Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin chị đừng bao giờ rời xa em, chị là người phụ nữ của em, chị hãy làm nữ vương của em được không?”

Khi tôi nói xong những lời này với Đoàn Thanh Hồ, Tôn Nam Bắc và Thẩm Nặc Ngôn đẩy cửa kính ra, một mùi hương ập đến. Cũng trong lúc này, hộp đêm tối đen đột nhiên sáng lên, vô số chiếc đèn nháy xinh xắn thắp sáng cả Cảnh Minh, biến nơi này thành một căn phòng nhỏ sáng lấp lánh. Tôi nắm tay Đoàn Thanh Hồ bước vào, vừa bước vào một vòng quay ngựa gỗ im lặng đột nhiên sáng lên, mặt đất phủ đầy cỏ xanh tràn đầy sức sống giống như trong mùa xuân.

Tôi kéo Đoàn Thanh Hồ giẫm lên thảm cỏ đi về phía trước, khung cảnh tiếp theo lọt vào tầm mắt là một vườn hoa. Trong vườn hoa có rất nhiều hoa tươi đang nở rộ giống như trong mùa hè. Tiếp tục bước lên trước, thứ lọt vào tầm mắt là một cái cây lá phong, lá phong đỏ rực bay trong gió, tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ và nói: “Có giống mùa thu ngây thơ lãng mạn không?”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu và nói: “Tiếp tục bước về phía trước, có phải có thể sẽ ngửi thấy mùi hương của hoa mai không?”

Tôi cười khổ nói: “Đáng tiếc, không có hương thơm, chỉ có hoa mai trắng giả thôi.”

Tôi nói xong liền đi vòng qua rừng cây phong, đập vào mắt là một cây mai trắng, Đoàn Thanh Hồ nhắm mắt lại và nói: “Tuy cảnh là giả nhưng khi nhắm mắt lại, hình như chị có thể ngửi thấy mùi hương của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.”

Tôi nhìn chị ấy, chị ấy mở mắt, tôi nói với vẻ đầy chân tình: “Từ bây giờ trở đi, em muốn đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông mỗi năm với chị.”

Tôi vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có một chùm sáng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu. Tiếp theo, hoa tuyết màu trắng ào ạt rơi xuống. Đương nhiên đây không phải tuyết thật mà là cánh hoa hồng màu trắng. Nhưng cho dù như vậy, khi nhìn những cánh hoa này rơi xuống người Đoàn Thanh Hồ vẫn đẹp như một trận tuyết thật. Còn chị ấy trở thành người đẹp đứng ở trong tuyết. Một cơn gió ập đến, mùi hương lan tỏa, tôi đã không phân được rõ mùi hương này đến từ cơn mưa hoa hồng hay là từ Đoàn Thanh Hồ nữa.

Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi và nói: “Em tốn nhiều công sức vì chị như vậy, có đáng không?”

Tôi vươn tay ra vuốt mũi của chị ấy, nói: “Ngày trước chị vì em tính mạng cũng không cần, lúc đó em rất muốn hỏi chị một câu có đáng không? Em nghĩ câu trả lời của chị chắc chắn là đáng! Hơn nữa so với sự đồng hành, sự hi sinh, sự chân thành của chị thì thiết kế chả ra làm sao của em có là gì chứ? Em còn sợ chị sẽ thấy em trẻ con, thấy em chỉ biết dùng những cách này để lấy lòng chị.”

Đoàn Thanh Hồ khẽ cười: “Em đúng là rất trẻ con.”


Tôi lập tức cảm thấy sốc vô cùng, bọn Tôn Nam Bắc ở chỗ không xa cười thành tiếng, mặt tôi đỏ bừng lên, Đoàn Thanh Hồ lại đột nhiên ôm cổ tôi, chủ động hôn lên môi tôi, trong tiếng hô của những người xung quanh, tôi bình thản nói: “Nhưng mà dáng vẻ thật sự của tình yêu chẳng phải là trẻ con hay sao?”

Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Đoàn Thanh Hồ, tôi lập tức cảm thấy cảm động khác thường, chị ấy giơ tay lên nhổ sợ tóc bạc trên đầu tôi và nói: “Chị muốn ở bên em mãi mãi biết bao!”

Tôi nắm cổ tay của Đoàn Thanh Hồ và dịu dàng nói: “Chỉ cần chị muốn, chúng ta sẽ làm được.”

Trong chuyện tình cảm, tôi luôn thấy mình không có tư cách lựa chọn, vì tôi không thể chỉ yêu một người. Cho nên chỉ có Đoàn Thanh Hồ mới có tư cách quyết định có ở bên cạnh tôi hay không. Tôi có cái gì? Chẳng qua là một trái tim chia làm ba phần mà thôi. Nghĩ đến đây, tôi khẽ hôn lên trán của Đoàn Thanh Hồ, nâng má của chị ấy lên và nói: “Nếu chị không rời xa em, em sẽ mãi mãi ở bên chị.”

Đoàn Thanh Hồ ôm eo tôi, cười dịu dàng với tôi.

Đột nhiên một tiếng “tách” vang lên từ chỗ không xa, tôi quay mặt lại thì nhìn thấy Tôn Nam Bắc cầm máy ảnh ngại ngùng nói: “Ôi chao, xin lỗi đã làm phiền hai người, khung cảnh này thực sự quá đẹp, tôi không nhịn được…”
Mặt Đoàn Thanh Hồ hơi đỏ lên, chị ấy buông tay ôm eo tôi ra, khoác tay lên vai tôi và dịu dàng đứng ở bên cạnh tôi, tôi cười nói: “Được rồi, bật đèn lên đi, bữa ăn đêm tôi bảo đầu bếp chuẩn bị đâu? Mọi người đều bận rộn cả ngày rồi, ăn cơm thôi.”

Tôn Nam Bắc nhìn tôi với vẻ mặt đúng là hết thuốc chữa: “Bầu không khí đang đẹp như thế này, anh lại muốn ăn cơm? Anh là lợn à?”

Anh ấy vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với tôi, tôi còn chưa phản ứng lại, Đoàn Thanh Hồ đã lạnh lùng hỏi: “Tôn Nam Bắc, có phải cậu muốn vận động gân cốt không?”

Vừa nghe thấy câu này, Tôn Nam Bắc nhanh chóng chỉ về phía nhà bếp và nói: “Mọi người ngồi xuống đi, tôi đi lấy đồ ăn đêm, tôi đi lấy đồ ăn đêm.”

Nói xong Tôn Nam Bắc rời khỏi chỗ này, trước khi đi còn bị Thẩm Nặc Ngôn đá mạnh vào mông, làm mấy người có mặt cười vang.
Tôi kéo Đoàn Thanh Hồ ngồi xuống quầy bar, Thẩm Nặc Ngôn cầm một bản hợp đồng đến để trước mặt chị ấy. Tôi nói: “Hôm nay em gọi chị đến đây tạo bầu không khí lãng mạn là thứ yếu, chủ yếu là em muốn tặng Cảnh Minh cho chị. Câu lạc bộ này vốn dĩ là của chị, từ ngày đầu tiên em có được nó, em đã muốn tặng nó cho chị. Chỉ là mãi không có cơ hội mà thôi.”

Đoàn Thành Hồ bình thản nói: “Chị không thể nhận nó, giang sơn em có được, sao chị có thể lấy đi?”

Tôi cười nói: “Ý của chị là chúng ta vẫn chia ra chị và em?”

Thanh Hồ nhướn mày nói: "Đã không chia chị và em, tại sao em phải tặng nó cho chị?”

Tôi móc ra một chiếc hộp từ trong túi, từ từ mở ra trước mặt Đoàn Thanh Hồ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Chị ấy hơi ngạc nhiên, tôi lấy chiếc nhẫn ra và nói: “Chị cứ coi như đây là sính lễ đi. Bây giờ em không thể cho chị một hôn lễ lớn, có lẽ sau này cũng không thể. Nhưng em sẽ cố gắng đối xử tốt với chị, chiếc nhẫn này và Cảnh Minh đều là lời hứa hẹn của em. Đương nhiên, chị không cần có áp lực tâm lí, cho dù một ngày nào đó chị thật sự chán ghét em, muốn rời xa em, chắc chắn em sẽ không lấy mấy thứ này làm lý do để ngăn cản chị, không cho chị đi.”
Nói đến đây, tôi nắm chặt tay Đoàn Thanh Hồ, đeo nhẫn vào ngón tay của chị ấy và nói: “Cho dù em hi vọng chị có thể ở lại bên em biết bao thì em cũng sẽ không làm khó chị, miễn cưỡng chị, cho dù một ngày nào đó em thật sự đi đến vị trí không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, em cũng không sẽ miễn cưỡng chị, mãi mãi như vậy. Cho dù chị đi rồi sẽ làm em đau lòng đến mức muốn chết đi.”

Đoàn Thanh Hồ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình ý: “Trần Danh…”

“Hả?” Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, thấy chị ấy có vẻ muốn nói lại thôi, tôi nói với chị ấy muốn nói gì đều có thể nói. Chị ấy lắc đầu, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương và nói: “Hôn lễ, danh phận gì đó chị đều không quan tâm, tương lai có tốt không chị cũng không muốn nghĩ đến. Chị chỉ muốn sống cuộc sống bây giờ thật tốt, có thể hạnh phúc ngày nào thì hạnh phúc ngày đó.”
Nghe thấy lời này, tôi vừa thấy vui vừa cảm thấy thất vọng. Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy không nghĩ đến chuyện tương lai, có phải là vì trong trái tim chị ấy vẫn có một suy nghĩ là sẽ có một ngày chị ấy sẽ rời xa tôi? Nghe đến đây, sự bất an trong lòng tôi lại càng mãnh liệt hơn.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ đang viết tên mình lên trên giấy chuyển nhượng Cảnh Minh, chị ấy nhìn tôi và nói: “Chị nhận món quà này, như vậy thì em cũng có thể yên tâm hơn nhiều phải không?”

Lúc này tôi mới yên tâm hơn, tôi cười nói: “Vâng, đúng rồi, em chuẩn bị sửa sang lại sàn đấu chó đã bị bỏ không rất lâu thành sàn đấu quyền anh ngầm, chị thấy thế nào?”

Đoàn Thanh Hồ bình thản nói: “Em quyết định đi, chị tin em có thể đưa ra phán đoán tốt nhất.”

Tôi nói được.

Lúc này Tôn Nam Bắc và mấy đàn em bưng rất nhiều đồ ăn đêm ra từ trong bếp. Sau khi ăn uống vui vẻ, chúng tôi mỗi người một ngả, ai về nhà người nấy nghỉ ngơi.
Về đến chung cư Cẩm Tú, Tam gia vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi mà chuẩn bị đi xem nên tiếp nhận sự nghiệp của Diệp Phong như thế nào. Còn tôi thì sắp xếp Thẩm Nặc Ngôn và Mạt Tang đi thu phục đám đàn em Lý Cô Tiếu để lại. Cứ thế cả chung cư chỉ còn hai người là tôi và Đoàn Thanh Hồ. Nhìn Đoàn Thanh Hồ đi vào phòng, tôi mới về phòng mình. Sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường gọi điện thoại cho ông Nhĩ, hỏi thăm tình hình của Tô Nhược Thủy, sau khi biết được có lẽ không lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, tôi liền yên tâm, sau đó tôi gọi điện thoại cho Tống Giai Âm.

Thực ra khi gọi điện thoại tay tôi run rẩy, vì tôi biết rất rõ, chắc chắn cô ấy nắm rõ tất cả về tôi như lòng bàn tay, bao gồm cuộc sống tình cảm của tôi và Đoàn Thanh Hồ. Cho nên vừa nghĩ đến Tống Giai Âm, tôi liền cảm thấy chột dạ vô cùng giống như mình giấu giếm vợ chính thức đi nɠɵạı ŧìиɧ vậy.
Chuông điện thoại vang lên rất lâu, cuối cùng không có ai nghe máy, tôi nghĩ với vẻ hơi thất vọng, chẳng lẽ Tống Giai Âm giận tôi, không muốn nói chuyện với tôi nữa?

Tôi đang nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn tên người gọi đến, tôi nuốt nước bọt rồi ấn nút nghe và nói: “Giai Âm?”

Tống Giai Âm bình thản nói: “Sao lại có thời gian gọi điện thoại cho em thế?”

Tôi nói với vẻ lúng túng: “Chuyện này… hình như muộn quá rồi, sắp 12 giờ rồi…”

Tôi muốn nghe thấy giọng nói của cô ấy đến mức quên cả thời gian, tôi hết sức phiền muộn, Tống Giai Âm đột nhiên cười lên và nói: “Nói đi, anh gọi điện cho em là muốn thú tội để được khoan hồng?”

“Nữ thần Giai Âm anh minh.” Tôi bạo dạn cười nói: “Nhưng anh nghĩ anh không cần thú tội để được khoan hồng, vì dù sao thì em cũng biết rồi.”

Tống Giai Âm cười khẽ: “Trần Danh…”


Nghe thấy cô ấy lạnh nhạt gọi tên tôi, trong lòng tôi thấy căng thẳng, tôi nhảy thẳng từ trên giường xuống, đứng với tư thế quân nhân và dồn sức hô lên: “Có!”


Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười vui tai của Tống Giai Âm, tôi lúng túng sờ mũi, cô ấy nói: “Chúc mừng anh được như ý muốn.”


Tôi hơi không đoán được ý của Tống Giai Âm, sao tôi lại có cảm giác cô ấy không hề quan tâm đến chuyện của tôi và Đoàn Thanh Hồ thế? Chẳng lẽ cô ấy nghĩ thông suốt rồi, cũng chấp nhận rồi? Không giận tôi nữa? Không phải chứ? Ông trời đối xử tốt với tôi như vậy từ lúc nào thế?


Tôi đang nghĩ ngợi thì Tống Giai Âm đột nhiên nói: “Anh hãy cố gắng tận hưởng cuộc sống bây giờ đi, sau này anh lấy Tống Giai Âm này rồi, muốn tự do thế này cũng không được nữa đâu.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK