Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái, xin chỉ đường cho tôi.”

Lúc này cô gái mà tôi thích bị tôi bóp cổ, tôi có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy, là mùi nước giặt cô ấy thích sử dụng nhất khi chúng tôi ở bên nhau, tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy, vẫn mảnh mai như lúc tôi rời xa, cô ấy cứ thướt tha dịu dàng như vậy đứng trước mặt tôi, tôi lại không thể nhận nhau, chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất vụng về, uy hϊếp cô ấy, uy hϊếp người con gái tôi ngày đêm thương nhớ này.

Tô Nhược Thủy hơi căng thẳng đứng thẳng người, hỏi tôi là ai

Tôi nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mạng của cô hiện giờ đang trong tay tôi, nếu không muốn chết, hoặc không muốn mất đi cái gì đó, thì cô ngoan ngoãn dẫn tôi rời khỏi đây.”

Tôi buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chỉ có kết cục bắt cá trong chậu mà thôi.

Tô Nhược Thủy chau mày nói: “Được, tôi dẫn anh ra ngoài, nhưng anh phải trả lời một câu hỏi của tôi trước đã, đó là anh tới đây làm gì, nếu anh đến để làm hại bố mẹ tôi thì tôi dù có chết cũng sẽ không dẫn anh ra ngoài đâu.”

Tôi nói: “Tôi bị anh em mình hãm hại, sắp lâm cảnh ngục tù, không còn cách nào khác mới nhờ cô giúp đỡ, cô yên tâm, tôi lớn như vậy rồi, chưa từng hại một người tốt nào, chỉ có một người duy nhất mà tôi có lỗi, đó chính là người con gái yêu tôi thầm lặng.”

Nói tới đây, tôi nhìn cô ấy, vì sợ bị lộ, tôi chỉ có thể nhìn sau gáy cô ấy, mà không dám nhìn mặt, cho dù tôi thật sự rất, rất muốn.

Nghe thấy câu này, cơ thể Tô Nhược Thủy khẽ run lên, đột nhiên lí nhí nói: “Vậy sao, anh thật giống với cậu ấy. Được, tôi dẫn anh đi, tôi biết một cửa nhỏ ở gần đây, anh theo tôi.”

Trái tim tôi thắt lại, trước khi nói lời này, tôi đã biết cô ấy nghe tôi nói xong nhất định sẽ giúp tôi, vì câu này sẽ khiến cô ấy nghĩ tới người đã chết là tôi, quả nhiên không sai, cô gái ngốc này, chỉ vì từ những việc tôi đã trải qua nhìn thấy được bóng dáng trước kia của tôi, mà đã giúp tôi không hề suy nghĩ, nếu tôi là một kẻ lừa bịp, cô ấy phải làm sao đây.

Tôi vừa muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe thấy không xa có người nói chuyện, biết không thể trì hoãn thêm được nữa, vội vàng nói Tô Nhược Thủy dẫn đường, tôi biết cô ấy là một cô gái thông minh, nên rất lo cô ấy sẽ giở trò, tôi nhắc cô ấy nói: “Tôi rất thông thuộc địa hình nhà các cô, vậy nên nếu cô dẫn tôi tới nơi đông người, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.”

Tô Nhược Thủy thờ ơ nói: “Yên tâm đi, tôi đã nói tôi giúp anh thì sẽ giúp.”


Cô ấy nói rồi không nói thêm gì nữa, còn tôi cũng không nói thêm gì nữa, mà rất tự nhiên đưa tay ra ôm lấy eo cô ấy, cơ thể cô ấy vẫn mềm mại như trước kia, ôm rất thoải mái, khiến tôi lười biếng muốn ngủ một giấc.

Tô Nhược Thủy dường như hơi không thích tôi, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản tôi, mà hỏi: “Anh bị thương rồi.”

Tôi gật đầu nói đúng, cô ấy không nói thêm gì nữa, yên lặng đưa tôi tới sau một cánh cửa nhỏ, tôi xé một góc váy của cô ấy, cả người cô ấy căng thẳng bất động, tôi nói: “Đừng căng thẳng.”

Nói xong tôi dùng tấm vải xé được kia bịt mắt Tô Nhược Thủy lại, nói: “Đừng quay đầu nhìn tôi, dáng vẻ của tôi rất đáng sợ. Còn nữa, hôm nay cảm ơn cô, cô là một cô gái tốt, nhất định cô sẽ hạnh phúc.”

Tô Nhược Thủy ngoan ngoãn đứng đó, cuối cùng tôi nhìn cô ấy một cái thật sâu, quay người định đi, cô ấy đột nhiên gọi tôi lại, tôi cảnh giác hỏi cô ấy làm gì, cô ấy lấy sợi dây chuyền trên chiếc cổ trắng nõn nói: “Nếu anh cần tiền, cái này chắc có thể giúp được anh.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy đưa tay ra, cô ấy khẽ quay mặt lại, vì mắt đã bị che kín, nên tôi không cần lo lắng cô ấy có thể nhìn thấy tôi, cũng không kiêng nể mà nhìn cô ấy, tôi nhìn từ lông mày xinh xẻo xuống tới cái mũi tinh tế của cô ấy, cuối cùng là nhìn xuống cánh môi mỏng căng mọng của cô ấy, nhìn cái miệng anh đào nhỏ xinh xắn nói chuyện lúc mở lúc ngậm kia.

Thấy tôi không nhận cô ấy nói: “Nếu không cần thì thôi vậy.”

Tô Nhược Thủy nói xong thì rụt sợi dây chuyền lại, tôi vội vàng nhận lấy sợi dây chuyền nói: “Tôi cần.”

Tô Nhược Thủy đưa cho tôi dây chuyền, tôi hỏi: “Tại sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy.”

Cô ấy khẽ cười nói: “Người tôi yêu nhất đã rời khỏi thế gian này 154 ngày rồi, nghe nói làm nhiều việc tốt sẽ tích đức cho cậu ấy, có thể khiến cậu ấy sống vui vẻ hơn ở một thế giới khác, không cần chịu nhiều đau khổ như vậy nữa, nên tôi vẫn khiên trì ngày ngày làm việc thiện, hôm nay tôi không có cơ hội làm việc tốt, may mà anh tới. Cảm ơn anh, đã cho tôi cơ hội này.”
Nghe thấy lời này, mắt tôi đột nhiên mờ đi, tôi không ngờ sau khi tôi chết đi Tô Nhược Thủy lại lặng lẽ làm những việc này vì tôi, cho dù có vẻ hơi mê tín, thậm chí với rất nhiều người việc này không có tác dụng, nhưng tấm lòng này lại cao như núi sâu như biển, sâu nặng tới mức khiến tôi không biết nên trả nợ thế nào.

Khoảnh khắc này, tôi không thể tiếp tục kìm nén sự xúc động của mình, nắm lấy tay cô ấy khẽ hôn lên, nói: “Cô là một cô gái tốt, nhất định cô sẽ rất hạnh phúc.”

Tô Nhược Thủy đột nhiên bật khóc, hai hàng nước mắt làm ướt hết cả tấm vải, tôi buông tay cô ấy ra, đóng cửa lại, quay người, kiên quyết rời đi.

Trước mặt thổi tới một cơn gió, tôi cảm giác trên mặt mát rượi, dụi mắt một cái, nước đầy tay, tôi nghĩ tối nay gió quá lớn rồi, thổi ra cả nước mắt của tôi.
Hít một hơi thật sâu, tôi lấy điện thoại trong túi ra đập vỡ, sau đó nhét sợi dây chuyền vào túi, nhìn quang cảnh xung quanh một lượt.

Đây là một ngọn núi nhỏ, có một con đường mòn nhỏ, tôi men theo con đường nhỏ đó đi về phía trước, đi tầm được nửa tiếng đồng hồ, tôi mới tìm được một bốt điện thoại công cộng, lấy thẻ xe buýt trong tay ra, tấm thẻ này trước đó Tống Giai Âm đưa cho tôi, nói có thể có lúc dùng tới, tôi vẫn giữ bên người. Tôi nhớ, thẻ xe buýt cũng có thể gọi được điện thoại công cộng.

Lúc này vẫn là nửa đêm, nên trên đường không có mấy người, tôi xoay sở một lúc, cuối cùng cũng gọi được vào số của Tống Giai Âm, vừa định nói chuyện, cô ấy đã mở miệng trước: “Trần Danh, cậu đang ở đâu?”

Giọng Tống Giai Âm rất bình thản, tôi lại có thể nghe ra được một chút gì đó lo lắng, tôi biết cô đấy nhất định đã biết được tin, vẫn đang chờ điện thoại của tôi, trong lòng thấy rất ấm áp, nhưng cơ thể tôi đã không còn chút sức lực nào, thậm chí tôi bắt đầu cảm thấy trước mắt mờ đi, đến nói chuyện cũng không còn sức lực nữa. Tôi mềm nhũn dựa vào bốt điện thoại, báo địa chỉ xong cả người ngã gục xuống đất.
Không lâu sau, tôi thấy người mình được ai đó cõng lên, cố gắng mở mắt thì phát hiện mình đang ở trên người vệ sĩ của Tống Giai Âm, còn Tống Giai Âm, lúc này vẻ mặt cô ấy nghiêm nghị đứng trước xe, thấy tôi nhìn cô ấy, cô ấy chỉ bình thản nói ba chữ: “Không sao rồi.”

Tôi cười với cô ấy, từ từ nhắm mắt lại, tôi chỉ thấy rất mệt, rất muốn đi ngủ, ban đầu chỉ là nghĩ như vậy thôi, nhưng sau đó tôi đã thật sự ngủ thϊếp đi.

Đến khi tôi tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng tinh, tôi nhìn quét xung quanh một lượt, phát hiện đây là một gian phòng được trang trí rất nhã nhặn, mỹ phẩm trên bàn chứng tỏ đây là giường ngủ của một cô gái. Đây không phải là phòng của Tống Giai Âm chứ?

Đang nghĩ, cửa mở ra, Tống Giai Âm bước vào, hỏi: “Cậu tỉnh rồi?” Tôi gật đầu, hỏi cô ấy hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào. Tống Giai Âm nói: “Không khác điều cậu đoán là mất.”
Tâm trạng vốn phiền não của tôi bị câu nói của cô ấy chọc cười, hỏi cô ấy tôi không nói mình nghĩ như thế nào cô ấy đã biết tôi nghĩ gì rồi, cô ấy gật đầu, cười nói: “Tôi rất hiểu cậu.”

Tôi nói: “Thông thường một cô gái rất để ý một người mới bỏ tâm tư để tìm hiểu về người đó, đặc biệt là đàn ông.”

Tống Giai Âm nhướn mày nói: “Trần Danh, tôi phát hiện từ lúc tới thủ đô, gan của cậu to lên nhiều rồi, dám năm lần bảy lượt trêu chọc tôi, xem ra cơm ở thủ đô rất biết nuôi gan của người khác.”

Thấy tuy cô ấy nói như vậy, nhưng không hề tức giận, tôi bạo gan nói: “Là cô nói nhé, miệng lưỡi không tốt sao giành được phụ nữ.”

Tống Giai Âm hiếm khi bị tôi chặn họng, trừng mắt nhìn tôi một cái nói: “Được rồi, không nói đùa nữa, nói xem suy nghĩ và cách giải quyết của cậu đối với chuyện này đi.”
Tôi nói: “Là Tô Cảnh Hoa sắp xếp ba người bọn tôi cùng đi, tôi nghĩ, Lại Tử và Hà Tịch chắc chắn chịu sự điều khiển của anh ta mới làm ra chuyện này, tôi thật sự không ngờ, Hà Tịch lại vì gϊếŧ tôi mà đến trinh tiết của mình cũng không quan tâm nữa.”

Tối hôm đó tôi nhìn thấy rất rõ, Hà Tịch thật sự bị xâm hại, nếu chỉ là cái bẫy, cô ta và Lại Tử chỉ cần diễn kịch là được rồi, hà tất phải làm thật tới bước đó.

Tống Giai Âm thờ ơ nói: “Cảm thấy không đáng thay cho cô gái đó, lòng thương hại của cậu dạt dào quá cơ. Có điều, kết cục hôm nay của cô gái đó chỉ có thể nói cô ta đáng đời, cô ta đã nhìn nhầm Tô Cảnh Hoa, tôi nghĩ đến bây giờ cô ta cũng vẫn chưa biết Lại Tử diễn giả làm thật, là vì nhận được chỉ thị từ Tô Cảnh Hoa.”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy nói: “Ý của cô là, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn diễn kịch, nhưng Lại Tử nhận được lệnh của Tô Cảnh Hoa, đã thật sự cưỡиɠ ɧϊếp Hà Tịch? Nhưng tại sao Hà Tịch một lòng với Tô Cảnh Hoa, mà anh ta lại đối xử với cô ấy như vậy.”
“Vì không thích, muốn đuổi như đuổi một con ruồi.” Tống Giai Âm đưa cho tôi một đáp án khiến tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, chỉ là câu tiếp theo của cô ấy càng khiến tôi không nói lên lời, cô ấy nói: “Hơn nữa cậu không cảm thấy, nếu Hà Tịch thật sự mất cái đó rồi, nhưng Tô Cảnh Hoa lại không vứt bỏ cô ta, ngược lại hết sức yêu chiều cô ta, thì sẽ khiến cho con rối này càng hết lòng hết dạ, càng vì mình bị nhơ bẩn rồi mà không thể nghĩ tới việc kết hôn nữa, chỉ một lòng một dạ làm con chó của anh ta, tùy anh ta sắp đặt.”

Tôi mãi không nói lên lời, chỉ thấy thủ đoạn lợi dụng lòng người này của Tô Cảnh Hoa quá đáng sợ, cũng quá tàn nhẫn rồi.

Tôi nói: “Tôi nhớ trước kia cô từng nói, chồng sắp cưới của cô là một người rất ưu tú.”

Tống Giai Âm hỏi lại: “Cậu thấy anh ta có ưu tú không? Cậu có tin là cho dù cậu xuất hiện nói cậu bị hãm hại, cũng không có ai tin, một là cậu không có chứng cứ, hai là anh ta rất giỏi ngụy trang, tất cả mọi người đều bị vẻ bề ngoài ôn hòa nho nhã của anh ta lừa gạt, tuy loại người này rất giả tạo, nhưng cậu không thể không thừa nhận, anh ta thật sự có khả năng lợi dùng lòng người, bản lĩnh này không phải ai cũng có thể làm được.”
Tôi hỏi Tống Giai Âm đang khen anh ta sao cô ấy lắc đầu nói: “Không, tôi đang chế giễu anh ta.”

Tôi không nhịn được phì cười, vết thương trên người nhất thời bị căng ra gây đau, tôi vội vàng không cười nữa, mà buồn bực nói: “Đường đường là một đội trưởng đội tinh anh, lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối phó tôi, cũng mất mặt quá.”

Tống Giai Âm nhếch mép, chế giễu nói: “Cậu hi vọng lúc một kẻ xấu đẩy kẻ địch vào chỗ chết, sẽ suy nghĩ xem thủ đoạn nào cao thượng hay đê tiện sao?”


Tôi sờ mũi nói: “Cũng đúng.”


Tống Giai Âm đổi chủ đề, nói: “Có điều, với tính cách của anh ta không thể hành động nhanh như vậy được, chắc là có người chỉ thị anh ta làm như vậy.”


“Đại ca nhận nuôi Tô Nhược Thủy kia, nuôi dưỡng một đám cô nhi trong tay, mà Tô Cảnh Hoa là một trong số đó, nhưng khác với Tô Nhược Thủy, anh ta mười tuổi đã nhận tổ tông rồi, nhưng tôi nghi ngờ thật ra nhiều năm như vậy anh ta vẫn làm việc cho đại ca đó.”

Tống Giai Âm nói tới đây, nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có nói: “Trần Danh, cậu bị lộ rồi, trò chơi mèo bắt chuột mới bắt đầu rồi.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK