Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi nói mình có cách đối phó đồng thời cả nhà họ Cao lẫn Bào Văn, chú Lôi có chút bất ngờ nhìn tôi, đáy mắt chứa đựng hoài nghi, nhưng chứa nhiều hơn cả là sự hứng thú.

Đại khái theo như cách nhìn của ông ấy, cách làm đó của tôi căn bản không đủ khả năng đối phó nhà họ Cao, dù gì một gia tộc lớn mạnh như vậy muốn xử lí tôi thì dễ như giẫm một con kiến.

Tôi nói: “Từ lúc Dương Phàm Khôn chết, tôi đã sớm có đề phòng, thực hiện nhiều công tác chuẩn bị, có lẽ những thứ sâu xa hơn thì tôi không điều tra được, nhưng tình hình cơ bản của hai nhà này thì tôi hiểu rất rõ. Theo như tôi biết, đại thiếu gia Cao Dĩ Tường của nhà họ Cao đang theo đuổi Bào Văn, không biết đây là ý của nhà họ Cao hay chỉ là ý của riêng Cao Dĩ Tường. Nhưng bất kể là ý của ai, thì nếu Bào Văn ra tay đối phó Cao Dĩ Tường, thì nhà họ Cao chắc chắn sẽ ra tay với Bào Văn, vì hắn ta là ‘niềm hi vọng’ mới của nhà họ Cao, người mà Cao Phong không thể bì với được, được ông cụ Cao rất cưng chiều.”

Nhà họ Cao gần đây mâu thuẫn mạnh với nhà. Nhà họ Vân lại ở một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cục diện ba nhà đều rất căng thẳng, trong ba gia tộc lớn này, nhà họ Cao thế lực yếu nhất, vì vậy, tôi hoài nghi nhà họ Cao có ý định lôi kéo Bào Văn, hợp tác với Bào Văn. Đương nhiên, những thứ họ muộn không chỉ đơn giản là một Bào Văn, mà là người bố đứng đằng sau của cô ta.

Mà Cao đại thiếu gia Cao Dĩ Tường có thể nói là một chàng đẹp trai giàu có điển hình, hơn nữa rất có năng lực, sau khi tốt nghiệp ở đại học nổi tiếng nước ngoài về nước, vừa mới vào tập đoàn nhà họ Cao đã ra tay mạnh mẽ, hành động liên tục dứt khoát khiến trên dưới nhà họ Cao kinh ngạc lẫn vui mừng không dứt. Một người đàn ông ưu tú như vậy đối với tuyệt đại đa số phụ nữ đều là cám dỗ khó cưỡng lại, hắn muốn theo đuổi Bào Văn, đối với những người trong nhà họ Cao mà nói, đó là chuyện rất dễ dàng.

Đương nhiên, Bào Văn vốn dĩ rất xinh đẹp, nếu không bàn đến tính cách biếи ŧɦái của cô ta, thì cũng được coi như một nữ thần lạnh lùng. Vì thế, cũng không thể bài trừ trường hợp Cao Dĩ Tường thực sự thích Bào Văn. Nhưng đó không phải là điểm quan trọng, quan trọng là Bào Văn và hắn đúng là có tiếp xúc riêng mấy lần, Bào Văn đương nhiên không đồng ý hẹn hò với hắn, nhưng hắn ta lại rất hào hứng, còn tuyên bố với bạn bè của hắn rằng Bào Văn là người phụ nữ của hắn ta, không cho người khác nhúng chàm.

Từ đó có thể thấy, không chỉ phụ nữ khi yêu thì IQ về không, mà lốp xe dự phòng bị phụ nữ khiến cho thèm thuồng IQ cũng bằng không.

Chú Lôi nói: “Vậy cậu định làm thế nào?”

Tôi nói: “Muốn xử Bào Văn, trước tiên phải ra tay từ những thuộc hạ ưu tú của cô ta đã. Tôi muốn mượn vài người của chú để tóm gọn đám thuộc hạ ưu tú này, có như thế mới đủ khả năng đàm phán với Bào Văn, trong quá trình đàm phán với cô ta, chúng ta có thể tạo ra sự cố, khiến cô ta rời đi, lúc đó sẽ lấy điện thoại của Bào Văn hẹn Cao Dĩ Tường đến, sau đó cứ đợi tôi bắt được Cao Dĩ Tường rồi bàn tiếp.”

Kế hoạch của tôi đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, nhưng tôi không thể tin tưởng chú Lôi hoàn toàn, cho dù ông ấy cũng là người của Tống Giai Âm. Tôi đã thăm dò về ông ấy, biết được ông ấy là một ông vua ngầm thực sự ở Nam Kinh, tôi không cho rằng ông ấy cam tâm để một nhân vật nhỏ bé như tôi cưỡi lên đầu lên cổ ông ấy, vì thế những lời tôi nói đều có chừng mực.


Chú Lôi nói được, còn nói giờ sẽ gọi điện thoại luôn cho thân tín của ông ấy, điều hai mươi người đến cho tôi, tôi bảo vậy tôi xin cảm ơn chú Lôi trước, vậy tôi xin phép về trước.

Chú Lôi gật gật đầu, tôi rời khỏi căn biệt thự, trước lúc đi còn quay lại nhìn cái máy tính bảng một cái. Vô cùng hi vọng Tống Giai Âm lại một lần nữa xuất hiện trên đó, cũng vô cùng hi vọng lại được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô ấy, tôi gọi cô ấy một tiếng “Giai Âm”.
Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi nhìn thấy bọn anh Đậu đang đứng phía ngoài hút thuốc, Tam gia cũng ở đó, tôi nghĩ là có khi Tam gia đã ngăn anh Đậu, nên họ mới không kịp tiến vào.

Tôi đến bên cạnh Tam gia, ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn tôi, rồi hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Tôi không biết, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức.”

Ánh mắt của Tam gia kiên định, nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói: “Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đội cứu hộ chắc chắn sẽ đến rất nhanh.”

Tôi cũng gật mạnh đầu, nói cô ấy sẽ không xảy ra chuyện được, nói xong tôi hỏi Tam gia làm thế nào mà anh ấy lại đến được đây? Tam gia nói là do chú Lôi bảo đến, bảo chuyện đêm qua ông ấy cũng đã biết rồi, Bào Văn không hẳn là đang đối phó tôi, mà thực chất là tuyên chiến với anh ấy, còn nói anh ấy đã có vài sự chuẩn bị từ trước, chuẩn bị để ăn miếng trả miếng, khiến cho Bào Văn cũng không dễ sống, nhưng cụ thể thế nào thì anh ấy không nói với tôi.
Tôi ngập tràn áy náy, nói: “Là tôi quá sơ ý.”

Tam gia lắc đầu bảo không sao, nói điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để lấy lại hình tượng của mấy cái quán kia. Tôi ngập ngừng bảo tôi có ý tưởng rồi, nhưng tôi lại không có tiền.

Nghe những lời nói này, Tam gia nói: “Cậu có kế hoạch gì, chỉ cần là hữu dụng, thì cần bao nhiêu tiền cứ nói trực tiếp với Côn Bằng, anh ấy sẽ đưa chi phiếu cho cậu.”

Triệu Côn Bằng ngồi xổm đang châm thuốc hút ở phía xa xa nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh ấy cười cười, rồi lại cúi đầu xuống. Từ sau lần cướp dâu kia, hai chúng tôi chưa tiếp xúc lại, người anh em thân thiết ban đầu giờ đây lại chỉ như người qua đường khá quen thuộc, điều này thực ra khiến tôi rất khó chịu.

Tam gia nói ngoài chi phiếu ra, tôi còn có thể tùy ý điều động người của anh ấy, chỉ cần có lý do chính đáng không thành vấn đề.
Tôi biết lần này Tam gia đã cực kỳ “ưu ái” tôi, nên vội nói cảm ơn, anh ấy vỗ vai tôi, nói: “Đừng để ta phải thất vọng, cũng đừng để cô ấy thất vọng.”

Cả người tôi sững sờ, nghĩ đến lúc trước trong văn phòng của Bản Sắc cũng đã nghe thấy những lời nói này, chỉ là lúc đó anh ấy không thừa nhận, tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm, đến hôm nay mới hiểu ra, người mà lúc đó Tam gia nói chính là “Tống Giai Âm”, mà lúc đó tôi vừa mới leo lên vị trí ông chủ của Bản Sắc. Giờ đây, tôi đã là người năm trong tay bốn quán lớn, nhưng thế thì đã sao? Đến giờ tôi cũng vẫn chỉ như một con rối.

Áp chế nỗi bi ai trong lòng, tôi tạm biệt Tam gia xong thì cùng bọn anh Đậu rời đi. Ngồi trên xe Anh Đậu, tôi mở điện thoại, vào weibo, lướt weibo mốt số quản lý của ca sĩ, gửi cho họ tin nhắn rồi đợi bọn họ trả lời. Trong lúc đợi, tôi hỏi anh Đậu có biết thuê thủy quân thế nào không? Anh Đậu gật đầu nói biết, năm hào một người có mà đầy, tôi lắc đầu, nói không, lần này tôi cần thủy quân có chất lượng chút, sau đó nói yêu cầu với anh ấy, bảo anh ấy tìm một nhóm người đạt yêu cầu.
Lúc này, bên weibo có hồi âm, cuối cùng, tôi cũng đạt được thỏa thuận với mấy người quản lý, quyết định ngày, sau đó bảo anh Đậu dẫn tôi đến một công ty quảng cáo lớn đặt vài tấm áp phích.

Đợi làm xong xuôi mấy việc đó, tôi và anh Đậu quay lại Túy Linh Lung. Không lâu sau đó, một người đàn ông gọi một cuộc điện thoại đến tôi, cậu ấy tự xưng là Đao Tử, nói là người của chú Lôi, là Tam gia bảo cậu ấy đến tìm tôi.

Tôi bảo với cậu ấy là mình đang ở Túy Linh Lung, không lâu sau đó, cậu ấy đã mang tầm mười người đến, đám người này vừa nhìn đã thấy không giống với bọn anh Đậu, ánh mắt họ đều mang theo sát khí, nhưng lại khá giống Đoàn Thanh Hồ, mang đến cho người khác một loại cảm giác rất là khó thở.

Không vòng vo nhiều, Đao Tử trực tiếp hỏi: “Người anh muốn đối phó là ai? Hắn ta ở đâu? Tôi sẽ đi giúp anh bắt hắn về đây.”
Tôi nói: “Tôi chỉ có số điện thoại của một người, thì cậu ấy có thể thuê người định vị số điện thoại của hắn không?”

Đao Tử nói có thể, tôi bảo, người này gọi là Tráo Tử, rất có thể là thủ lĩnh của bên kia, nếu như người này bị bắt, những người còn lại ít nhiều gì cũng lao đao.

Vốn dĩ tôi còn định nói với Đao Tử về kế hoạch của mình, ai ngờ cậu ấy đã đưa người đi luôn rồi, nhìn dáng vẻ tự tin của cậu ấy, tôi phỏng đoán chắc cậu ấy sẽ không có chuyện gì.

Sau khi Đao Tử đi rồi, tôi mới có thể nhẹ nhõm hưởng thụ ở Túy Linh Lung. Bởi vì mục đích chính của thuộc hạ Bào Văn là chém người, làm loạn, vì thế đồ trang trí trong quán thì không bị sao, rượu nước thì lại càng chẳng cần nói, nên chỉ cần dọn dẹp một chút, trễ nhất là ngày kia có thể mở cửa trở lại.
Bởi vì bị thương, nên tôi chỉ có thể ngồi xem các anh em dọn dẹp, nhìn bọn họ chẳng ai có tinh thần gì cả. Tôi biết chuyện lần này đối với họ là một sự đả kích rất lớn, nên cũng không biết phải nói sao.

Đến tối, tôi mời các anh em ăn bữa cơm, không khí trên bàn ăn cũng rất nặng nề, hơn nữa, có mười anh em đã rút rồi, cũng có nghĩa là, ngoại trừ hai mươi người anh em của Cảnh Minh ra, hiện giờ chúng tôi chỉ còn khoảng ba mươi người. Ba mươi người, ba quán, số lượng không đủ chia. Đến lúc đó khẳng định sẽ bị người khác chỉ trích công tác an ninh không tốt.

Về mặt này chúng tôi đã yếu thế một lần, nên không thể lại xuất hiện sai sót nữa, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể gọi điện cho Triệu Côn Bằng, nói với anh ấy tôi cần khoảng ba mươi người, anh ấy không lâu sau đã dẫn người đến cho tôi, sau đó, tôi sắp xếp một lúc, rồi bình tĩnh chờ đến ngày mở cửa.
Sau khi xử lý xong việc bên này, Đao Tử gọi điện bảo tôi, bọn họ đã bắt người rồi, tròn hai mươi người, không thiếu một ai.

Nghe xong tin này, tôi ngay lập tức phấn chấn, dẫn theo anh Đậu đến chỗ Đao Tử.

Chỗ Đao Tử ở một khu nhà hẻo lánh, cậu ấy có một căn nhà ở đó, những người bị bắt giờ đều đang bị nhốt trong căn nhà ấy.

Sau khi tôi tiến vào, nhìn thấy đám Tráo Tử vẫn còn đang hôn mê, vội vàng chụp ảnh bọn họ, dặn dò Đao Tử trông coi kĩ càng đám người đó, sau đó đến Sena Zoan, rồi mới gửi ảnh cho Bào Văn.

Bào Văn nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, tôi ấn nút nghe máy, thì nghe thấy cô ta bảo: “Trần Danh! Cậu cũng to gan thật, ngay cả người của tôi mà cũng dám bắt!”


Tôi cười lạnh nói: “Bào Văn, ngay từ lúc cô đập quán của tôi, lấy tính mạng của những người vô tội uy hϊếp tôi, cô đã mất đi tư cách khiến tôi sợ hãi, bởi vì cô chính là đồ súc sinh! Tại sao tôi lại phải sợ hãi thứ súc sinh như cô?”

Bào Văn tức giận vô cùng, nhưng xem ra cũng biết nói không lại tôi, nên hỏi thẳng tôi ở đâu, cô ta muốn đàm phán với tôi.


Tôi bảo: “Tôi đang ở Sena Zoan, rất hoan nghênh cô đến!”


Ngưng một lúc, tôi nói tiếp: “Bào Văn, lần này tôi hi vọng cô sẽ đưa ra chút thành ý, nếu không đừng trách tôi không nương tay.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK