Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà Trần Nhã lại mở miệng.

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, tôi cảm thấy lý trí của mình đang tan biến từng chút một, lại thêm hiệu quả của thuốc càng ngày càng mạnh. Rất nhanh, cơ thể trắng nõn như ngọc của Trần Nhã xâm chiếm đầu óc tôi, từng cơn kɧoáı ©ảʍ không ngừng trào dâng trong người tôi. Cuối cùng tôi hoàn toàn mất đi lí trí, mạnh bạo ấn đầu bà ấy.

Sau khi trải qua một đêm điên cuồng, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi vô cùng, giống như bị ép khô vậy. Khi tôi tỉnh lại, khuôn mặt của người đẹp giống như ngọc trắng đang nằm trong lòng tôi lại hồng hào, giống như đã hấp thụ được chất dinh dưỡng thượng hạng.

Tôi thấy hơi buồn phiền, tuy tôi có chút ý đồ không thể để cho người khác biết với Trần Nhã, nhưng chênh lệnh tuổi tác giữa hai chúng tôi ngay ở trước mắt, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi đến mức này với bà ấy. Hơn nữa bây giờ bà ấy hận tôi như vậy, tỉnh rồi lại phát hiện ra bản thân bị tôi làm nhục, có khi bà ấy lại càng hận tôi hơn. Chẳng may trong lúc kích động bà ấy làm ra chuyện gì đó thì sao? Còn nữa, nếu Trần Nhã muốn tôi chịu trách nhiệm thì phải làm thế nào? Tôi không thể cưới bà ấy được?

Tôi vừa nghĩ ngợi vừa đánh giá căn phòng chúng tôi đang ở. Tôi phát hiện ra đây là một phòng ngủ thiết kế cực kỳ đơn giản nhưng xa hoa, có một bức ảnh ở trên tủ quần áo ở bên cạnh, trong bức ảnh là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ mặc sườn xám bế một đứa bé trắng hồng ngồi ở trên ghế.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này Trần Nhã hồi còn trẻ, tôi không khỏi ngạc nhiên nghĩ, chẳng lẽ đây là phòng ngủ của Trần Nhã?

Trong lúc tôi đang mải nghĩ ngợi thì người phụ nữ ở trong lòng đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Trần Nhã hoảng hốt thất thần. Bà ấy muốn kéo chăn nhưng lại chạm vào chỗ đó của tôi, làm tâm trí của tôi tán loạn. Bà ấy hoảng hốt rụt tay lại, khi ngồi dậy mới phát hiện ra trên giường không hề có chăn, bà ấy nhanh chóng túm lấy cái váy trên sàn nhà đắp lên người.

Nhưng váy của Trần Nhã đã bị xé rách tả tơi, không thể che thân được, ngược lại còn có cảm giác đã nghiện còn ngại.

Trần Nhã đưa lưng về phía trước, run lẩy bẩy ngồi ở đó.

Nhìn đôi vai gầy gò của Trần Nhã, tôi đột nhiên thấy hơi thương bà ấy, tôi tìm một cái áo phông cho bà ấy và nói: “Nếu không chê thì thì dì mặc bộ quần áo này đi.”

Trần Nhã không lấy quần áo của tôi mà chạy vội đến chỗ tủ quần áo, tìm một chiếc áo ngủ khoác lên trên người. Lúc này cơ thể bà ấy vẫn đang run rẩy, đặc biệt là cặp đùi mềm mại có vẻ như mất hết sức lực.

Tôi liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Trần Nhã và phát hiện ra bà ấy đang ấm ức khóc.


Tôi nói: “Dì Trần, đêm qua chúng ta đều bị chuốc thuốc. Vốn dĩ tôi muốn đẩy dì ra nhưng dì không kiểm soát được mình, nhìn dì đẹp như vậy, lại thêm tác dụng của thuốc, tôi cũng không chịu đựng được.”

Trần Nhã hơi ngơ ngác, bà ấy cắn môi, mặt bà ấy lập tức đỏ bừng lên, có vẻ như bà ấy ngại ngùng vì nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm qua.

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng nhưng lại cau mày phiền muộn của Trần Nhã, tôi nuốt nước bọt, tôi vừa mới được nếm trải cảm giác khoái lạc giữa nam và nữ, cả người như một con sâu tham lam, muốn làm thêm một lần nữa.

Có thể là ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Trần Nhã cau mày lại nhìn tôi với vẻ hơi hoảng sợ, bà ấy đỏ mặt nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy.”

Tôi nhìn đôi môi sưng lên vì bị tôi hôn của bà ấy, dấu vết loang lổ trên chiếc cổ ngọc của bà ấy, cảnh tượng điên cuồng đêm qua không ngừng chiếu lại trong đầu óc tôi. Cơ thể tôi nóng lên như bị lửa đốt, tôi cố gắng nén ngọn lửa dâʍ tà này lại, tôi khó khăn chuyển ánh mắt ra khỏi cơ thể bà ấy và hỏi: “Dì đau lắm phải không?”
Trần Nhã không nói gì, tôi lén lút liếc nhìn bà ấy, mới phát hiện ra mặt bà ấy đã đỏ bừng lên rồi.

Nhưng Trần Nhã đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, tâm trạng của bà ấy bình thường trở lại rất nhanh, bà ấy nói: “Trần Danh, tôi không biết là ai muốn hại chúng ta. Là cậu cũng vậy, là kẻ thù của cậu cũng thế. Tôi mong chuyện này kết thúc tại đây. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu, cũng sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm. Sau khi rời khỏi nơi này, hai chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Nói xong, Trần Nhã quay mặt lại nhìn tôi và nói: “Còn nữa, cho dù Văn Văn đối xử với cậu thế nào, cậu cũng không nên quá đáng như vậy! Suy cho cùng con bé cũng chỉ là một cô gái, sau khi bị cậu đuổi ra khỏi Nam Kinh, con bé phải sống thế nào?”

Khi nói câu cuối cùng, trong giọng nói của Trần Nhã thấp thoáng sự tức giận. Bà ấy đỏ mắt, giống như là đang nghĩ đến cô con gái bị tôi ép phải rời khỏi Nam Kinh của mình.
Trái tim tôi chùng xuống, tôi hỏi Trần Nhã nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bà ấy tưởng tôi là người chuốc thuốc bà ấy? Bà ấy tưởng vì tôi ghét Bào Văn nên trút giận lên người bà ấy, muốn trả thù bà ấy, muốn chiếm hữu bà ấy? Chẳng lẽ trong mắt bà ấy tôi xấu xa như vậy? Không biết tại sao mà trong lòng tôi thấy cực kỳ thất vọng.

Trần Nhã quay mặt lại, ai oán nhìn tôi: “Nếu không phải cậu thì ai sẽ ra tay với tôi? Ai lại muốn hai chúng ta có quan hệ bất chính với nhau? Đối phương làm như vậy thì được lợi gì? Không có! Chỉ có cậu, cậu chiếm hữu tôi, sẽ có kɧoáı ©ảʍ báo thù! Hơn nữa, nếu thật sự có người hại chúng ta, tại sao lại đến nhà tôi?”

Tôi sửng sốt, vì lời của Trần Nhã đã nhắc nhở tôi một điểm, đó là đã có người chuốc thuốc hai chúng tôi, chắc chắn là có mục đích không thể để người khác biết. Nhưng mà, giống như bà ấy nói, cho dù hai chúng tôi ngủ với nhau thật thì cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì một người độc thân, một người là quả phụ chồng chết nhiều năm, đối phương không được lợi gì cả.
Nghĩ đến đây, tôi có thể hiểu được tại sao Trần Nhã lại cho rằng tôi đã sắp xếp mọi việc, tôi cực kỳ bất lực nói: “Dì Trần, tôi biết dì rất khó tin nhưng chuyện này thật sự không phải tôi làm.”

Nói xong, tôi liếc nhìn vai mình, ở đó vẫn có một vài vết bầm tím, tôi nói: “Dì xem vết thương trên vai tôi đi, đây là dấu vết người đánh lén tôi đêm qua để lại.”

Trần Nhã nhanh chóng liếc nhìn cơ thể tôi, mặt bà ấy lại càng đỏ hơn. Bà ấy nói: “Cậu không tự nhìn xem trên người cậu có bao nhiêu vết thương! Tìm đại một vết thương nhỏ liền muốn qua mặt tôi? Cậu tưởng tôi ngu ngốc như vậy thật à?”

Nói xong Trần Nhã liền đi ra khỏi cửa, tôi phát hiện ra hai chân của bà ấy tách nhau rất xa, tôi nghĩ bây giờ bà ấy đi ra với dáng vẻ thế này, có lẽ ai cũng biết đêm qua bà ấy đã làm gì.
Trần Nhã mở cửa phòng sau đó nhìn tôi và giận dữ nói: “Cậu đi đi.”

Tôi muốn nói gì đó nhưng bà ấy đã đỏ mắt sau đó đột nhiên nghẹn ngào hét lên: “Đi đi!”

Tôi chỉ có thể mặc áo vào đi ra ngoài, trước khi đi, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tôi quay người nhìn Trần Nhã, bà ấy cảnh giác nắm lấy cổ áo và hỏi tôi còn muốn làm gì?

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Nhã, tôi hơi buồn bực, có vẻ như bà ấy đã chắc mẩm tôi là kẻ chủ mưu rồi.

Tôi nói: “Dì Trần, đừng quên uống thuốc tránh thai.”

Sau khi nghe tôi nói, Trần Nhã lập tức biến sắc, bà ấy túm lấy một lọ hoa nhỏ ở trên kệ ti vi ở một bên ném mạnh về phía tôi. Tôi không tránh, lọ hoa đó đập vào trán tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu mình đau, sau đó có máu tươi từ từ chảy xuống.

Trần Nhã tức giận nói: “Cậu cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Tôi rời khỏi đó không quay đầu lại, sau khi ra ngoài, tôi lập tức gọi điện thoại cho anh Đậu. Hôm qua anh ấy và các anh em đều bị tôi đuổi về nghỉ ngơi. Nếu không phải như vậy, đêm qua tôi cũng không đến mức cô đơn một mình, càng không đến mức để chuyện này xảy ra.

Nghĩ đến đây, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, sao lại trùng hợp như vậy? Lần ở một mình duy nhất mấy ngày hôm nay của tôi liền bị người khác tóm được? Chẳng lẽ người đó là có âm mưu từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay? Còn nữa, tôi không hiểu tại sao kẻ giật dây phía sau lại muốn tôi ngủ với Trần Nhã? Nhưng tôi biết hắn đã làm như vậy, chắc chắn là có mục đích không thể cho người khác biết.

Nhìn từ cục diện bây giờ, Trần Nhã sẽ không mang đến cho tôi bất lợi gì. Vậy thì, vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người bà ấy. Chẳng lẽ trên người Trần Nhã có bí mật gì, nếu tôi ngủ với bà ấy thì tôi sẽ bị đẩy xuống vực thẳm? Càng nghĩ tôi càng thấy có khả năng này. Tôi cảm thấy mình phải nhanh chóng điều tra chuyện của Trần Nhã rồi.
Lúc này, điện thoại được kết nối, tôi hỏi anh Đậu đang ở đâu? Anh Đậu nói là anh ấy đang ở Quan Lan Quốc Tế. Tôi lập tức sửng sốt, vì Quan Lan Quốc Tế chính là khu dân cư này, tại sao anh Đậu lại ở đây?

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì anh Đậu nói: “Chị Tống bảo tôi đến đây đón cậu.”

Nghe thấy lời này, đầu có tôi nổ tung, anh Đậu nói vậy là có ý gì? Tống Giai Âm biết tôi đang ở đây? Vậy có phải cô ấy biết chuyện tôi và Trần Nhã ngủ với nhau rồi không? Sau này tôi phải đối diện với cô ấy thế nào đây?

Nghĩ đến cô gái tốt đẹp đó, tôi liền thấy hoảng loạn, tôi cảm thấy mình không có tư cách mơ tưởng về cô ấy, không có tư cách có được cô ấy nữa.

Anh Đậu ở đầu bên kia hỏi: “Trần Danh à, cậu nói thật với tôi, rốt cuộc cậu có làm gì bà già đó không?”
Tôi đỏ mặt vì câu hỏi này, đâu chỉ làm gì chứ? Có thể nói đêm qua hai chúng tôi đã làm hết mọi tư thế có thể làm rồi.

Không có được đáp án của tôi, anh Đậu nói: “Không nói gì? Vậy là ngầm thừa nhận rồi? Trời má, cậu giỏi thật! Trần Danh, bà già đó ngon lắm, tôi nói với cậu, tôi cực kỳ muốn ngủ với bà ta. Hơn nữa bà ta là mẹ của Bào Văn, ngủ với bà ta rồi, tôi chắc chắn sẽ khiến Bào Văn gọi tôi là bố! Đương nhiên, bây giờ cậu có thể bảo Bào Văn gọi cậu là bố rồi, ha ha ha.”

Nghe thấy lời vô tư của anh Đậu, tôi rất đau đầu, tôi nói: “Tôi bị người khác chuốc thuốc!”

Anh Đậu lập tức không cười nữa sau đó hỏi tôi có chuyện gì? Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi lại: “Khi Giai Âm bảo anh đến đón em, cô ấy có nói gì không?”

Sao Giai Âm lại biết tôi đang ở đây? Tuy cô ấy rất tốt với tôi, nhưng thông tin của cô ấy quá nhanh nhạy, tôi không thể không nghi ngờ cô ấy. Hơn nữa chú Lôi từng nói cô ấy tìm người âm thầm đi theo tôi. Tôi không hiểu, nếu thật sự là như vậy, sao người đó không ra tay?
Trước đây cô ấy muốn rèn luyện tôi, không ra tay vẫn chấp nhận được, nhưng bây giờ thì sao?

Anh Đậu nói Tống Giai Âm không nói gì, trong lòng tôi liền dậy sóng.

Anh Đậu đến rất nhanh, tôi nhanh chóng lên xe, bảo anh ấy đưa tôi đi gặp Tống Giai Âm. Có lẽ anh ấy cũng đoán ra được điều gì đó, anh ấy không nói lời nào đạp chân ga.


Hai mươi phút sau, tôi nhìn thấy Tống Giai Âm ở một quán cà phê. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy ngước mắt lên: “Cậu muốn hỏi sao tôi biết cậu ở Quan Lan Quốc Tế phải không?”


Bị cô ấy nhìn với ánh mắt điềm tĩnh như vậy, tôi đột nhiên có cảm giác không có chốn dung thân, tôi cúi đầu thật thấp, nói phải.


Tống Giai Âm đưa điện thoại cho tôi và hờ hững nói: “Mở ra xem đi.”


Tôi nhận lấy điện thoại, nhìn thấy bên trên là một tin nhắc, bên dưới tin nhắn là một video.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK