Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kịch hay bắt đầu rồi.

Tôi chậm rãi đứng lên, cùng với Vệ Sảng đằng sau lưng đi về phía ông cụ Hàn và ông cụ Vệ. Ông cụ Vệ chắp hai tay sau lưng, ông ta không cao, đã hơn 70 tuổi rồi nhưng thần thái vẫn minh mẫn như xưa, trên đầu chỉ có vài sợi tóc bạc mà thôi, sắc mặt hồng hào, mặc dù có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhận ra ông ta hồi trẻ quả thực là một người đàn ông rất anh tuấn, điểm này cũng có thể thấy được ở Vệ Sảng bây giờ.

Ông cụ Vệ tên là Vệ Giang Sơn, ông ta thoạt nhìn thì trông không có vẻ nghiêm khắc, ngược lại còn có chút bình dị gần gũi, phong thái hoàn toàn khác với hai ông cụ của hai gia tộc lớn kia.

Vệ Sảng đi tới, cười rồi dìu đỡ lấy cánh tay của ông cụ Vệ, nói: "Ông nội, ông đến rồi ạ, nhưng mấy người ông đưa tới này là?"

Ông cụ Vệ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi trả lời: "Đương nhiên là một vài nhân viên quan trọng rồi, ông nghĩ Trần tiên sinh có lẽ sẽ cần cho nên mới đưa tới."

Nghe được câu này, tôi liền biết ông cụ Vệ đã hiểu dụng ý của tôi, tôi cười nói: "Ông Vệ, ông gọi tôi là Trần Danh được rồi, thật xin lỗi vì muộn như thế này rồi còn làm phiền ông tới đây."

Ông cụ Vệ lắc đầu nói: "Không sao."

Ông ta nói rồi nhìn Hàn Tu Dương khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, nói: "Ông Hàn, thật không ngờ ông lại có một ngày phải chịu thiệt thòi trong tay một người trẻ tuổi, đây thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước buộc phải chết trên bờ cát mà, ha ha."

Vốn dĩ Hàn Tu Dương đã đủ khó chịu rồi, vậy mà giờ lại có người châm chọc ông ta, ông ta càng không vui, nói: "Ông anh Vệ, ông đừng trêu cười tôi nữa, tôi đang vội, mau chóng làm cho xong chuyện này đi, tôi còn phải trở về xử lý vài chuyện."

Ông cụ Vệ cười ha ha, nói được, sau đó tất cả mọi người cùng ngồi xuống, Hàn Tu Dương đưa cho tôi một bộ hợp đồng, bảo tôi xem trên hợp đồng còn điều nào tôi không vừa lòng hay không, không có thì bảo tôi ký tên vào. Tôi đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bộ hợp đồng này mà trực tiếp đưa cho ông cụ Vệ, khi mọi người đang kinh ngạc ngây ngốc ra nhìn thì tôi cung kính nói: "Ông Vệ, tôi cũng chẳng hiểu những thứ này, làm phiền ông Vệ xem giúp tôi vậy."


Ông cụ Vệ cũng chẳng thèm quan tâm người khác nhìn thế nào về hành động này của tôi, ông ta trực tiếp cầm bản hợp đồng lên, tỉ mỉ xem, cuối cùng cũng tìm ra được hai chỗ sơ hở, bảo Hàn Tu Dương sửa lại, hành động này khiến Hàn Tu Dương nhìn chúng tôi chằm chằm, trong mắt có thâm ý khác.

Lão hồ ly này đại khái đoán ra được gì đó rồi, nhưng đoán ra được thì cũng có sao? Ông ta có thể nuốt lời được sao?

Tôi ký hợp đồng xong, ông cụ Vệ nói: "Nếu như hợp đồng đã ký xong rồi thì phiền mấy vị đưa giấy công chứng ra, để lão Hàn và Trần Danh cùng ký tên, như vậy mới coi là hoàn tất."

Hàn Tu Dương sắc mặt tối sầm lại ký tên lên giấy công chứng, ký tên xong ông ta tức giận đặt mạnh chiếc bút xuống mặt bàn, trầm giọng nói: "Nếu như chuyện này như vậy là xong rồi thì tôi không ở lại đây cùng các vị nữa, xin chào."

Tôi cười rất vui vẻ nói: "Thật sự rất cảm ơn lão Hàn, haizz, không ngờ tôi lại có thể dễ dàng thoải mái trở thành cổ đông của nhà họ Hàn như vậy, việc này người nhà họ Hàn mà biết chắc họ tức ói máu mất."

Tôi vừa nói xong thì Hàn Tu Dương đi đến cửa rồi cũng phải ho khan một trận, có khi đúng thật sự là tức hộc máu rồi.

Sau khi Hàn Tu Dương đi khỏi, Vệ Sảng nói với ông cụ Vệ: "Ông nội, chuyện này chúng ta cũng giúp xong rồi, chúng ta về thôi."
Ông cụ Hàn không nhìn hắn, mà nhìn tôi nói: "Chuyện của cậu và nhà họ Hàn giải quyết xong rồi, tiếp theo đến lượt hai chúng ta đàm phán chứ?"

Tôi cười nói: "Ông Vệ đúng là thông minh hơn người, nếu đã như vậy tôi cũng không múa rìu qua mắt thợ nữa, ông cũng đã hiểu tình hình của tôi, tôi và nhà họ Hàn từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí đối đầu nhau, mặc dù 10% cổ phần này đã ở trong tay tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm, sợ rằng nhà họ Hàn một ngày nào đó sẽ tìm lý do để đòi lại, cho nên tôi quyết định sẽ đem số cổ phần này bán lại cho ông, ông thấy thế nào?"

Vệ Sảng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó ông cụ Vệ cười ha ha nói: "Nếu như tôi không chắc chắn thì tôi đã không đến đây rồi."

Tôi gật đầu nói: "Làm việc với người thông minh đúng là tiện, nếu đã như vậy thì ông Vệ ra giá đi."
Ông cụ Vệ nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ này trông vô cùng già giặn lão luyện, khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười mê người, lại khiến người khác có cảm giác rất nghiêm túc, có lẽ là trợ thủ đắc lực của ông cụ Vệ. Lúc bà ta tiếp nhận ánh mắt của ông cụ Vệ xong, liền lấy trong túi xách ra một tấm chi phiếu đưa cho tôi, tôi nhìn tấm chi phiếu, cẩn thận đếm từng con số 0 trên đó, đột nhiên kinh ngạc.

Ông cụ Vệ cười ha ha nói: "Thế nào? Cảm giác đột nhiên trở thành tài phiệt có phải rất sảng khoái không?"

Tôi có cảm giác bị người khác đoán trúng tim đen, hơi ngại ngùng sờ sờ mũi, rồi nói: "Ông Vệ, đừng tưởng tôi không biết mặc dù tiền nhiều, nhưng lợi ích mà ông có được còn nhiều hơn chỗ tiền này nhiều nhé, cho nên không chỉ có mình tôi vui vẻ, ông cũng vui mừng trong lòng đúng chứ."
Ông cụ Vệ cười lớn nói: "Đúng thế, nói ra thì là tôi được lợi rồi."

Vệ Sảng lúc này mới bửng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nói: "Hóa ra Trần đại ca bảo tôi gọi ông nội tôi tới là bởi vì muốn bán chỗ cổ phần này cho ông nội tôi sao?"

Tôi gật đầu nói đúng vậy, còn ông cụ Vệ bất đắc dĩ xoa đầu Vệ Sảng nói: "Thằng nhóc này, cả ngày chỉ biết hồ đồ đi theo ba đứa bụng dạ khó lường kia, chả học được cái gì hay ho, chỉ toàn học được mấy thói quần áo lụa là vô dụng mà thôi, cháu có biết bọn chúng chưa từng thật lòng với nhà họ Vệ chúng ta không? Bọn chúng sớm chỉ muốn chia cắt nhà họ Vệ chúng ta thôi, còn cháu chính là tấm vé đột phá của chúng."

Nghe vậy, Vệ Sảng vô cùng kinh ngạc, ông cụ Vệ bình thản nói: "Trước đây ông không nói với cháu, là bởi vì cháu vẫn còn nhỏ, ông thấy tiếc cho sự ngây thơ này của cháu, ngoài ra, bề ngoài bốn gia tộc lớn đều luôn bình lặng như nước ai cũng không muốn tháo bộ mặt nạ xuống, nhưng bây giờ đã khác rồi, ngày mai sự tranh đấu giữa bốn đại gia tộc sẽ chính thức bắt đầu, đây sẽ là một trận huyết chiến tàn khốc, kẻ thắng sẽ là vua của kẻ bại, cháu không thể tiếp tục là một Vệ Sảng ngốc nghếch được nữa, có những thứ cháu phải học hỏi bố cháu nhiều vào, nếu không sau này làm sao có thể gánh vách được nhà họ Vệ chúng ta?"
Vệ Sảng nghe được những lời này, tâm tình có chút cô quạnh, cậu ta cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Ông nội, cháu biết rồi ạ."

Ông cụ Vệ thở dài một hơi, nhìn tôi nói: "Tiểu Sảng, chuyện hôm nay anh Trần Danh của cháu làm, cháu lúc nào cũng phải ghi nhớ trong lòng, lúc rảnh rỗi lại suy nghĩ xem, đây là một bài học vô cùng sâu sắc cho cháu đấy."

Vệ Sảng gật đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Chỉ sợ cháu chẳng hiểu được ra cái gì, anh Trần lợi hại như vậy, cháu có thể so sánh được với anh ấy sao?"

Tôi cười nói: "Tiểu Sảng quá khen rồi, thực ra tôi cũng phải từng bước trưởng thành lên, anh trải qua vài chuyện sẽ tự mình hiểu được nên làm thế nào. Hơn nữa, anh thế này cũng là có liên quan đến việc ông Vệ luôn bảo vệ anh, tin rằng ông Vệ yêu thương anh như vậy, tự nhiên sẽ có cách bồi dưỡng anh, cho nên không cần vội. Thiết nghĩ lần sau tôi đến Hàng Châu, anh đã không còn là tiểu Sảng của bây giờ nữa rồi."
Ông cụ Vệ cười cười lắc đầu nói: "Thật sự không có gì giấu được cậu, không hổ là con trai của hai người đó, thông minh cơ trí đến đáng sợ."

Tôi giật thót trong lòng, nhìn lão Vệ hỏi: "Ông Vệ quen bố mẹ tôi sao?"

Ông cụ Vệ cười nói: "Quê tôi ở thủ đô, mỗi năm đều về đó ở một thời gian, cũng coi như là bà con thân thích xa với mẹ cậu, cho nên lúc đó truyền thuyết về hai vợ chồng họ tôi cũng không ít lần được nghe. Thân phận của bố cậu chắc cậu cũng đã biết rồi, còn mẹ cậu, cô ấy là đại tiểu thư tiếng tăm lẫy lừng ở thủ đô của nhà họ Vệ, đệ nhất mỹ nhân của thủ đô, thông minh hơn người, là người tình trong mộng của rất nhiều người ở thủ đô hồi đó, cô ấy lại có gia thế hiển hách, mỗi năm số người đến cổng xin kết thân nhiều đến mức muốn san bằng luôn bậc cửa ấy."
Nghe đến đây, Vệ Sảng nhíu mày nói: "Ông nội, ông nói anh Trần là cháu ngoại của gia chủ nhà họ Vệ ở thủ đô sao? Nếu đúng như vậy thì sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà nhà họ Vệ vẫn không ra mặt giúp đỡ anh Trần? Nếu như có sự giúp đỡ của nhà họ Vệ, vậy thì hai mắt của Hàn Thanh chí đã bị chọc mù rồi, có khi cũng không dám tìm người ám sát anh Trần."

Ông cụ Vệ thở dài, không nói gì, tôi lạnh nhạt nói: "Chỉ e là nhà họ Vệ căn bản không hề thừa nhận tôi, dù sao thân phận của bố tôi cũng không phải quang minh chính đại gì, sau này còn... Người nhà họ Vệ chắc chắn không thể chấp nhận một người con rể như vậy mới đúng, ghét bố ghét cả con, bọn họ đương nhiên cũng không chấp nhận tôi rồi."

Ông cụ Vệ lại thở dài một cái rồi nói: "Cậu đoán không sai, năm đó mẹ cậu quyết tâm ở bên bố cậu, ông ngoại cậu tức giận đến liệt giường, sau đó bố cậu vì để ông ấy chấp nhận mình mà đã làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, cuối cùng trở thành anh hùng quốc gia, ông ngoại cậu mới đồng ý chuyện của hai người, nhưng ai ngờ được...... phía sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Tôi hỏi: "Ông Vệ...... không, ông chú, ông có thể kể thêm cho cháu chuyện của bố mẹ cháu được không? Cháu rất muốn biết sau khi bố cháu đi, mẹ cháu tại sao lại bị nhà nước đối xử như vậy, còn ông ngoại cháu tại sao lại không quan tâm đến họ?"

Ông cụ Vệ lại thở dài một hơi, nói: "Mẹ cậu không phải bị nhà nước "quản chế" sau khi bố cháu đi, mà là ngay sau khi hai người họ kết hôn, nguyên nhân bên trong, tôi cũng chỉ là một người ngoài nên không có tư cách để nói với cậu, dù sao liên quan đến những chuyện này tôi không thể nói, tôi chỉ có thể nói với cậu, bố cậu bị gánh tội danh đó sau khi rời khỏi, ông ngoại cậu vì tốt cho mẹ cậu nên mới ép cô ấy từ bỏ mối quan hệ hôn nhân với bố cậu, mẹ cậu không đồng ý, nên chủ động cắt đứt quan hệ với ông ngoại cậu."
Nghe đến đây, trong lòng tôi rất đau, tôi rất thương mẹ tôi, tôi biết khi phải lựa chọn cắt đứt quan hệ với người thân của mình, bà chắc chắn rất đau khổ, chỉ là vì bảo vệ tình yêu của bản thân, vì để khiến người không thể quay về kia biết được, tình yêu của bà tuyệt đối không vì thân phận và tội danh của ông mà thay đổi, bà đã từ bỏ tất cả.

Có điều không sao, bà vẫn còn tôi.

Lúc này ông cụ Vệ nói: "Những gì tôi biết cũng chỉ có vậy thôi, hơn nữa tôi nói với cậu những chuyện này là bởi vì tôi biết cậu chắc chắn rất tò mò về chuyện của bố mình, tôi đã có được món hời lớn như vậy, những lời này coi như là một món quà nhỏ tôi dành cho cậu đi. Được rồi, tôi phải đi rồi, cậu chắc cũng phải đi rồi chứ, thuận lợi bình an nhé."

Tôi đứng dậy nói: "Cảm ơn ông Vệ, chúng ta sau này có duyên sẽ gặp lại."

Tiễn ông Vệ xong, tôi nói với Mạt Tang: "Mạt Tang, chị ở bên cạnh mẹ em bao lâu rồi?"


"Cậu muốn hỏi chuyện gì?" Mạt Tang trầm giọng nói.


Tôi nói: "Ông ta nói mẹ em sau khi kết hôn với bố em xong thì bị quản chế? Tại sao vậy?"


Mạt Tang buồn bã nói: "Còn có thể vì sao nữa? Bố cậu mặc dù trở thành con rể nhà họ Vệ, từ bỏ quyền quản lý của thế lực ngầm, nhưng ông vẫn là "thần thoại" của thế giới ngầm, những người bên trên từ đầu đến cuối đều không yên tâm vì ông ấy, cho nên mới... Mà chuyện này đều do một người vô cùng quyền lực gây nên, người này tôi nghĩ cậu mãi mãi cũng không bao giờ đoán ra được, tốt nhất cậu cũng đừng suy đoán làm gì."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK