Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải là chưa từng nghĩ sẽ có người đến cứu tôi, chỉ là tôi cho rằng người đến sẽ là Triệu Côn Bằng, chứ không bao giờ không ngờ tới người đến lại là kẻ thù của tôi, Bào Văn.

Giờ khắc này, nhìn Bào Văn đứng trước mặt mình, cảm giác thật quá trớ trêu.

Bào Văn nhìn tôi một cái, tựa tay lên cái lu, mặt lạnh tanh, khóe môi kéo ra một nụ cười nhạo báng, lời nói ra vô tình, nhưng lại tràn đầy sự quyến rũ. Bào Văn trước giờ chưa từng cười, lúc ấy tôi mong nhìn thấy cô ấy cười với mình biết bao, bây giờ mới phát hiện lúc cô ta không cười lại tốt hơn rất nhiều, bởi vì vẻ mặt khi cô ta mỉm cười chính là một con quỷ.

Thấy Bào Văn xông vào đột ngột, gương mặt Kê gia khó chịu rõ ràng, ông ta trừng Bào Văn, nói: “Bào Văn, cô đừng cho rằng ở Vân Nam có người chống lưng thì có thể ngông cuồng như vậy. Tôi nhắc cô một câu, đây là Nam Kinh, cô có thể đứng vững ở đây cũng là nhờ bọn tôi nể mặt, cô đừng có được nước mà làm tới.”

Trước sự phẫn nộ của Kê gia, Bào Văn chỉ lạnh lùng nói: “Nói đủ chưa? Nếu như nói đủ rồi thì tôi sẽ mang người đi.” Nói xong, cô ta hét một tiếng “Tráo Tử”, Tráo Tử lập tức khiêng tôi từ trong cái lu ra ngoài.

Bào Văn quay người định đi, Kê gia đương nhiên giận điên, quát một tiếng “Đứng lại”, chỉ trong thoáng chốc tất cả bọn đàn em trong phòng đều bao vây lại. Tôi căng thẳng nhìn sang Bào Văn, tuy rằng hận cô ta, nhưng tôi cũng không ngại để cô ta cứu mình ra, mặc dù hơi nhục nhã, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết.

Bất ngờ là khi đối mặt vòng vây này Bào Văn không hề sợ hãi, cô ta xoay lạnh nhạt nói với Kê gia: “Kê gia, ông muốn ngăn cản tôi thật?”

Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến sắc mặt Kê gia thay đổi liên tục, Bào Văn tiếp tục nói: “Đúng, át chủ bài của Bào Văn tôi là ở Vân Nam, nhưng thế lực của cha nuôi tôi lớn đến mức nào, tôi nghĩ dù ông không có tư cách biết rõ, nhưng chắc hẳn cũng biết được phần nào nhỉ?”

Bào Văn thế mà dám nói Kê gia không có tư cách biết rõ chi tiết về cha nuôi cô ta, ăn nói ngông cuồng thật.

Nhưng Kê gia không tức giận chút nào, ngược lại còn hơi dè chừng, tôi thoáng chốc hiểu được lời cô ta nói không phải giả. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, nếu như nói thế lực của cha nuôi Bào Văn không khiến phía Nam Kinh sợ hãi thì các thế lực ở đây cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ta vùng lên.

Kê gia lạnh mặt, nhưng ngữ khí cũng không còn dữ tợn như trước, ông ta nói: “Ra ngoài lăn lộn, không thể không nói quy tắc.”


“Quy tắc?” Bào Văn nói với giọng cợt nhả, rồi liếm môi, cao ngạo nói: “Tôi chính là quy tắc của Nam Kinh!” nói xong, cô ta bảo “Đi”, bọn Tráo Tử bèn bảo vệ cô ta đi thẳng một mạch.

Tuy rằng tôi rất hận Bào Văn, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô ta là một người rất khí phách, một người rất thú vị, có thể gợi lên khát vọng chinh phục của nam nhân, huống chi cô ta còn đẹp như vậy, nói đơn giản chính là cực phẩm trong các loại cực phẩm.

Ra đến phòng khách, tôi mới biết vì sao Bào Văn có thể dễ dàng đi qua sân của biệt thự mà không gặp chút cản trở nào như vậy, bởi vì người mà cô ta đem tới đã khống chế hết người trong biệt thự rồi, tôi quét mắt nhìn một lượt, tính sơ sơ cô ta cũng ít nhất là dẫn theo bốn mươi người.

Người phụ nữ này thâm hiểm thật, nhớ lại ban đầu tôi còn nghĩ cô ta chỉ là một tiếp viên hàng không bình thường.

Bào Văn bảo người ném tôi vào xe của cô ta, sau đó lấy thứ ở trong miệng tôi ra, tôi không nói gì. Cô ta lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, đến một tiếng ‘cảm ơn’ cũng không biết nói?”

Tôi nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Chuyện anh Đậu có phải do cô sai người làm hay không?”

Bào Văn lạnh lùng nói: “Tên vô dụng đó cả gan giúp cậu, tôi không cho hắn một bài học, hắn còn tưởng mình là đấng cứu thế.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi lườm cô ta, chửi: “Cô, đồ đàn bà độc ác!”

Đôi mắt của Bào Văn lạnh lùng nhìn tôi, nó giống như ánh mắt của rắn độc khiến tôi trong một khoảnh khắc run rẩy như một con thỏ bị con báo nhìn chằm chằm, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô ta. Một nụ cười lạnh lùng lại xuất hiện trên môi cô ta, tôi bỗng đỏ mặt tía tai, cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô ta cũng không phải là quái vật, tôi sợ cái gì chứ?

Hít sâu một hơi, tôi nói: “Cô vốn muốn giá họa cho tôi, vậy vì sao lại cứu tôi?”

Bào Văn đột nhiên tiến lại gần, bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn cô ta. Cảm giác áp lực này khiến tôi cảm thấy khó chịu, thấy bản thân đang bị sỉ nhục. Tôi trừng cô ta, đột nhiên cô ta tiến sát lại, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của cô ta suýt chút nữa đã chạm vào môi tôi, hơi thở của cô ta phả vào gương mặt tôi, bực nhất là tôi lại cảm thấy rất thơm, nên tôi ngẩn ngơ mất một lúc.
Bào Văn rất hài lòng với phản ứng của tôi, mạnh mẽ mà ngang ngược nói: “Bởi vì, tôi thích hành hạ cậu, chính là muốn nói với cậu, tôi có thể hại cậu, cũng có thể cứu cậu, tôi có thể nắm cậu trong lòng bàn tay, muốn cậu sống thì sống, muốn cậu chết thì phải chết.” Nói xong, cô ta vỗ vỗ lên má tôi, nói: “Nhưng mà cậu cũng đừng lo, tôi sẽ không để cho người khác lấy mạng cậu đâu, nếu có chết cũng phải chờ tôi chơi đủ rồi, sau đó chết trong tay tôi. Mạng của cậu là của tôi, ai cũng không thể lấy, chỉ có tôi có thể.”

Tôi chỉ cảm giác được mồ hôi túa ra khắp người, tuy nói tối qua đã thấy được Bào Văn điên cuồng như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng cô ta lúc này, tôi cảm giác từ kẻ điên đã không còn đủ để hình dung cô ta nữa, xác thực mà nói, cô ta đã ‘tẩu hỏa nhập ma’ rồi. Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này hơi đáng thương. Tôi buột miệng nói một tiếng “xin lỗi”, bởi vì tôi biết là tôi đã hại cô ta trở thành bộ dạng như thế này.
Bào Văn đột nhiên đẩy tôi ra, rất mạnh, đẩy tôi dính sát cửa, đầu tôi va đập đau đớn. Cô ta tức giận nói: "Còn dám dùng ánh mắt thương hại này nhìn tôi một lần nữa, thì tôi sẽ móc mắt cậu!" Sau khi nói xong, cô ta lườm tôi, nói tiếp: “Còn nữa, tôi không cần câu xin lỗi của cậu, buồn nôn.”

Bào Văn vừa nói xong, thì đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao ra ngoài, bởi vì bị trói, tôi không có cách nào giữ được thăng bằng trong xe, vì vậy cả người tôi cứ nghiêng ngả lảo đảo suốt dọc đường.

Tôi hỏi Bào Văn muốn đưa tôi đi đâu? Cô ta cười lạnh nói: “Đương nhiên tống cổ cậu đến chỗ con đĩ kia rồi.”

Tôi biết con đĩ mà cô ta nói đến chính là Tô Nhược Thủy, trong lòng chợt sinh ra cảm giác sợ hãi, trước đây bởi vì thích Tô Nhược Thủy, cho nên dù Tô Nhược Thủy có quá đáng thế nào, cô ta cũng không nỡ thật sự làm hại Tô Nhược Thủy, nhưng mà bây giờ không giống như trước nữa, cô ta phát điên thật rồi, tôi rất lo, lo lắng cô ta sẽ làm ra loại chuyện điên khùng gì đó.
Nhưng mà đến cả dũng khí đi cầu xin giúp Tô Nhược Thủy tôi cũng không có, bởi vì tôi biết, chỉ cần tôi nói giúp Tô Nhược Thủy một câu thì Bào Văn sẽ lại càng hận cô ấy hơn.

Chiếc xe vẫn chạy như bay, Bào Văn không nói gì nữa, tôi cũng không còn sức để đôi co với cô ta, chỉ còn biết mệt mỏi tựa người ở đó, ánh mắt rơi xuống gương mặt của Bào Văn. Nếu trước đây Bào Văn chỉ lạnh nhạt, thì bây giờ cô ta chính là u ám lạnh lùng. Trước đây, cô ta chỉ là một bông hồng có gai, thì bây giờ lại trở thành một bông hoa anh túc có độc. Mặc dù nó rất đẹp nhưng nó khiến người khác không dám lại gần.

Tôi bất giác nhớ lại những việc đã qua của chúng tôi từ lúc mới quen biết nhau cho đến bây giờ, dù sao thì cũng không hiểu nổi, tại sao Bào Văn lại có tình cảm sâu đậm với Chàng Hề như vậy? Hơn nữa trong kế hoạch của tôi, một khi cô ta biết rằng Chàng Hề là tôi thì tình cảm của cô ta dành cho tôi sẽ biến mất, nhưng ai ngờ cô ta lại chìm đắm đến nỗi không thể tự mình thoát ra.
Nghĩ đến đây, tôi không kiềm được cười khổ một cái, lúc này mới sâu sắc hiểu được câu “Tự chuốc lấy khổ, không thể sống”.

Đang nghĩ thì chiếc xe đột nhiên chạy chậm lại, tôi vừa hoàn hồn thì thấy Bào Văn đang nghiêng hơn nửa người qua, cứ như không cần mạng mà trực tiếp mở cửa xe cho tôi, trực giác nói với tôi là không hay rồi. Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Bào Văn lạnh lùng nói "cút", rồi một tay đẩy vai tôi, khiến cho cả người tôi đều lăn ra khỏi xe.

Xe của Bào Văn chạy cũng không tính là chậm, hậu quả tạo thành chính là tôi suýt chút nữa đang sống sờ sờ thì bị ngã chết, cơ thể lăn hết vòng này tới vòng khác trên mặt đất, ngã đến mức vỡ đầu chảy máu mới ngừng lại.

Tôi cắn răng chịu đựng đau đớn, lấy hơi bắt đầu hét lên cứu mạng.

Không lâu sau đã có một người đi đến, gọi tôi một tiếng “anh Danh”, hắn bắt đầu giúp tôi cởi trói.
Tôi nhận ra hắn, hắn là bảo vệ canh cửa của quán bar này, tôi nói với hắn một tiếng cảm ơn, nhờ hắn đỡ nên tôi mới có thể miễn cưỡng đứng dậy được, chạm vào vệt máu trên đầu, tôi nhổ ra một ngụm nước bọt có lẫn máu, nhìn về nơi xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bào Văn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại hết những món nợ này.”

Triệu Côn Bằng và Tô Nhược Thủy cũng vội vã chạy ra rất nhanh, tôi nói: “Vào trong rồi nói.”

Cùng Triệu Côn Bằng và Tô Nhược Thủy vào văn phòng, Tô Nhược Thủy rót cho tôi một ly nước ấm, Triệu Côn Bằng thì giúp tôi băng bó vết thương. Nhìn hai người bọn họ, tôi bây giờ mới cảm giác được bản thân thật sự sống lại. Uống xong ngụm nước tôi mới kể hết đầu đuôi toàn bộ sự việc hôm nay ra.

Tô Nhược Thủy không nói gì, Triệu Côn Bằng chau mày nói: “Người phụ nữ này biếи ŧɦái thật. Nhưng cô ta cũng đã cứu cậu, với tính cách của Kê gia, chắc chắn sẽ còn muốn bắt cậu, chỉ cần ông ta làm thật bí mật, Bào Văn không tìm ra chứng cứ, cũng không thể làm gì ông ta.”
Tôi thấp giọng nói: “Bào Văn đương nhiên biết điều này, cô ta chính là muốn nhìn tôi hết lần này đến lần khác bị dày vò, nhưng tôi cũng không có ngốc như vậy, ngồi đây chờ chết.”

Triệu Côn Bằng hỏi tôi có dự tính gì? Tôi nói: “Tôi có một kế hoạch, nhưng mà chắc chắn cần anh Triệu giúp đỡ.”

Triệu Côn Bằng nhàn nhạt nói: “Việc này không thành vấn đề, hơn nữa Tam gia có nói, chuyện này nếu nhìn bề ngoài thì có vẻ cậu đã tạo ra một kẻ thù mới, nhưng chỉ cần xử lý thích đáng, biết đâu cậu có thể có được một đồng minh cực mạnh. Tam gia còn nói, Kê gia có thể không bằng ngọn núi lớn mà Bào Văn đang dựa, nhưng nếu tôi có thể tập hợp tất cả thế lực của Kê gia ở Nam Kinh, thì lực lượng đó cũng không phải là nhỏ.”

Tôi nói: “Tam g ia nói đúng, một miếng thịt muỗi nhìn thì rất là nhỏ, nhưng mà nếu hàng ngàn vạn miếng thịt muỗi thì kiểu gì cũng đủ ăn một bữa.”

Tôi ngừng một chút lại nói: “Muốn đứng cùng một chiến tuyến với Kê gia thì nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự. Tôi đoán Dương Liễu kia chính là hung thủ, hơn nữa đã đi theo Bào Văn, bây giờ làm nội gián bên cạnh Kê gia. Cho nên, muốn chứng minh tôi trong sạch, nhất định phải bắt cho được Dương Liễu, buộc hắn phải thú nhận.” Ngừng một chút, tôi bổ sung nói: “Dương Liễu chính là tên ngốc tối qua đã lái xe đón chúng ta, ai ngờ được hắn lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung.”


Triệu Côn Bằng nhàn nhạt nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, Tam gia đã nói, gần đây rất hỗn loạn, cậu và Tô Nhược Thủy tốt nhất nên ở lại ký túc xá của nhân viên của quán bar, tôi cùng các anh em cũng sẽ ở đây, thuận tiện bảo vệ hai người. Còn về Dương Liễu, yên tâm, tối tay tôi sẽ đem hắn đến gặp cậu.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Côn Bằng, tôi chợt nghĩ có huynh đệ thật tốt, tôi không còn là một con sâu tội nghiệp phải gánh vác mọi chuyện một mình nữa.


Tôi gật gật đầu, nói: “Được, đợi giải quyết ổn thỏa việc này xong, chúng ta cùng đi thăm anh Đậu.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK