Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vương Mộng Như nói ra những lời này, khuôn mặt của Bào Văn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức nhìn sang phía tôi, nghiến răng nghiến lợi hét tên của tôi.

Tôi biết cô ta rất thông minh, khẳng định đã đoán được là chuyện gì đang xảy ra rồi, tôi tặng cho cô ta một nụ cười, sau đó cố tình giả vờ kinh ngạc hỏi Vương Mộng Như: "Thư ký Vương, lời này của cô là có ý gì? Ý cô là Bào Văn đã ‘bắt cóc’ bố mẹ của cô để uy hϊếp cô đến đây làm chứng giả cho cô ta?"

Vương Mộng Như tủi thân gật đầu, nói: "Buổi tối hôm đó tôi tan ca về nhà, sau khi về đến nhà đã nhìn thấy Bào Văn ngồi trong nhà của tôi, bố mẹ tôi thì đã chẳng thấy đâu nữa, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã bắt giữ bố mẹ tôi, bố mẹ tôi sẽ gặp chuyện trừ khi tôi đổ hết tội lên đầu anh. Nhưng mà số xe và vàng bạc châu báu kia rõ ràng là không có nửa xu quan hệ gì với anh, ép tôi bán đứng lương tâm để vu khống anh như vậy, tôi thực sự không làm được."

Tôi tức giận đứng lên, chỉ vào Bào Văn nói: "Bào Văn, cô thật quá đáng!"

Bào Văn xanh mặt không nói lời nào.

Lúc này, người dẫn chương trình Chu Du tỏ vẻ kinh ngạc che miệng nói: "Trời ơi, bắt cóc, là phạm pháp đó, cô Bào, tại sao cô lại dám làm như vậy?"

Bào Văn sầm mặt nói Vương Mộng Như ăn nói lung tung, cô ta không làm thế, nhưng Vương Mộng Như lại là người do cô ta mang đến, chuyện này đã rõ như ban ngày rồi, cô ta không thể giải thích nổi.

Nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của Bào Văn, tôi mừng thầm. Thật ra Vương Mộng Như đúng là đang nói dối, Bào Văn không bắt cóc bố mẹ của cô ấy, chỉ là đe dọa dụ dỗ cô ấy mà thôi, tự tưởng mình đã khiến cô ấy ‘động lòng’ mà thôi.

Sự việc này phải kể đến ngày thứ ba từ sau khi xảy ra chuyện. Hôm đó, tôi liên lạc với Vương Mộng Như, kêu cô ấy thông báo cho nhân viên công ty mở cuộc họp, bàn bạc xem làm thế nào giúp tôi vu oan hãm hại Bào Văn, Vương Mộng Như còn nói ra một đống kế hoạch để hãm hại Bào Văn, mà cô ấy làm như vậy, cũng chính vì muốn khiến Bào Văn cho rằng tôi không có chứng cớ chứng minh cô ta là kẻ gây chuyện, rồi bắt đầu ‘có bệnh vái tứ phương’, thật sự rất muốn vu không cô ta.

Tôi hoàn toàn không hề lo lắng Bào Văn có biết thông tin này hay không, bởi vì tôi biết rõ, trong số các nhân viên công ty của chúng tôi chắc chắn có tai mắt của Bào Văn.

Quả nhiên, tai mắt đó đã nói cho Bào Văn biết hết sự việc, cô ta ngay lập tức quyết định hành động, bắt Vương Mộng Như lại.

Bào Văn lúc đó còn tưởng rằng cô ta đã nắm được điểm yếu chí mạng của tôi, hơn nữa lúc đó cô ta biết tôi sẽ tham gia phỏng vấn, muốn vấn minh oan cho chính mình trước mặt nhân dân cả nước trong buổi phỏng, sau đó đổ vạ cho cô ta, cô ta giả vờ như không biết, chẳng qua cũng chỉ là đang chờ đợi thời cơ có thể cắn chết tôi mà thôi, thời cơ này, chính là để cho Vương Mộng Như ra chỉ ra cái sai của tôi, cũng chính là một màn vừa nãy.

Nhưng Bào Văn nào biết rằng, là tôi đã cố ý sắp xếp Vương Mộng Như qua chỗ cô ta ‘nằm vùng’, cũng là vì cắn ngược lại cô ta ở đây. Cho nên, lần này cô ta bị tôi chơi cho một vố nhớ đời rồi.


Tôi nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, tại sao không nói nữa? Chột dạ à?"

Bào Văn phẫn nộ nói: "Trần Danh, cậu vô sỉ!"

Tôi nở nụ cười, hỏi cô ta tại sao vô sỉ? Tôi rõ ràng mới là người bị vu oan hãm hại, công ty của tôi, sự nghiệp của tôi, bởi vì cô ta mà suýt chút nữa đã bị hủy hoại trong chớp mắt, sao? Còn không cho tôi phản công?

Bào Văn suýt chút nữa bị tôi chọc cho tức chết, cô ta nhắm mắt lại, mãi sau mới nói: "Được, cho dù tôi không có chứng cớ chứng minh mình là trong sạch, vậy thì cậu lại có chứng cớ gì chứng minh chuyện của công ty các cậu là do tôi gây ra?"

Tôi chỉ đợi câu này thôi.

Tôi lấy điện thoại ra, mở lên đoạn ghi âm mà lúc trước Tô Nhược Thủy đã gửi cho tôi, sắc mặt Bào Văn trắng bệch, tôi đứng lên, cất cao giọng nói: "Bào Văn, trong đoạn ghi âm này chắc là cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Khôn hả? Cô xúi giục Lâm Khôn nhập một lô xe lậu có vấn đề, cả một số trang sức vàng, sau đó chào hàng với khách hàng của tôi, đợi đến khi khách hàng của tôi gặp sự cố, thì bắt đầu cho người dẫn bọn họ đến công ty của tôi gây sự, bỏ tiền ra mua chuộc các nhà đài lớn đưa tin chuyện này, khiến chuyện này trở nên ồn ào xôn xao, ai ai cũng biết, khiến cho tôi trở thành kẻ hứng chịu sự chỉ trích của tất cả mọi người, hòng dồn tôi vào chỗ chết, tôi nói có đúng không?"
Bào Văn chau mày, miệng phun ra ba chữ: "Tôi không làm, còn nữa, cậu nói số xe có vấn đề là do Lâm Khôn nhập? Cậu có chứng cớ không?"

Ha ha, chuyện tới nước này mà còn ngụy biện, nói thực tôi rất nể sự vững vàng của người phụ nữ này. Tôi cười khẩy hỏi: "Sao? Cảm thấy mình làm không chút sơ hở, cảm thấy tôi không có chứng cớ khác, thì không làm gì được cô?"

Bào Văn không nói gì, tôi nhìn ra phía cửa gọi một tiếng “chị”, Đoàn Thanh Hồ đẩy cửa đi vào, phía sau còn có một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đi theo, thanh niên này nhuộm tóc xanh, trông lấm la lấm lét, nhưng đi theo sau Đoàn Thanh Hồ thì vẻ mặt lại rất khúm núm, giống y như một đứa cháu.

Chu Du từ nãy đến giờ đều không có cơ hội xen mồm vào, vội hỏi: "Người này lại là ai?"

Người quay phim lập tức chuyển ống kính qua phía bọn Đoàn Thanh Hồ, khi thấy Đoàn Thanh Hồ, tôi rõ ràng thấy người quay phim suýt chút nữa đã làm rơi luôn máy quay, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm chị ấy.
Tôi ho một tiếng, người quay phim mới định thần lại, cúi đầu không dám nhìn Đoàn Thanh Hồ.

Tôi nhìn thanh niên tóc xanh, kêu cậu ta tự giới thiệu.

Thanh niên tóc xanh nói cậu ta tên là Trương Cường, là người chuyên về xe lậu, số xe của Lâm Khôn đều là mua từ cậu ta, cậu ta còn mang đến một bao tiền, mở ra cho chúng tôi xem, nói: "Lần giao dịch này Lâm Khôn rất cẩn thận, không chịu dùng thẻ thanh toán, sợ sẽ để lại dấu vết, cho nên đưa tiền mặt, tôi cũng chưa có đụng tới, tất cả đều ở chỗ này."

Bào Văn nhíu mày trầm giọng nói: "Không thể nào! Người giao dịch với Lâm Khôn không phải hắn!"

Một câu nói bỗng chốc để lộ sơ hở của cô ta.

Tôi nhìn sang Bào Văn, biểu cảm cô ta thay đổi hẳn, những người khác thì đều lộ ra dáng vẻ hiểu rõ sự tình. Tôi nhịn không được cười rộ lên, nói: "Bào Văn, cô cuối cùng cũng chịu nói thật."
Bào Văn lạnh lùng nói: "Trần Danh, cậu dám gài bẫy tôi?"

Tôi nói: "Không dùng biện pháp này, liệu cô có thành thật khai báo không?"

Thanh niên tóc xanh này đúng là một tên đầu cơ xe lậu, nhưng ngoài việc này ra thì tất cả những việc khác đều là giả, lúc trước tôi có gửi cho Đoàn Thanh hồ một tin nhắn, nhờ chị ấy tìm cái tên này đến ‘làm chứng giả’. Tục ngữ nói rất đúng, trong mười câu nói của một người, một khi bị người khác phát hiện ra có một câu là giả, như vậy thì chín câu còn lại, người khác cũng sẽ cảm thấy là giả nốt.

Cho nên, dù tôi tìm người làm chứng giả, người khác cũng sẽ không hoài nghi, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều biết ngay từ đầu thì Bào Văn đã nói dối rồi. Nhưng ngờ chính là trong lúc Bào Văn cấp bách Bào Văn đã để lộ sơ hở, điều này đúng là đã giúp tôi đỡ được nhiều việc.
Bào Văn ngồi co quắp trên ghế, nhìn tôi, cam chịu nói: "Ván này tôi thua rồi."

Nghe Bào Văn nhận thua, tôi hưng phấn vô cùng, nghị bụng sự nhẫn nhịn chịu đựng thời gian qua cũng không uổng phí.

Tôi nhìn Bào Văn, nói: "Đừng ủ dột vội, thật ra tôi đang lừa cô thôi, tôi không phát sóng trực tiếp."

Lúc này Bào Văn đã chuyển sang kinh ngạc, mà người quay phim ngay lúc này cũng đã dẹp máy quay, rồi đưa cho tôi một cái thẻ từ. Trong cái thẻ đã ghi lại toàn bộ sự việc ban nãy, nắm cái thẻ này trong tay, tôi cảm giác như đang nắm lấy quyền quyết định sống chết của Bào Văn, trong lòng đắc ý vô cùng.

Tôi nắm chặt thẻ từ, cười tít mắt nói: "Còn chưa hiểu sao? Tôi đã lừa cô ngay từ lúc đầu, cái gọi là ‘phát sóng trực tiếp’, chẳng qua cũng chỉ là để hù dọa cô."

Nói xong, tôi quơ quơ cái thẻ trong tay, nói: "Nhưng mà có cái này, thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đẩy cô xuống vực sâu."
Bào Văn lạnh lùng hỏi tôi rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi nói: "Rất đơn giản, không phải cô có mở một công ty mua bán đồ cũ sao? Giao công ty này cho tôi."

Bào Văn nhíu mày trừng tôi, hỏi: "Ngay từ đầu mục tiêu của cậu vốn đã là công ty này?"

Tôi gật đầu, thở dài, nói: "Nhờ phúc của cô, mà công ty của tôi đã tiếng xấu đồn xa, cho dù là có giải oan thành công, thì hình tượng cũng đã bị ảnh hưởng mạnh, dù sao cũng không thể so được với công ty của cô, huống chi cô cướp người của tôi, mang hết tài nguyên của tôi đi, tôi làm sao còn có thể đấu lại cô? Nếu mà đã vậy, chi bằng đổi luôn công ty, phát triển lại từ đầu."

Nghe xong, Bào Văn suýt chút nữa tức chết, nhưng cô ta là một người biết xem xét thời thế, cũng biết rõ thứ trong tay tôi ảnh hưởng mạnh đến cô ta thế nào, cho nên cuối cùng cô ta vẫn chọn thỏa hiệp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Quanh đi quẩn lại, cuối cùng thứ của tôi sẽ vẫn là của tôi. Kể cả Bào Văn cô cũng không cướp được."

Bào Văn tức điên bỏ đi, sau khi tôi ra hiệu, mọi người bao gồm cả người quay phim đều được mời ra ngoài.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người tôi và Chu Du, Chu Du nhìn tôi giơ ngón tay cái lên, khen tôi đỉnh. Tôi nhìn cô gái thông minh xinh đẹp này, cười giả lả nói: "Chị Chu, tôi làm gì giỏi như chị được."

Chu Du đột nhiên dừng cười, cảnh giác hỏi tôi có ý gì, tôi đứng phắt dậy, ôm cô ta vào lòng, nhanh như chớp tháo ra cúc áo của mình, rồi cầm tay cô ta đặt lên ngực tôi, sau đó hôn lên môi cô ta, ngăn lại lời cô ta muốn nói.

Lúc này, cảnh cửa kéo bị mở ra, hai mươi phóng viên đồng thời thốt lên kinh ngạc, mặt Chu Du thay đổi hẳn, đẩy mạnh tôi ra, vội nói: “Việc không phải như mọi người nghĩ đâu, hai chúng tôi không có quan hệ gì cả."
Ai cũng không tin, thậm chí còn có người nhanh tay chụp lại hình ảnh của chúng tôi. Phải biết rằng, vừa rồi là cô ta ngồi ở trên người của tôi, là cô ta kéo áo tôi, thậm chí ngay cả hôn môi, tất cả mọi người đều tưởng rằng là cô ta chủ động hôn tôi, người khác thấy một màn như vậy, căn bản sẽ không nghĩ là do tôi ép buộc cô ta, mà là do cô ta chủ động quyến rũ tôi.

Chu Du có quan hệ với một người đàn ông toàn thân đều là vết nhơ, đây không chỉ là một tin tức đặc sắc, mà nếu như những người này còn muốn bỏ đá xuống giếng, thì Chu Du chắc chắn sẽ rất thảm.

Vẻ mặt tôi buồn rầu nói: "Các vị, chuyện đêm nay xin các vị đừng tiết lộ ra bên ngoài, nếu không Tống đại thiếu gia có thể sẽ tìm các người hỏi tội."

Những người này ngay lập tức tỏ vẻ bọn họ sẽ không lan truyền việc này, sau đó lần lượt bỏ đi. Sau khi bọn họ đi rồi, Chu Du tát mạnh tôi một cái, giận sôi gan hỏi tôi có ý gì?
Tôi bắt lấy cổ tay Chu Du, giật đồng hồ của cô ta xuống, ấn vào núm đồng hồ ở bên trên, nói: "Chu Du, chúng ta là người quang minh lỗi lạc nên không nói quanh co, đừng cho là tôi không biết chị vừa rồi đã lén lút ghi âm, tôi nói cho chị biết, chuyện đêm nay nếu như chị dám để lộ ra một chữ, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết chị quyến rũ tôi như thế nào, khiến chị mất hết danh dự."

Thật ra Chu Du vừa đến thì tôi đã phát hiện cái đồng hồ của cô ta có vấn đề rồi, cái đồng hồ đó không hoạt động, thử hỏi, một người dẫn chương trình rất chú ý đến hình tượng sẽ chịu đeo một cái đồng hồ chết hay sao?


Nghĩ đến nghề nghiệp của Chu Du, còn có sự cuồng nhiệt của cô ta đối với tin nóng, tôi lập tức đoán ra được thứ đồ chơi này nếu không phải là máy nghe trộm, thì cũng là máy ghi âm. Mà khi Bào Văn đến, Chu Du đã xếp hai tay lại với nhau, cô ta nhân cơ hội này ấn vào thứ linh kiện trên mặt đồng hồ, cô ta cho rằng tôi không thấy, nhưng thật ra tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng không nói ra, cũng chỉ vì muốn diễn xong một màn kịch này mà thôi. Về phần hai mươi phóng viên kia, căn bản không phải là chuẩn bị cho Bào Văn, mà là chuẩn bị cho Chu Du.

Chu Du giận dữ nhìn tôi, đỏ bừng mặt, tôi biết là cô ta muốn lấy chuyện này làm tin nóng, nhưng mà không có cửa đâu, bởi vì tôi vốn không muốn làm ồn ào chuyện này lên, nếu không nhỡ Lý Cô Tiếu vì sốt ruột bảo vệ con gái mà đến xử tôi, thì chẳng phải tôi thảm rồi sao?


Nhìn thấy dáng vẻ Chu Du phẫn nộ, tôi nói: "Chị Chu, chị yên tâm, chỉ cần chị tiếp tục nói với bọn họ, mối quan hệ giữa tôi và Tống đại thiếu gia không tầm thường, vậy thì bọn họ sẽ không dám tiết lộ chuyện này ra đâu."


Chu Du khẽ nhíu mày, tức giận nói: "Cậu không chỉ uy hϊếp tôi, mà cậu còn lợi dụng tôi!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK