Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm bảo tôi đoán xem tại sao cô ấy biết tôi bị chú Lôi xử lý, trông bộ dạng gian trá của cô ấy tôi cảm giác như cô ấy trong chốc lát như từ tiên tử trên trời trở thành thiên kim tiểu thư ở dưới đất. Mặc dù cao quý vô cùng nhưng sinh động hơn càng khiến người khác muốn tiếp xúc hơn.

Tôi không nói gì, cứ nhìn cô ấy vậy, nghĩ tới sự đau khổ khi nghĩ rằng cô ấy đã chết, nghĩ về sự vui mừng khôn xiết khi cô ấy xuất hiện, tôi ngẩn người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó chính là cô ấy còn sống, thật tốt.

Tống Giai Âm đột nhiên cười hỏi: “Tôi có xinh không?”

Lúc này tôi mới ý thức được là mình nhìn cô ấy rất lâu, mặt tôi nóng phừng phừng, quay đầu đi và trả lời ngượng ngùng: “Xinh.”

Tống Giai Âm cười ha ha nói: “Nếu cậu có thể đoán ra, tôi sẽ cho cậu nhìn tôi lâu hơn chút.”

Tôi nhìn trộm cô ấy một cái, hỏi thật thận trọng: “Thật sao?”

Tống Giai Âm nhếch mép cười nói: “Thật.”

Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, tôi mạnh dạn đoán thầm, Tống Giai Âm không hề gặp nguy hiểm, cô ấy chỉ cố ý khiến chú Lôi mất cảnh giác, sau đó lấy tôi làm mồi nhử, muốn xem chú Lôi rốt cục có trung thành với nhà họ Tống không, xem có bằng mặt không bằng lòng hay không. Khi tất cả chúng tôi đều cho rằng cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cô ấy lại như con rắn lục chĩa vào chúng tôi, luôn quan sát chúng tôi, để ý mọi hành động của chú Lôi.

Cho nên ngay từ đầu Tống Giai Âm đã khống chế tình hình, người theo dõi giúp cô ấy chính là Tam gia.

Nếu tôi đoán đúng thì có phải có nghĩa là tôi đã bị cô ấy lợi dụng? Cái gọi là dục tốc bất đạt của cô ấy, cái gọi là giúp đỡ tôi lần cuối đều là giả? Cứ nghĩ tới sẽ có khả năng đó mà trong lòng tôi thấy khó chịu, có lẽ cô ấy không biết bản thân mình đã chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng tôi nên cũng không hiểu được khi tôi biết cô ấy gặp nguy hiểm tôi đã lo lắng nhường nào, khi tôi biết cô ấy chết tôi khó chịu biết bao. Đó là nỗi đau như hàng chục nghìn mũi tên đâm vào tim, là cảm giác đau đớn khi mất đi tất cả, đáng tiếc cô ấy không hiểu được.

Trông Tống Giai Âm vẫn bình tĩnh, tôi không thể ngăn mình tự giễu, cô ấy đương nhiên không biết được vì hai chúng tôi khác nhau một trời một vực, thế giới của tôi và của cô ấy khác nhau hoàn toàn, có lẽ từ nhỏ cô ấy đã là thiên kim tiểu thư tè dầm ở nhà Quốc hội, còn tôi từ nhỏ đã là một nông dân phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Vì sự khác biệt này nên tôi phải ngẩng đầu nhìn cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, còn cô ấy chỉ là cúi xuống nhìn tôi giống như một con kiến đang tìm sự trợ giúp để sinh tồn, không ngừng đi kiếm thức ăn.


Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi sao không nói gì? Tôi định thần lại cúi đầu xuống, rồi nói những suy đoán của mình ra.

Tống Giai Âm nhíu mày nói: “Não của cậu cũng tốt lắm.”

Vậy là nói đúng rồi, trong lòng tôi không còn vui mừng nữa mà chỉ còn sự khó chịu.

Tống Giai Âm nói: “Nhưng có một số chỗ không như cậu nghĩ. Thứ nhất, tôi không lợi dụng cậu, mà thật sự nghĩ dục tốc bất đạt, để cậu có thể lên nhanh như diều gặp gió; Thứ hai, clip đó không phải tôi bảo Vân Tam Thiên quay mà là anh ta đoán được tôi không sao, phát giác ý định làm phản của chú Lôi nên mới theo dõi, do vậy mới quay lại được, nếu tôi muốn gϊếŧ chết chú Lôi thì cũng không cần clip này. Đương nhiên, có clip này có thể rửa sạch tội cho cậu, cũng khiến cho cậu bớt đi không ít phiền toái và có thể coi là chuyện tốt như dệt hoa trên gấm.

Cô ấy nói vậy lòng tôi nhẹ nhàng hơn và cũng cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Tam gia lại giỏi đến vậy, nhạy bén như vậy, có thể biết trước tình hình, còn tôi thì luôn là người biết cuối cùng.

Hình như biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm cười nói: “Vị trí của cậu và Vân Tam Thiên đang đứng không giống nhau, sự từng trải và tầm mắt của hai người cũng không giống nhau. Những gì anh ta có thể đoán mà cậu không thể đoán ra cũng là chuyện bình thường.”
Tôi cười, biết đây chính là khoảng cách về vị trí của đời người.

Tống Giai Âm đột nhiên cười nói: “Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ đứng cao hơn anh ta.”

Tôi nhìn ánh mắt kiên định của Tống Giai Âm, không kiềm nén được bật cười nói: “Cô nói đúng, nếu vị trí tôi đứng không cao làm sao có thể với tới thế giới của cô?”

Nghĩ một lúc tôi nói: “Nhưng chú Lôi và gia đình họ Tống có quan hệ gì? Sao cô biết được chú ấy có dã tâm phản bội gia đình họ Tống? Còn “tội phản quốc” rốt cục là sao?”

Tống Giai Âm nói: “Mỗi một gia tộc lớn đều nuôi một đội gián điệp, dùng để thể hiện thế lực, một mặt là để mở rộng thế lực của gia tộc mình, mặt khác là để dự phòng cho kế hoạch sau này. Một khi gia tộc lụi bại hoặc xảy ra chuyện cũng không đến mức không còn đường lui, đó gọi là ‘để lại gốc’.”
Hoá ra là vậy.

Tôi nói: “Nhưng gia đình họ Tống không phải rất mạnh sao? Tôi nghe Tô Nhược Thuỷ nói gia tộc của cô rất mạnh.”

Tống Giai Âm cười nói: “Trên đời này làm gì có cái gì là phồn thịnh mãi mãi? Triều đại nhà Thanh thuở đầu hưng thịnh huy hoàng như vậy cũng có ngày lụi bại đấy thôi?

Quả là vậy, tôi xoa xoa cằm nói: “Cho nên tội phản quốc là giả? Là tội danh dùng để diệt trừ ông ta?”

Tống Giai Âm nghe xong chớp mắt nhìn tôi hỏi: “Tôi vô sỉ như vậy sao?”

Mặc dù cô ấy đang cười nhưng tôi lại có cảm giác nguy hiểm, tôi cảm giác nếu tôi gật đầu thì ngay phút sau đó có thể sẽ bị cô ấy ném từ trên tầng xuống, nên vội nói không phải.

Tống Giai Âm hình như thích nhìn bộ dạng nghệt ra của tôi nên đôi mắt đảo đi đảo lại nhìn tôi, cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của cô ấy như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước phẳng lặng, khiến người ta ngứa ngáy. Trong trí nhớ của tôi, khi Tống Giai Âm đối diện với tôi hình như lúc nào cũng giữ nụ cười, sự hung hăng, ngang tàng hình như đều dành cho người khác, còn phần dành cho tôi chỉ có nụ cười và sự quan tâm.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy tim như trôi trong biển chết, nhẹ nhàng trôi đi, rất thoải mái.

Lúc này Tống Giai Âm nói: “Nếu chú Lôi chỉ không muốn làm gián điệp cho nhà họ Tống chúng tôi cũng không sao, chỉ có điều ông ấy ngàn vạn lần không nên vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia. Cho nên, không phải nhà họ Tống chúng tôi muốn lấy mạng ông ấy mà chính bản thân ông ấy muốn đánh mất cái mạng của mình.”

Tôi không hiểu nên hỏi: “Chú Lôi rốt cục đã làm chuyện xấu gì?”

Tống Giai Âm nói: “Chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, tôi không thể nói cho cậu. Chuyện tôi có thể nói cho cậu là chúng tôi sẽ không nuôi thả một gián điệp cho nên gia đình tôi đã phát hiện ra từng hành động của chú Lôi từ sớm, những hành động của ông ấy đi ngược với tôn chỉ của nhà họ Tống chúng tôi cho nên tôi mới thăm dò thế này.”
Tôi “ồ” lên một tiếng, cũng không có ý định hỏi cho rõ ngọn ngành. Tôi nhìn trộm đôi chân dài bên trong chiếc quần bò bó chặt, thầm khen đôi chân cô ấy thật đẹp, chẳng có cái sẹo nào. Nhìn từ eo xuống, trông cô ấy như cây đàn tì bà dựng ngược, khiến tôi không sao ngừng nghĩ đến đôi chân còn đang được giấu trong đôi giày thể thao đẹp đến mức nào?

Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi nhìn chán chưa? Tôi vội thu ánh mắt về đáp: “Là do cô bảo nếu tôi đoán đúng sẽ cho tôi nhìn cô thêm mà.”

Nói xong, tôi nhớ ra vấn đề vẫn chưa hỏi liền hỏi: “Giai Âm, cô có thể nói cho tôi biết rõ hơn không?”

Tống Giai Âm nhếch mày cười nói: “Không thể.”

Tôi phiền não chết đi được, nói: “Không phải cô bảo nếu tôi đoán đúng cô sẽ trả lời câu hỏi của tôi sao? Sao giờ lại không được?”
Tống Giai Âm nhìn tôi cười đáp: “Vừa nãy tôi trả lời cậu rồi, hơn nữa không phải trả lời chỉ một câu hỏi. Theo lý mà nói cậu còn đang nợ tôi.”

Tôi ngây người, lúc này tôi mới hiểu câu hỏi mà tôi vừa hỏi cũng đã được tính rồi, tôi có chút bức bối nói: “Cô thật là gian manh, như tiểu hồ ly vậy đấy.”

“Tiểu hồ ly?” Tống Giai Âm đột nhiên bật cười ha ha, tươi như hoa, cô ấy xinh đẹp đến mức làm chói cả mắt tôi, tôi nhìn cô ấy thất thần, cô bảo: “Người Thủ đô chúng tôi đều gọi tôi là ‘lão hồ ly’.”

Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của cô ấy, tôi cũng vui theo và càng hiếu kỳ cuộc sống của cô ấy ở Thủ đô rốt cục thế nào? Tôi có cơ hội bước chân vào cuộc sống đó không?

Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi: “Tại sao cậu lại có hứng thú với chuyện nhà họ Tống chúng tôi?”
Nhìn đôi mắt đẹp như muốn hút người khác, tôi lấy hết dũng khí nói: “Không phải tôi có hứng thú với chuyện nhà họ Tống, chỉ là tôi muốn biết cô rốt cục lợi hại thế nào, gia đình cô bề thế đến mức nào, biết được những điều này tôi biết rõ mục tiêu của mình và biết mình nên đã đi đến bước nào, tiến lại gần cô hơn, mới có thể không ngừng leo lên cao hơn, và có thể chạm được vào phong cảnh của thế giới đó của cô.”

Tống Giai Âm cười nói: “Sau đó thì sao? Sau khi tới thế giới của tôi, cậu muốn làm gì?”

Tôi nhìn cô ấy, mở to miệng, bốn chữ ‘tôi muốn có cô’ cuối cùng vẫn không nói ra được, thậm chí nếu không phải cô ấy hỏi, thì suy nghĩ này của tôi vĩnh viễn chôn chặt nó trong lòng, vì tôi không dám để cho cô ấy biết tôi có ý khác với cô ấy, hình như đó là một suy nghĩ dơ bẩn không tôn trọng cô ấy.

Trong ánh mắt trong veo như trăng sáng của cô ấy, tôi cúi đầu xấu hổ nói: “Tôi không biết.”


Tống Giai Âm đột nhiên nói đầy ý tứ: “Đúng, cậu không biết. Đến giờ cậu không biết bản thân mình cần gì, cần ai. Trong lòng cậu vẫn chứa hình bóng Tô Nhược Thuỷ, chứa Đoàn Thanh Hồ không rõ sống chết trong phòng cấp cứu, có lẽ còn có cả tôi, người con gái cứu cậu hết lần này đến lần khác, nhưng cậu có từng nghĩ rằng cuối cùng người mà cậu muốn nhất là ai? Là cái gì?”


Trái tim tôi hình như bị ai đó đập một cái, đầy bối rối và sửng sốt, tôi cảm giác trái tim mình như quả quýt bị cô ấy lột trần lớp vỏ, bên trong rốt cục chứa đựng điều gì cô ấy đều nhìn thấu. Điều đó khiến tôi rất bối rối, cô ấy thật sự có trí thông minh đáng sợ như yêu tinh.


Tống Giai Âm nhìn tôi một lúc nói: “Đợi cậu học được cách bỏ đi, biết thứ mình muốn nhất rốt cục là gì thì trả lời tôi câu hỏi này sau, tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi đợi cậu trên đường.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK