Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tôi bảo Tô Nhược Thủy đợi tôi về, cô ấy khẽ lấy ngón trỏ ấn vào chóp mũi tôi sau đó cắn môi, lông mày mảnh mai, hơi thở thơm mát: “Đêm nay không gặp không về, lần này em còn cho chị leo cây thì chị sẽ đi đến phố tìm một người đàn ông bất kỳ.”  

             Tôi tức giận đến mức dùng nụ hôn ngăn không cho Tô Nhược Thủy nói tiếp, hôn đến mức hai mắt cô ấy mơ màng, không biết ban ngày ban đêm rồi mới buông ra và nói: “Chị còn đùa kiểu này nữa là em cho chị cả ngày mai không xuống được giường.”  

             Tô Nhược Thủy cười khúc khích và nói: “Chị không sợ đâu, chỉ không biết là em có làm được không thôi.”  

             Đúng là yêu tinh! Tôi véo eo của Tô Nhược Thủy và nói đêm nay tôi sẽ chứng minh cho cô ấy là tôi có được không.  

             Lúc này, chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi cầm lên xem, thì ra là người dẫn chương trình Chu Du gọi điện thoại đến. Cô ta nói đã đến Cảnh Minh, tiếp theo cô ta hỏi tôi bao giờ thì đi.  

             Chu Du là người dẫn chương trình hàng đầu ở Nam Kinh, chương trình cô ta dẫn xưa nay luôn có tỉ lệ người xem cực cao. Nhưng cô ta kiêu ngạo, người bình thường chủ động tìm cô ta dẫn chương trình, cô ta đều không muốn làm. Nếu là bình thường thì chắc chắn cô ta không muốn phỏng vấn tôi. Nhưng vì dạo này chuyện của công ty giao dịch đồ cũ đang rất ầm ĩ, tên của tôi luôn nằm chễm chệ trên Hotsearch của Weibo. Những tin tức về tôi và công ty đều rất được quan tâm nên tối hôm qua sau khi liên lạc với Chu Du, cô ta lập tức đồng ý phỏng vấn tôi.  

             Nhưng không ai biết được là buổi “phỏng vấn” lần này là một mắt xích quan trọng với việc báo thù Bào Văn của tôi.  

             Tôi không suy nghĩ nữa, tôi nói với Chu Du là sẽ qua chỗ cô ta ngay.  

             Rời khỏi Bản Sắc, tôi và nhóm của Thẩm Nặc Ngôn cùng đến Cảnh Minh. Khi đến nơi, Chu Du và nhiếp ảnh gia đã đợi ở đó rồi. Cô ta mặc bộ đồ công sở, đeo kính mắt, trông có vẻ là một cô nàng công sở nho nhã. Thấy tôi đến, cô ta nói với vẻ hết sức nhiệt tình: “Cậu Trần Danh phải không? Chào cậu, tôi là Chu Du.”  

             Tôi giơ tay ra bắt tay cô ta và nói: “Chị Du còn đẹp hơn trên ti vi.”  

             Một câu này của tôi là Chu Du hết sức vui vẻ. Cô ta thả thính với tôi nhưng lại rất biết kiểm soát, vừa khiến tôi phải chú ý đến cô tôi, cũng không đến mức làm tôi tưởng rằng cô ta muốn lên giường với tôi. Cô ta nói: “Chiều nay Tống đại thiếu gia gọi điện thoại cho tôi rồi, hầy, cậu quen Tống đại thiếu gia thế nào vậy?”  

             Tôi biết ngay là người phụ nữ này niềm nở với tôi như vậy chắc chắn là nể mặt Tống Dịch Cương.  

             Cũng may là tôi không để ý đến những chuyện này mà làm màu nói: “Hai chúng tôi cũng coi như là anh em.”  

             Chu Du nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên, nụ cười trên mặt lại niềm mở thêm vài phần: “Thì ra là như vậy, công ty xảy ra chuyện như thế, sao cậu còn có thể bình thản như không có việc gì xảy ra, hóa ra là sau lưng có một cái cây to.”  

             Tôi ra vẻ bí ẩn “suỵt” một tiếng, Chu Du hiểu ý gật đầu, hỏi tôi bây giờ có thể bắt đầu phỏng vấn chưa? Tôi lắc đầu, nói bên tai cô ta: “Chị Chu, chị có không ít bạn ở trong giới này đúng không? Có thể liên lạc với những người này trong tối nay giúp tôi không? Tôi hi vọng họ có thể ‘lắng nghe’.”  

             Chu Du cau mày với vẻ hơi khó xử: “Chuyện này không tốt lắm thì phải?”  

             Tôi cười nói: “Có gì không tốt chứ? Anh Tống nói rồi, khi nào làm xong chuyện này, anh ấy nhất định sẽ mời chị đi ăn một bữa. Đến lúc đó tôi xem có thể mời chú Tống đi cùng không? Chị làm người dẫn chương trình lâu như vậy, chắc chắn chị muốn thăng tiến trong đài truyền hình phải không?”  

             Ý tứ trong câu này của tôi đã quá rõ ràng rồi, còn rõ ràng Chu Du cũng rung động bởi câu nói này của tôi. Cô ta gật đầu nói được, bây giờ cô ta sẽ đi liên lạc với những người kia. Nói xong cô ta liền chạy vào trong góc gọi điện thoại.  

             Nửa tiếng sau, có hai mươi mấy phóng viên ồ ạt đến. Chuyện này khiến tôi thấy ngạc nhiên vì sức ảnh hưởng của Chu Du.  

             Văn phòng của tôi thiết kế theo phong cách Nhật Bản, có hai phòng, ở giữa là một cái cửa trượt thông minh, khi cánh cửa đóng lại thì trông giống như một bức tường. Tôi bảo đám Tôn Nam Bắc kê bàn ghế ở đây, rót trà ngon cho những phóng viên này, lại tặng cho mỗi người một thẻ mua sắm ở siêu thị trị giá 2000 tệ, tôi nói với họ là cần họ ngồi ở đây nửa tiếng.  

             Ngồi nửa tiếng được 2000 tệ không phải là thiệt với những phóng viên này. Lại thêm Chu Du vô tình tiết lộ mối quan hệ của tôi và Tống đại thiếu gia, bọn họ không ai oán trách một lời nào.  

             Chu Du hỏi tôi bây giờ có thể bắt đầu được chưa? Tôi lắc đầu nói: “Vở kịch này còn thiếu một diễn viên chính.”  

             Chu Du nhìn tôi với vẻ hơi kỳ lạ, tôi gọi điện thoại cho Bào Văn, cô ta bắt máy rất nhanh và hỏi tôi muốn làm gì với giọng điệu khó chịu? Tôi nói: “Tôi đã nghĩ cả buổi chiều hôm nay, tôi thấy tôi và cô bắt buộc phải nói rõ về mối quan hệ của chúng ta.”  

             Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu lại làm trò quỷ gì vậy?”  

             Tôi nói: “Làm trò quỷ? Tôi có thể hiểu theo ý cô là cô sợ tôi không?”  

             Bào Văn đột nhiên nở một nụ cười, cô ta nói: “Trần Danh, tôi không bao giờ sợ cậu, chỉ là tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu còn dám có ý đồ xấu, tôi sẽ khiến cậu hối hận về quyết định hôm nay!”  

             Bào Văn nói xong liền ngắt điện thoại, tôi nhìn điện thoại và nghĩ người phụ này vẫn cao ngạo giống như trước kia. Đáng tiếc là chỉ cần tôi kích tướng cô ta một chút thôi, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.  

             Chu Du hỏi tôi gọi điện thoại cho ai, tôi cực kỳ bất lực nói: “Vợ cũ của tôi, cũng là kẻ chủ mưu của việc này.”  

             Chu Du hơi ngạc nhiên hỏi tôi đã kết hôn rồi sao? Tôi gật đầu, hỏi cô ta có biết hộp đêm Nhất Thoa Yên Vũ không?  

             Bây giờ Bào Văn là nữ thương nhân nổi tiếng ở Nam Kinh, trong tay có nhiều sòng bạc và công ty niêm yết nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Nhất Thoa Yên Vũ. Theo tôi biết thì người tầng lớp thượng lưu ở Nam Kinh không ai không thích nơi đó. Đàn ông thì thích những cô gái phương nam đa tình ở đó, phụ nữ thích những thư sinh nho nhã phong độ ngời ngời ở đó, huống chi cách phục vụ ở đó lại rất tốt. Còn bà chủ là Bào Văn dáng người đã đẹp sẵn, gia thế hùng hậu, quan hệ xã hội rộng, bao nhiêu đàn ông đến đó đều đổ xô đi tìm Bào Văn với hi vọng có thể biết thêm nhiều người thông qua cô ta, Chu Du cũng như vậy.  

             Chu Du tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn tôi, rất lâu mới nói thành lời: “Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, vợ cũ của cậu chính là bà chủ của Nhất Thoa Yên Vũ?”  

             Tôi gật đầu, Chu Du ngạc nhiên nhìn tôi và nói đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tôi nghĩ nếu Chu Du biết được các vướng mắc giữa tôi và Bào Văn, e rằng cô ta sẽ ngạc nhiên hơn nữa.  

             Phụ nữ đều là sinh vật thích hóng chuyện, đương nhiên Chu Du không phải ngoại lệ, cô ta lập tức hỏi chuyện giữa tôi và Bào Văn, đây chính là điều tôi muốn.  

             Tôi thở dài một hơi và nói: “Muốn trách thì chỉ có thể trách tôi quá đẹp trai, Bào Văn yêu tôi đến chết đi sống lại. Nhưng cô ta đã làm một vài việc khiến tôi không chấp nhận được, cho nên tôi chỉ có thể ly hôn với cô ta. Ai biết được sau khi ly hôn Bào Văn vẫn không cam lòng, cô ta mua chuộc người phụ trách của công ty tôi, làm ra một loạt chuyện này để đánh sập công ty tôi, hủy hoại thanh danh của tôi. Có thể cô ta thấy mình làm thế này, tôi có thể quay lại bên cạnh cô ta.”  

             Sau khi dừng lại trong giây lát, tôi nói với vẻ giận dữ: “Nhưng tôi là đàn ông, sao tôi có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Hơn nữa tôi không làm chuyện này, tại sao tôi phải thừa nhận? Cho nên tôi mời chị Chu đến phỏng vấn tôi với mong muốn là mượn nền tảng của đài truyền hình rửa sạch nỗi oan của tôi, chứng minh sự trong sạch của tôi”  

             Chu Du lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cô ta ngạc nhiên nói rằng không ngờ Bào Văn là người phụ nữ điên cuồng như vậy. Tuy miệng nói như vậy nhưng cô ta không phải đồ ngốc. Cô ta cũng biết là không có đầy đủ bằng chứng thì không thể rửa sạch oan ức được, cho nên cô ta nói: “Trần Danh, tuy tôi rất muốn giúp cậu nhưng nếu cậu không đưa ra được bằng chứng thì mọi người cũng không tin cậu đâu, như vậy mà cậu còn muốn tôi giúp cậu.”  

             Tôi ngắt lời Chu Du và nói: “Chị Chu cứ yên tâm, tôi hiểu ý của chị, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chị. Nên tôi mới gọi Bào Văn đến đây, tục ngữ nói hay lắm “cây ngay không sợ chết đứng”, hôm nay tôi phải đối chất với cô ta.”  

             Chu Du gật đầu nói đã như vậy thì cô ta nhất định sẽ giúp tôi, tôi dặn dò bên tai Chu Du vài câu, cô ta hiểu ý gật đầu  và nói biết rồi.  

             Đoán rằng Bào Văn sắp đến, tôi gửi tin nhắn cho Đoàn Thanh Hồ sau đó im lặng đợi Bào Văn đến.  

             Mười phút sau, Bào Văn đến như đã hẹn. Khi cô ta nhìn thấy máy quay phim lắp trong phòng và Chu Du ngồi ở bên cạnh liền hơi cau mày hỏi: “Trần Danh, cậu làm trò quỷ gì vậy?”  

             Tôi nhìn cô ta và nói: “Chuyện này rõ ràng quá rồi còn gì? Tôi đang trả lời phỏng vấn. Đúng rồi, bây giờ chúng tôi đang tiến hành truyền hình trực tiếp trên ti vi, khán giả sẽ biết mọi điều cô nói.”  

             Bào Văn cười khẩy đi vào và nói: “Vậy thì đã sao?”  

             Tôi nhướn mày liếc mắt nhìn Chu Du, hai tay cô ta đặt ở trên đùi và nghiêm túc nói: “Cô Bào Văn, là như thế này, vừa nãy cậu Trần Danh nói với tôi chuyện của công ty Hồng Tinh là do cô chỉ đạo. Mục đích là để níu kéo cậu Trần Danh, cũng tức là chồng cũ của cô phải không?”  

             Bào Văn nhìn Chu Du với ánh mắt sắc bén sau đó ngồi lên trên ghế sô pha ở phía đối diện của tôi và nói: “Chu Du, cô không biết cố ý phỉ báng là vi phạm pháp luật hả?”  

             Chu Du bị khí thế mạnh mẽ của Bào Văn chèn ép. Cô ta lập tức nói với khí thế mềm mỏng: “Tôi chỉ nghe nói nên mới muốn xác nhận với cô mà? Nếu cô trong sạch thì đưa bằng chứng ra là được.”  

             Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, Bào Văn, cô thấy tôi nói bậy bạ, vậy thì cô đưa bằng chứng ra đây. Nếu cô không đưa ra được bằng chứng thì sao có thể chứng minh tôi nói dối? Hơn nữa trong lòng cô không có ma thì tại sao ngày hôm sau người phụ trách mua hàng giả và chiếc xe đen có vấn đề đã từ chức và đến công ty của cô nhậm chức?”  

             Bào Văn cong môi lên và thất vọng nói: “Trần Danh, tôi còn tưởng cậu tìm được cách tuyệt diệu gì để đối phó với tôi, không ngờ cách của cậu lại tệ thế này! Được, cậu bảo tôi chứng minh tôi trong sạch, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem!”  

             Nói xong cô ta liền vỗ tay, tiếp theo Nhất Diệp Phù Bình đưa Vương Mộng Như đi vào.  

             Giây phút nhìn thấy Vương Mộng Như, tôi căng thẳng gọi cô ấy một tiếng. Cô ấy cúi đầu không dám nhìn tôi, Bào Văn lại lạnh lùng nói: “Cô Vương Mộng Như, xin hãy nói ra việc Trần Danh đã bảo cô đổ tội cho tôi thế nào trong chương trình truyền hình trực tiếp này đi.”  

             Cả căn phòng chìm trong bầu không khí im lặng, Vương Mộng Như thảm thương nhìn tôi lại sợ hãi bất an nhìn Bào Văn,  cô ấy bộ lộ sự sợ hãi, giằng co trong nội tâm rất tinh tế, tôi nghĩ diễn xuất của người phụ nữ đúng là đỉnh cao.  

             Lúc này Vương Mộng Như đột nhiên khóc lên và nói: “Bào Văn, cho dù cô bắt cóc bố mẹ tôi, tôi cũng sẽ không hãm hại ông chủ Trần đâu.”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK