Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi khiến cho Cao Dĩ Tường phải nói ra những chuyện phạm pháp mà hắn làm, mục đích là để nắm thóp hắn, chuẩn bị trước cho sau này.

Tôi không định gϊếŧ hắn vì vậy tôi bắt buộc phải ngăn chặn việc hắn trả thù tôi. Chứng cứ lần này đương nhiên dùng để khống chế hắn.

Cao Dĩ Tường ấp úng nói mấy vụ không lớn không nhỏ, tôi thấy phiền nên ra hiệu cho anh Đậu doạ hắn. Anh Đậu xông tới tay đấm chân đá tới khi hắn xin mới thôi.

Tôi nói: “Cao Dĩ Tường, tao nói lại lần cuối, nếu mày muốn sống thì ngoan ngoãn khai ra điểm yếu chí mạng của mày, nếu không thì…”

Nói xong tôi rút dao ra đưa qua đưa lại trước mặt hắn nói: “Tao không quan tâm trên người mày có mấy vết đâm, tao sẽ cho mày tận mắt chứng kiến máu mày chảy kiệt đến chết.”

Sắc mặt Cao Dĩ Tường trắng bệch, rồi im lặng. Hắn nói với tôi một chuyện, chính là vụ hắn gϊếŧ một người bạn gái cùng học ở nước ngoài và dàn dựng là một vụ tự sát sau đó bỏ ra một khoản tiền để xử lý án mưu sát thành tự sát. Tôi bắt hắn phải nói ra thời gian gây án, tên cảnh sát nhận hối lộ. Đợi sau khi hắn nói xong tôi lập tức cho Đao Tử đi điều tra, xem hồ sơ vụ án cô bạn học đó.

Đao Tử lập tức đi điều tra, sau nửa giờ cậu ấy nói quả thực có có một người con gái như vậy, còn cho tôi xem ghi chép chi tiết vụ án, hơn nữa cô gái này đúng là bạn học của Cao Dĩ Tường và hắn vẫn luôn theo đuổi cô gái này.

Mẹ kiếp đúng là tên tạo nghiệp. Tôi vốn dĩ chỉ doạ Cao Dĩ Tường, cho dù hắn bịa ra một câu chuyện, chỉ cần có bút ghi âm trong tay tôi cũng không sợ hắn không bị uy hϊếp. Ai ngờ rằng hắn lại nói ra chuyện trọng đại như vậy, tôi cũng muốn vạch trần hắn ta luôn rồi.

Cao Dĩ Phong nói xong sắc mặt nghiêm túc nói: “Trần Danh, tôi nói thật với cậu, tôi nói ra chuyện này một là mong cậu tin tôi sẽ không báo thù, muốn cậu tha cho tôi một mạng, hai là muốn hợp tác với cậu, cậu cũng là một người chẳng vừa, tôi khá thích mày. Mặc dù tôi không biết cậu bắt tôi để làm gì nhưng tôi biết sau khi chuyện này kết thúc chúng ta có thể làm bạn, có thể hợp tác, với thực lực của nhà họ Cao, cộng thêm mạng lưới quan hệ của cậu thì chúng ta nhất định có thể mở ra một vùng trời mới ở Nam Kinh.”

Trước đây tôi còn thắc mắc, nghĩ bụng hi vọng mới nhà họ Cao mong đợi nhất, sao ngoài sợ chết ra thì chẳng có gì đặc biệt. Chỉ khi hắn nói tới đây tôi mới ý thức được hắn quả không hề đơn giản. Thử hỏi một kẻ có thể đứng trước mặt kẻ thù đâm mình vài nhát nói không tính toán chuyện cũ và còn muốn làm bạn với người đó thì lòng hắn phải khó dò đến mức nào. Nói thực lòng, nếu không vì hắn sợ chết thì tôi cũng không biết nên làm sao với hắn.

Tôi nói: “Cao đại thiếu gia đang muốn làm bạn với tôi sao?”


Cao Dĩ Tường gật đầu nói: “Không sai, tôi biết với một người thấp kém như cậu, muốn leo lên cao không hề dễ dàng, nếu cậu thả tôi ra tôi có thể cho cậu một bàn đạp để cậu có thể có chỗ đứng ở Nam Kinh trong một thời gian ngắn nhất.”

Tôi bật cười, trong khi Cao Dĩ Tường còn đang mong chờ thì nói: “Bàn đạp? Không, giờ tôi đã có thang máy rồi, bàn đạp của anh lỗi thời rồi, tôi đây không hứng thú!”

Nói xong, ánh mắt Cao Dĩ Tường toát lên vẻ kinh ngạc. Tôi đứng dậy nói: “Đao Tử, mấy ngày nay trông chừng hắn ta cho tốt. Sau khi Bào Văn khai trương câu lạc bộ mới thả hắn ra.”

Đao Tử gật đầu, tôi và anh Đậu rời khỏi nơi này.

Sau khi lên xe, tôi bảo anh Đậu lái xe tới một khu tên là Sơn Thuỷ Lệ Đình, tôi đã tìm hiểu rồi. Dì Tuyết sống ở đây. Mối thù lần trước bà ấy giúp Bào Văn hại tôi, tôi còn chưa trả. Kế hoạch lần này của tôi vừa hay cũng cần dùng đến bà ấy.

Tôi và anh Đậu ở trong xe đợi rất lâu, anh ấy còn gọi mấy anh em cùng đến đây để đợi.

Đợi tới khoảng một giờ đêm, một chiếc xe nhỏ màu đỏ chầm chậm đi vào khu này, người ngồi ghế lái chính là dì Tuyết. Tôi và anh Đậu nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Lái xe chưa được mấy chốc, dì Tuyết dừng xe trước một toà nhà, bà ấy mở cửa xe bước xuống, mặt trông hơi lâng lâng, bước chân lao đảo, trông có vẻ như hơi say. Thảo nào tôi thấy đuôi xe bà ấy lắc qua lắc lại, như một con dê bị điên. Hoá ra là say rượu lái xe, bà ấy đúng là to gan.
Đêm nay dì Tuyết mặc một chiếc sườn xám điểm xuyết hoa to, màu xanh dương, trang điểm lộng lẫy. Bà ấy trước nay trang điểm vừa phải, thuộc kiểu trung niên với phong cách thướt tha, vô cùng lẳиɠ ɭơ. Tôi nghĩ chỉ cần bà ấy muốn, thì trên đời này không có người đàn ông nào có thể kiềm chế được trừ khi tên đó không bình thường.

Tôi đội một cái mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đi theo bà ấy với tốc độ vừa phải không tiếp cận quá gần, cũng không đi quá xa. Sau khi bà ấy vào thang máy, tôi nhanh chóng chạy theo, đuổi kịp đúng lúc trước khi thang máy đóng cửa.

Dì Tuyết mở đôi mắt đang còn say rượu nhìn tôi mơ màng, sau đó hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Tôi nghĩ bà ấy đã say rồi mà mắt còn tỉnh như vậy, đúng là không phải ai cũng được như thế. Tôi bỏ khẩu trang và mũ lưỡi trai ra nói: “Dì Tuyết, lâu rồi không gặp.”
Dì Tuyết nhìn tôi có chút kinh ngạc, tôi nghĩ bà ấy sẽ sợ, ai mà biết được bà ấy còn cười châm biếm nói: “Ai da, đây không phải là ông chủ nhỏ của chúng ta hay sao? Cơn gió nào đã đưa ông chủ nhỏ tới đây vậy? Lẽ nào là mấy cái quán kia ế ẩm quá, nên cậu rất rảnh?”

Tôi biết Dì Tuyết đang chế giiễu tôi, hơn nữa ngữ khí của bà ấy và lời nói có thể chắc chắn một điều bà ấy biết chuyện chỗ tôi bị đập cho nên cũng chả trách bà ấy lại coi thường tôi. Tôi kiềm chế khó chịu trong lòng nói: “Dì Tuyết, lâu rồi không gặp, dì vẫn đẹp như vậy, vẫn thu hút người khác lắm.”

Dì Tuyết cười ha hả, người hơi run lên, bà ta nhìn tôi với đôi mi dài nói: “Chú em, mồm miệng cũng ngọt đấy, sao thế? Không phải cậu đi cả đoạn đường dài chỉ vì muốn ngủ với tôi chứ? Được thôi, chỉ cần cậu bỏ tiền, chị đây sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí địa điểm, tư thế nào cậu có thể tuỳ chọn.”
Tôi nói: “Dì Tuyết nói đùa rồi, một người đẹp như dì đây chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Trần Danh tôi chỉ là kẻ nghèo hèn làm sao ngủ nổi với Dì.”

Dì Tuyết liếc nhìn tôi, vân vê lọn tóc nói với vẻ coi thường: “Lâu rồi không gặp, cậu vẫn vừa nghèo vừa không có tiền đồ gì cả, cá khô vẫn là cá khô, dù có trở mình vẫn là cá khô.”

Tôi chầm chậm bước đến bên bà ấy, rồi ép bà ấy vào góc tường, bà ấy vẫn nheo mắt nói: “Chú em, muốn chơi trò cưỡng ép à? Chị không ngại gì nhưng trong thang máy có camera không biết cậu có gan làm không.”

Dì Tuyết cố ý nghiến răng nói thật mạnh từ “làm” khiến người ta bỗng liên tưởng vô hạn.

Mẹ kiếp, đúng là con hồ ly tinh thượng hạng! Tôi chửi thầm trong bụng, một tay đã đặt lên eo bà ấy, nhìn bà ấy từ trên cao, thầm nghĩ bà ấy quả thật tinh ranh. Nếu không phải tôi điều tra trước và biết được ở đây không có camera thì tôi cũng bị doạ đến mức không dám làm bậy.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn dì Tuyết đầy phẫn nộ, một tay véo mạnh thịt trên người bà ấy, dì Tuyết đau đến mức hít vào một hơi, trên mặt vẫn cười nói: “Xem ra mấy ngày không gặp, gan của em trai cũng to ra nhiều rồi đấy.”

Tay tôi lướt theo đường eo bà ấy xuống tới mông và nói: “Dì Tuyết, mông dì cũng to thật, giống như đã từng sinh con vậy.”

Dì Tuyết vốn còn đang bình tĩnh đột nhiên biến sắc, tôi nhìn bà ấy tiếp tục nói: “Dì Tuyết, sắc mặt dì sao khó coi thế? Không phải đã từng sinh con chứ?”

Dì Tuyết cười gượng gạo hỏi: “Làm… làm gì có, tôi chỉ đang tức giận thôi, tôi vẫn còn trinh, cậu nói như vậy là đang muốn sỉ nhục tôi.”

Tôi muốn cười chết mẹ, dì Tuyết đi lên từ nghề gái bao, từng bước từng bước thăng tiến. Hiện giờ bà ta nói mình còn là gái trinh, cũng không sợ chém to quá mất cả lưỡi.
Lúc này thang máy phát ra tiếng kêu, dì Tuyết đẩy tôi ra, chạy vội ra khỏi thang máy đồng thời hô to kêu cứu. Nhưng chưa đi được hai bước bà ấy đã liên tục lùi lại nhiều bước vì đội anh Đậu tách ra đi riêng với tôi, thậm chí còn đến nhanh hơn tôi đang đứng bên ngoài thang máy.

Tôi tới phía sau bà ấy, dí dao vào lưng bà ta và nói: “Dì Tuyết, mời chúng tôi tới nhà dì uống chén trà nhé?”

Dì Tuyết thở hắt rồi đồng ý, bước từng bước ra ngoài với vẻ mặt căng thẳng, cuối cùng cũng đưa chúng tôi về nhà bà ấy.

Điều đáng ngạc nhiên là nhà dì Tuyết không xa hoa như trong tưởng tượng thậm chí còn có chút đơn giản. Tôi nhìn dì Tuyết đang lặng lẽ lấy điện thoại ra một cái, không chút biểu cảm quẳng chiếc điện thoại sang một bên nói: “Xem ra dì Tuyết vì nuôi dưỡng con riêng mà sống tiết kiệm thật.”
Sắc mặt dì Tuyết hơi biến sắc nhìn tôi hỏi: “Sao cậu biết chuyện này, cậu còn biết gì nữa?”

Tôi nói: “Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi đã biết. Tôi còn biết dì sinh đứa con riêng này ở đâu, bố nó là ai, còn biết gia thế bố nó rất khủng nhưng người ta chỉ xem dì như đồ chơi, còn dì lại cho đó là thật, người ta chưa hề nghĩ đến việc chịu trách nhiệm. Tôi còn biết gia thế vợ người đàn ông đó còn khủng hơn ông ta. Ngày ngày ông ta cung phụng vợ như bồ tát, nếu vợ ông ta biết được sự tồn tại của đứa con riêng này thì hai mẹ con dì đen đủi rồi, tôi nói đúng không?”

Mặt dì Tuyết trắng bệch nói: “Con trai tôi vô tội.”

Tôi cười nói: “Ban đầu tôi cũng vô tội, em gái tôi cũng vô tội nhưng các người đã làm gì với tôi, các người còn nhớ không?”
Dì Tuyết nói: “Trần Danh, tôi biết ban đầu tôi không nên đâm cậu sau lưng cậu, tôi xin lỗi.”

Xin lỗi? Nghĩ đến bản thân mình khó khăn thế nào mới leo tới được vị trí đó, suýt chút nữa bị bà ta hại đến mức mất mạng, trong lòng tôi lại dấy lên uất hận. Tôi nói: “Muộn rồi, vì một câu xin lỗi không thể bù đắp được gì cả.”

Nói xong, tôi nhìn dì Tuyết nói: “Dì yên tâm, tôi cũng không phải loại ác độc gì, tôi chỉ cần dì phối hợp làm một chuyện, chỉ cần dì có thể hoàn thành tôi đảm bảo không động đến một cọng lông của con dì. Nhưng nếu dì giở trò, đừng trách tôi vô tình.”

Dì Tuyết dùng ánh mắt lạnh nhạt nói với tôi: “Cậu thực sự đã thay đổi rồi, Trần Danh trước đây lương thiện như vậy, giờ đã vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trần Danh, giờ cậu sống thành kiểu người mà cậu đã từng ghét nhất.”

Trong lòng tôi rối rắm, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Tôi vốn lương thiện, nhưng đời không cho tôi lương thiện.”


Dì Tuyết nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng bà ấy thở dài rồi nói: “Tôi giúp cậu là được chứ gì, cậu muốn tôi làm gì?”


Nhìn dì Tuyết thoả hiệp, tôi vừa lòng nói: “Được, dì nhớ lấy câu nói đó, đợi tới khi tôi cần đương nhiên sẽ tới tìm dì.”


Nói xong tôi rời khỏi nhà dì Tuyết, lên xe anh Đậu để anh ấy lái xe đưa chúng tôi câu lạc bộ của Bào Văn, nhìn câu lạc bộ từ xa, lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ còn hai ngày nữa nơi đây sẽ khai trương nhưng tôi sẽ cho ngày khai trương trở thành ngày lành đóng cửa!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK