Thẩm Nặc Ngôn trốn bên ngoài cửa sổ đột nhiên xông ra, tay cầm một viên gạch, đập luôn vào đầu của Nhất Diệp Phù Bình.

Chương 185: Nhát dao sắc lạnh

Thẩm Nặc Ngôn trông gầy gầy vậy thôi, nhưng lại rất có thực lực, viên gạch đó đập thủng đầu Nhất Diệp Phù Bình luôn, máu chảy ròng ròng.



Nhất Diệp Phù Bình căm phẫn chửi một câu ‘chết tiệt’, ông ta không hề để ý mình đang bị thương, một tay túm lấy tôi, một tay túm lấy Thẩm Nặc Ngôn, tôi nghiêng người, hai tay bóp chặt cổ tay ông ta, rồi xô mạnh về phía trước, muốn nhân lúc ông ta đang dùng một tay kia để đối phó Thẩm Nặc Ngôn xô ông ta ngã xuống đất. Ai ngờ, khi tôi đẩy người của ông ta, cảm giác như mình va vào bức tường kiên cố vậy, ông ta không hề nhúc nhích, trong khi tôi bị nảy lại đập vào tường.



Sau đó, Nhất Diệp Phù Bình đạp vào bụng tôi với một lực rất mạnh, tôi đau đến mức quỳ luôn xuống đất, ông ta lại đạp một phát nữa, tôi vội vàng lăn qua một bên, sau khi tránh được phát đạp đó, tôi nắm chặt con dao trong tay, vừa định đâm Nhất Diệp Phù Bình, thì thấy ông ta đã đánh cho Thẩm Nặc Ngôn nằm gục xuống đất, lúc này ông ta đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi giống như một con quỷ dữ vậy.

Tôi nuốt nước bọt, Nhất Diệp Phù Bình lao đến đấm thụp vào ngực tôi một phát, tôi chỉ cảm thấy ngực như bị một viên gạch đập trúng, đau đến mức đổ mồ hôi toàn thân, tôi nằm ở dưới đất đang muốn bò dậy, lại bị ông ta bóp cổ ấn vào tường, Bào Văn lúc này kêu lên bảo ông ta dừng tay lại, ông ta không hề để ý đến cô ta, mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không cần biết thân phận của mày như thế nào, ai đụng vào tao, thì chỉ có con đường chết!”



Tôi nhổ nước bọt vào ông ta, rồi nói: “Lão già, nếu hôm nay ông không gϊếŧ tôi, thì hôm khác tôi nhất định sẽ lấy mạng chó của ông!”



Nhất Diệp Phù Bình cười ha ha với vẻ mỉa mai, nói: “Có cho mày một trăm năm thì mày cũng không gϊếŧ nổi tao đâu.”



Ông ta nói xong liền bóp mạnh cổ tôi, tôi cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, Dương Tiêu liền cười ha ha rồi nói: “Bào Văn, nhìn thấy chưa? Đó chính là người đàn ông mà cô yêu, là một kẻ vô tích sự!”

Dương Tiêu vừa nói dứt lời, Thẩm Nặc Ngôn nằm dưới đất từ ban nãy đột nhiên nắm lấy viên gạch rồi lao đến, bước vài bước liền tới trước mặt Dương Tiêu, anh ta lao đến rất nhanh, tất cả mọi người có mặt ở đó đều không phản ứng kịp, Nhất Diệp Phù Bình ngay lập tức bỏ tay ra, muốn đuổi theo anh ta, tôi liền ôm chặt ông ta, hai chân cũng quặp chặt chân ông ta, ông ta tức giận đấm lên đầu tôi một phát, tôi cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy ông ta không dám nới tay.



Còn Thẩm Nặc Ngôn lúc này đã lao đến trước mặt Dương Tiêu, viên gạch trong tay cứ thế đập vào trán Dương Tiêu, Dương Tiêu lập tức giơ tay ra đỡ, không ngờ đó chỉ là động tác giả của Thẩm Nặc Ngôn, anh ta cầm viên gạch hướng xuống dưới, đập luôn vào hạ bộ của Dương Tiêu, Dương Tiêu muốn tránh cũng không kịp nữa, cú đập đó ngay lập tức khiến hắn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cả cơ thể ngã xuống nền nhà, co rúm lại.

Lúc này, tôi như nghe thấy âm thanh của trứng vỡ.



Nhất Diệp Phù Bình cứ đấm liên tiếp vào người tôi, muốn tôi buông tay ra, nhưng tôi cứ ôm chặt ông ta, rồi nở một nụ cười khiêu khích với ông ta. Từ lúc ra ngoài tôi và Thẩm Nặc Ngôn đã bàn trước, tôi phụ trách thu hút sự chú ý của Nhất Diệp Phù Bình, anh ta phụ trách tìm thời cơ tấn công Dương Tiêu, cho nên sau khi anh ta bị đánh gục, rõ ràng có sức để đứng dậy, nhưng lại giả vờ không thể dậy nổi, chẳng qua là để Nhất Diệp Phù Bình buông lỏng cảnh giác với anh ta.



Lúc này Thẩm Nặc Ngôn đã khống chế được Dương Tiêu, nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi liền yên tâm, buông Nhất Diệp Phù Bình ra, nếu còn không buông, ông ta có lẽ sẽ đánh tôi đến chết.



Nhất Diệp Phù Bình nhìn tôi một cách căm phẫn, tôi nhổ một bãi máu về phía ông ta, nói: “Lão già, xem ra con mắt nhìn người của ông cũng chẳng ra gì, chủ nhân mới của ông cũng chẳng khác gì một bao cỏ.”

Thẩm Nặc Ngôn cười lớn nói: “Không chỉ là bao cỏ đâu, sau này còn là một thái giám nữa.”



Dương Tiêu vì đau quá nên cứ run lên, không nói nổi lời nào, Nhất Diệp Phù Bình lim dim mắt rồi nói: “Tao không tin chúng mày dám gϊếŧ người!”



Không thể không nói lão già này bình tĩnh, thông minh đến mức đáng sợ, chúng tôi quả thực không định gϊếŧ Dương Tiêu, nhưng chúng tôi không có ý định đó, không có nghĩa là người khác sẽ không.



Bào Văn đang im lặng quan sát trận đánh đấm, lúc này đột nhiên túm lấy con dao găm, cứ thế lao về phía Dương Tiêu, con dao găm trong tay cô ta đâm vào ngực Dương Tiêu không chút do dự, Dương Tiêu kêu la một cách đau đớn, Bào Văn quay mặt lại, ánh mắt hung dữ nhìn Nhất Diệp Phù Bình, rồi nói: “Bọn họ sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng tôi sẽ! Nhát dao này tôi đâm hơi lệch, nhưng nếu ông dám tiến đến một bước, lần tiếp theo tôi sẽ đâm thẳng vào tim hắn!”

Lúc này tóc Bào Văn rối bù, quần áo trên người toàn vết máu, cô ta trợn mắt, mặc dù sắc mặt tái nhợt, toàn thân yếu ớt không còn sức lực, nhưng lại sừng sững như cây thông, lúc này, tôi lại cảm thấy người phụ nữ này có chút xinh đẹp.



Nhất Diệp Phù Bình dừng bước lại, hạ giọng nói: “Cô chủ, sao cô phải như vậy chứ? Chỉ cần cô đồng ý giúp, Dương Tiêu chắc chắn sẽ nhanh chóng lên kế vị trí gia chủ của nhà họ Dương, hai người cùng nhau hợp tác có thể nói là cục diện hai bên cùng có lợi, sao cô cứ u mê không tỉnh ngộ với một người đàn ông không yêu cô như vậy?”



Nghe đến đây, tôi nhìn Bào Văn, cô ta cũng nhìn về phía tôi, rồi nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Ai bảo tôi yêu cậu ta? Tôi chỉ muốn ăn thịt cậu ta, uống máu cậu ta, nhưng trước đó thì tôi muốn cướp đi hết tất cả những gì mà cậu ta đang có, sự nghiệp của cậu ta, người con gái của cậu ta, tôi đều lấy hết!”

Mẹ kiếp, người phụ nữ này, việc đến nước này rồi còn nhớ đến chị Thủy của tôi, tôi đúng là nên mở to mắt nhìn Dương Tiêu cưỡиɠ ɧϊếp cô ta mới phải.



Nhất Diệp Phù Bình cười khẩy nói: “Tiểu thư thật sự hận cậu ta như vậy sao? Nếu đã như vậy, hay là chúng ta chơi một trò chơi nhỏ.”



Ông ta nói xong, đột nhiên quay người, lao mạnh về phía tôi, tóm tôi dậy, bóp cổ rồi xách lên, ông ta nói: “Hận người này như vậy? Vậy được, cô gϊếŧ Dương Tiêu, tôi gϊếŧ cậu ta, chúng ta thi xem người trong tay ai sẽ chết trước, thấy thế nào?”



Rèm cửa bay nhẹ, tôi thấy sắc mặt của Bào Văn có hiện lên vẻ lúng túng, tôi vùng vẫy nói: “Chỉ e không thể như ý ông rồi!”



Tôi vừa nói dứt, một cơ thể to lớn từ phía sau cửa sổ lao vào, cơ thể của anh ấy quá lớn, thế mà khiến cả cánh cửa sổ đổ ập xuống, trên nền nhà lúc toàn mảnh thủy tinh vỡ vụn, nhưng anh ấy không hề có cảm giác gì, đứng ở đó giống như diêm vương của vậy.

Tô Quảng Hạ!



Tô Quảng Hạ lạnh lùng nói: “Người của tôi, ai dám động vào?”



Một câu nói hùng hồn ngang ngược khiến cả phòng bàng hoàng.



Nhất Diệp Phù Bình nhìn Tô Quảng Hạ, trong mắt ông ta ánh lên vẻ kinh ngạc thích thú, đây là ánh mắt điên cuồng mà chỉ khi cao thủ gặp cao thủ mới bộc lộ ra.



Tô Quảng Hạ lao vào Nhất Diệp Phù Bình như một con thú dữ, Nhất Diệp Phù Bình ném tôi qua một bên, rồi cũng lao vào, tôi dựa vào tường, liên tục thở gấp. Nhìn hai cao thủ đấu tay đôi với nhau, ban đầu tôi nghĩ rằng đây sẽ là một trận đấu tay đôi không phân thắng bại, nhưng không ngờ sau khi Tô Quảng Hạ chếch người sang một bên, sau khi làm một động tác ‘Thϊếp Sơn Kháo*’ với Nhất Diệp Phù Bình, Nhất Diệp Phù Bình bị lùi về phía sau rồi đập mạnh vào tường.



Cảnh tượng này khiến tôi kinh ngạc đến mức rớt cằm, phải biết là cơ thể của Nhất Diệp Phù Bình rất khỏe, tuy nhìn thì thấy ông ta rất gầy, nhưng cơ thể thanh niên cao mét tám của tôi đập vào ông ta mà còn bị nảy trở lại.

Chỉ thế thôi cũng có thể thấy được ông ta khỏe thế nào, một cao thủ như vậy, nhưng lại bị động tác ‘Thϊếp Sơn Kháo’ của Tô Quảng Hạ đẩy lùi.



Tôi nhìn thấy Tô Quảng Hạ lại lần nữa tấn công Nhất Diệp Phù Bình, đột nhiên cảm thấy máu trong người sôi trào, đồng thời cũng rất kinh ngạc, sao anh ấy có thể biết được chiêu ‘Thϊếp Sơn Kháo’ chứ? Ông Nhĩ rõ ràng nói đó là tuyệt chiêu độc môn của ông ấy, lẽ nào hai người họ quen biết nhau sao?



Nhưng chiêu ‘Thϊếp Sơn Kháo’ của Tô Quảng Hạ có thể được gọi là ‘Thϊếp Sơn Kháo’ rồi, còn tôi, nếu so với anh ấy thì sẽ trở thành ‘dựa bánh’, lúc này tôi cảm thấy thật hổ thẹn.



Tô Quảng Hạ và Nhất Diệp Phù Bình hai kẻ mạnh đánh nhau, kiểu đánh tay không, âm thanh xương đánh vào xương từng tiếng rõ mồn một nghe thôi cũng khiến người khác cảm thấy đau rồi.

Tôi dựa vào đó, châm một điếu thuốc, rồi nghĩ may mà trước khi tôi lao vào thì có nhắn cho Tô Nhược Thủy một tin, bảo cô ấy nói với Tô Quảng Hạ đến giúp đỡ, còn trước lúc đó, mục đích cuối cùng của những việc tôi với Thẩm Nặc Ngôn làm ở đây là kéo dài thời gian. Ngoài việc đó ra, tôi còn nhắn cho Đoàn Thanh Hồ một tin, vì sợ Tô Quảng Hạ đánh không lại Nhất Diệp Phù Bình, nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ là tôi lo xa rồi.



Đang nghĩ ngợi, thì Đoàn Thanh Hồ gọi điện đến, tôi biết chị ấy đã đến nơi, nên tôi nói với chị ấy chúng tôi ở phòng nào, không lâu sau, cánh cửa phòng bật mở, Đoàn Thanh Hồ và Tô Nhược Thủy cùng bước vào, Tô Nhược Thủy chạy luôn đến trước mặt tôi, còn Đoàn Thanh Hồ thì lao về phía Nhất Diệp Phù Bình, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Quảng Hạ, chị ấy liền không ra tay nữa mà đứng đó quan sát.

Tôi biết, cuộc đấu tay đôi giữa hai cao thủ thì không cho phép người thứ ba can thiệp, đây chính là sự tôn trọng giữa hai cao thủ với nhau.



Tô Nhược Thủy nhìn thấy tôi thương tích đầy mình ngồi dựa vào tường, cô ấy lo lắng hỏi tôi sao rồi? Tôi lắc đầu nói không sao, cô ấy nói: “Anh trai nói nguy hiểm, không cho chị vào, chị chỉ còn cách đứng đợi ở bên ngoài.”



Tôi cười nói: “Không sao, chị không vào là đúng rồi đó.”



Vừa nói tôi vừa nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy rất bình tĩnh, đôi mắt không chút ấm áp, như mặt hồ phẳng lặng vậy, chị ấy để tóc mái, che đi vết sẹo đã không còn xấu xí nữa, không biết là vì sao, nhìn thấy cảnh này, tôi đột nhiên có một cảm giác, đó là trái tim của chị ấy dường như cũng đã khép lại rồi.



Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, ánh mắt lướt nhanh toàn bộ cơ thể tôi một lượt, dường như đang muốn chắc chắn một điều là tôi không có gì quá nghiêm trọng, tôi nhìn chị ấy cười, nói tôi không sao, chị ấy gật đầu, rồi chuyển ảnh mắt từ chỗ tôi sang bọn Tô Quảng Hạ một cách thản nhiên.

Tô Nhược Thủy lúc này nhìn thấy Bào Văn, cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy gật đầu, lúc này cô ấy mới đứng dậy đi về phía Bào Văn, hỏi Bào Văn có sao không?



Người phụ nữ đó không hề thấy cảm kích, lạnh lùng nói cô ta không sao.



Tôi bất giác hơi hối hận, mẹ kiếp, tôi cứu người phụ nữ này làm gì chứ? Con người này không hề biết cảm kích.



Lúc này, Tô Quảng Hạ đột nhiên áp sát vào cơ thể của Nhất Diệp Phù Bình, hai tay nâng cả người ông ta lên rồi đập mạnh xuống đất.



Cơ thể của Nhất Diệp Phù Bình lăn đi một đoạn, cuối cùng đập vào tường, chỉ nghe thấy tiếng ‘bụp’ một phát. Gáy ông ta bị đập mạnh vào tường, máu me be bét, ông ta yếu ớt sõng soài trên đất, nhổ một bãi máu lên nền nhà, thở hổn hển.



Lúc này ông ta đang nằm dưới chân tôi, tôi nhìn ông ta, biết ông ta bây giờ là đang nghỉ ngơi, nếu cho ông ta cơ hội hoàn hảo, ông ta sẽ phản công ngay lập tức, nhưng tôi sẽ không cho ông ta cơ hội này đâu.

Tôi rút con dao găm ra, bình tĩnh cứa một nhát sâu vào cổ họng của Nhất Diệp Phù Bình trong sự kinh ngạc của mọi người.



Chú thích: Thϊếp Sơn Kháo: kỹ thuật đặc trưng của Bát Cực quyền, là kỹ thuật đâm sầm cơ thể vào người đối phương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK