Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, từ ký túc xá vọng ra tiếng cãi nhau ồn ào. Qua những cửa sổ sáng ánh đèn, tôi thấy rất nhiều người đang cùng chạy tới một nơi nào đó. Có lẽ mọi người đều kéo đến ký túc xá của Triệu Khải để xem kịch hay. Tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn. Sau cùng, có vài đội trưởng vội vã ra khỏi ký túc xá, chạy tới tòa nhà văn phòng.

Tòa nhà văn phòng không chỉ là nơi có các văn phòng, mà còn là chỗ ở của đại đội trưởng. Cho nên, tôi có thể khẳng định, mấy đội trưởng kia đang đi tìm ông ta.

Quả nhiên, rất nhanh, tất cả mọi người đều vội vã chạy tới ký túc xá. Lát sau, tiếng cãi nhau cũng dừng lại, mọi người bắt đầu ra ngoài tìm tôi. Tuy nhiên, do nơi tôi ở khá hẻo lánh, cộng thêm việc tôi ngụy trang rất giỏi nên cho dù mọi người đến tìm tôi thì cũng chẳng thấy gì, chỉ tìm qua loa vài lần rồi đi khỏi.

Thấy mọi người lo lắng cho mình, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy. Nhưng để đối phó với Triệu Khải, tôi chỉ có thể dùng hạ sách này.

Lát sau, đại đội trưởng tức giận rời khỏi đó, mấy viên chỉ huy lẽo đẽo chạy theo sau. Có lẽ lần này ông ta vô cùng tức giận bởi tôi nghe thấy tiếng mấy viên chỉ huy không ngừng đi theo khuyên ông ta bớt giận.

Tôi đi vòng qua nơi không có người, nhẹ nhàng lẻn vào chỗ văn phòng mà đại đội trưởng ở. Lát sau, tôi nghe thấy tiếng đập cửa, tiếp đến là tiếng đại đội trưởng nổi trận lôi đình nói: "Đừng có lẽo đẽo đi theo tôi như cái đuôi, mau đi tìm Nhĩ Hải đi. Dù có phải lật tung chỗ này lên cũng phải tìm cho ra cậu ta, cút!"

Thấy ông ta nổi giận như vậy, tôi nghĩ nếu vào đó chắc chắn sẽ bị khiển trách nặng nề. Có điều dù thế nào đi chăng nữa, tôi đã đâm lao rồi thì đành phải theo lao thôi.

Nấp trong bụi cỏ một lát, tôi thấy tham mưu trưởng và mấy viên chỉ huy đều đã đi khỏi. Đợi thêm lúc nữa, tôi mới lượn qua chỗ có lính gác, trèo theo đường ống dẫn lên tầng hai. Tôi nhảy qua bệ cửa, gõ vào kính cửa sổ. Cửa sổ đang được kéo rèm cho nên ông ấy không biết đó là tôi.

Đại đội trưởng hỏi với vẻ cảnh giác: "Ai?"

Tôi biết lúc này có lẽ ông ta đã rút súng, nhắm thẳng vào cửa sổ rồi. Sợ ông ta bắn nhầm mình nên tôi vội vàng nói: "Là tôi".

Nghe thấy giọng tôi, ông ta chửi thề: "Mẹ nó", sau đó kéo rèm cửa ra, tôi vội trưng ra nụ cười thảo mai. Ông ta mở cửa sổ, cau mày rồi trầm giọng hỏi: "Tên thối tha kia, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Còn nữa, xung quanh đây chỗ nào cũng có lính canh, cậu làm thế nào mà leo được lên tận đây mà không bị phát hiện?"

Tôi ngại ngùng sờ đầu, nói: "Có lẽ là do tối hôm nay xảy ra chuyện nên rất ít người để ý đến khu vực này".

Ai ngờ, sau khi nghe câu trả lời của tôi, đại đội trưởng không những không tức giận mà còn bật cười. Ông ta chỉ tôi, nói: "Tên kia, xem ra cậu không dám nói thật rồi. Việc đó có nghĩa là đám người ngu ngốc dưới trướng tôi không có bản lĩnh như cậu. Được rồi, cậu dàn dựng một màn kịch lớn như vậy, khiến cho chỗ này loạn hết cả lên rốt cuộc là có mục đích gì?"


Tôi tỏ vẻ xu nịnh, nói: "Thủ trưởng quả thực vô cùng tinh tường, vừa nhìn qua đã biết hết mọi chuyện. Vậy vừa nãy thủ trưởng tức giận như vậy ... lẽ nào cũng là diễn kịch?"

"Tên thối tha kia, cậu thông minh quá rồi đấy", đại đội trưởng không phản đối mà còn cười ha ha nói.

Tôi đáp: "Tôi biết có nhiều việc biết rõ nhưng chỉ nên giữ trong lòng. Tôi không nên ruột để ngoài da như vậy”.
Đại đội trưởng tâm trạng rất vui vẻ, vẫy tay hỏi tại sao tôi còn chưa vào trong. Tôi đáp rằng ông ta còn chưa cho phép tôi vào, ông ta mắng tôi là tên láu cá rồi cho tôi vào.

Tôi cười hi hi chui vào qua lối cửa sổ, trong lòng có chút tò mò. Tôi luôn cảm thấy ông ta đối xử với tôi rất tốt đến nỗi khiến tôi có chút không hiểu nổi. Mặc dù khả năng cận chiến của tôi rất mạnh, nhưng tôi vẫn đang che giấu khả năng bắn tỉa của mình, cũng sử dụng những phương pháp bảo vệ khác để trông mình không quá xuất sắc, cũng không quá yếu kém. Tôi định làm như vậy là do sợ có người đố kị rồi gây khó dễ cho mình. Dù tôi tự tin mình có thể ứng phó được trong mọi tình huống, nhưng đó vốn không phải mục đích mà tôi đến đây. Có thể tiết kiệm được thời gian để luyện tập chẳng phải tốt hơn sao?
Bởi lẽ đó, tôi mới cảm thấy thái độ của ông ta đối với tôi rất tốt. Nếu chỉ vì tôi có năng lực cận chiến mạnh mà nhìn tôi với con mắt khác hoàn toàn như vậy thì không giống với tính cách của ông ta lắm. Lẽ nào, đại đội trưởng cùng phe với Tống Vân Hải?

Đang mải mê suy nghĩ thì đại đội trưởng ngồi xuống, hỏi: "Sao còn chưa nói chuyện chính đi? Cậu bị rảnh sao?"

Tôi vội tách mình khỏi dòng suy nghĩ miên man, tỏ vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Báo cáo, tôi muốn đưa thủ trưởng đi gặp một người có được không ạ?"

Ông ta không nói gì, còn tôi thì đem tất cả phán đoán, và dự đoán về những chuyện sắp xảy ra của mình nói ra hết. Khi ông ta nghe tôi khẳng định chắc chắn tham mưu trưởng là người đứng sau tất cả những việc này, hơn nữa ông ta còn nhất định sẽ tới gặp Triệu Khải, đại đội trưởng như cười như không, hỏi tôi: "Cậu nói đây chỉ là phán đoán của cậu. Chỉ vì một sự việc mơ hồ như vậy mà cậu dám làm lớn chuyện đến mức này? Cậu có từng nghĩ, nếu phán đoán của cậu sai thì cậu sẽ bị trừng phạt như thế nào không?"
Tôi nhún vai, đáp: "Tôi tự tin vào phán đoán của mình".

"Ha ha, hay cho hai chữ "tự tin". Vậy được, cậu định làm thế nào?", đại đội trưởng tò mò hỏi tôi.

Tôi đáp: "Đương nhiên là tôi muốn đưa thủ trưởng đích thân đi kiểm nghiệm xem những lời tôi nói có đúng không rồi".

Ông ta cau mày, nói: "Cứ coi như phán đoán của cậu là đúng thì sao cậu biết được bọn họ sẽ gặp nhau ở đâu chứ?"

Tôi cười, đáp: "Chiều nay hai người họ đã gặp nhau rồi. Tôi cũng đã theo dõi, nơi họ gặp nhau rất kín đáo, cho nên tôi tin chắc lần gặp tiếp theo cũng sẽ diễn ra ở đó".

"Ồ, nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ tin cậu một lần. Cậu dẫn đường đi", ông ta hờ hững đáp.

Tôi nói: "Xin thủ trưởng đợi một chút, tôi phải phát tín hiệu cho các anh em của tôi đã".

"Tín hiệu gì vậy?"

"Lát nữa thủ trưởng sẽ biết ngay thôi".
Dứt lời, tôi liền ra ngoài ban công, móc chiếc còi từ trong túi áo ra. Chiếc còi này là Thân Thành Hoa đưa cho tôi. Tôi thổi một hồi còi dài, tiếng còi vang lên, tôi lập tức tìm chỗ nấp. Chỉ một lát sau, tất cả mọi người đều chạy theo cùng một hướng. Đi đầu là ba người Thân Thành Hoa.

Đại đội trưởng bước tới xem xét tình hình bên ngoài. Thấy vậy liền nhướn mày lên, cười nói: "Được lắm, cậu cố tình chuyển hướng sự chú ý của mọi người, cũng là tạo cơ hội gặp gỡ cho bọn họ rồi sau đó sẽ âm thầm dẫn tôi đến đó sao?"

Tôi vội vã xu nịnh: "Thủ trưởng quả đúng là Gia Cát Lượng tái thế".

"Được rồi, cậu bớt xu nịnh đi, đi thôi", dù ngoài mặt nói vậy nhưng đại đội trưởng vẫn cười híp cả mắt lại. Làm người thì ai chẳng muốn được kẻ khác ca tụng.
Chúng tôi nhẹ nhàng đi tới nhà kho. Khi đã tới phía sau nhà kho liền nghe thấy tiếng Triệu Khải hoảng hốt lo sợ, hắn nói: "Tham mưu trưởng, làm sao bây giờ? Tên Nhĩ Hải này vừa nói biến mất là biến mất luôn. Bây giờ mọi người đều nghi ngờ là tôi bắt hắn đi, tôi phải giải thích thế nào đây?"

Phía trước vọng tới giọng nói lạnh như băng của tham mưu trưởng, ông ta nói: "Hoảng hốt gì chứ? Chỉ cần không có bằng chứng xác thực thì chẳng ai làm gì được cậu? Hơn nữa, cậu cũng không cần lo lắng, hắn ta tám phần là tự tìm chỗ trốn để đến đêm tới bắt cậu đi. Nếu như vậy, dù cậu có xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng sẽ không nghi ngờ "người mất tích" như hắn.

"Hả? Vậy tôi phải làm thế nào?", Triệu Khải lo lắng hỏi.

Tham mưu trưởng nói: "Không cần biết hắn đến bắt cậu lúc nào, tôi sẽ bố trí sẵn người của tôi trông chừng cậu. Một khi hắn tới cậu hãy giữ chặt hắn lại rồi la lối om sòm. Đến lúc đó, hãy tố cáo hắn muốn dùng bạo lực, bắt cậu thay đổi chứng cứ, thừa nhận cậu thua hắn ta, hiểu chưa?"
Trong lòng tôi cực kỳ vui sướng, nghĩ bụng lần này thì hay rồi, tôi sẽ không phải mất công đi giải thích nữa. Tôi nhìn đại đội trưởng, ông ta đang cau mày lại, nét mặt vô cùng âm trầm.

Ngược lại với tâm trạng của lãnh đạo, Triệu Khải đang vô cùng mừng rỡ nói: "Đúng là tham mưu trưởng lúc nào cũng có cách. Được, tôi sẽ làm theo cách của ông. Đến lúc đó, Nhĩ Hải không chỉ bị đuổi đi mà cả tên đội trưởng Thân và hai kẻ đáng ghét kia cũng bị trục xuất khỏi quân ngũ. Kế này quả thực rất hay".

"Đừng có vội mừng, trong những tình huống như thế này, tuyệt đối không được để bất cứ ai nhìn thấy sơ hở của cậu", tham mưu trưởng lạnh lùng nói tiếp: "Còn nữa, đừng đến tìm tôi nữa. Nếu để hắn ta biết chúng ta có dây dưa với nhau thì sẽ bất lợi cho cả đôi bên, biết chưa?"
Triệu Khải vội nói: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Có điều, tham mưu trưởng, tôi có một vấn đề nghĩ mãi cũng không thông. Ông và Nhĩ Hải không thù không oán, tại sao lại muốn đối phó với hắn như vậy, còn khăng khăng muốn hắn bị đuổi đi?"

Tôi lập tức dỏng tai lên nghe. Nói thật lòng, đây cũng chính là điều mà tôi rất tò mò. Tôi không thù không oán với tham mưu trưởng, tại sao ông ta lại ra tay thâm độc với tôi như vậy?

Tham mưu trưởng nghiêm nghị, nói: "Cậu nghĩ tôi sẽ giải đáp thắc mắc này cho cậu sao? Triệu Khải, cậu chỉ là một con chó tôi nuôi, đừng hỏi những vấn đề mà cậu không nên hỏi",

Ha, đúng là ngông cuồng!

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì đại đội trưởng đột nhiên bước ra ngoài. Tôi muốn cản ông ta lại mà không được, nên đành để mặc ông ta đi ra ngoài đó.
Ông ta bước tới hỏi tham mưu trưởng: "Nếu cậu ta không đủ tư cách biết đáp án, vậy tôi thì sao? Tôi là cấp trên của cậu, tôi có tư cách được biết không? Rốt cuộc là thù hận gì mà lại khiến cậu đối xử như vậy với một lính mới?"

Tôi đi theo sau đại đội trưởng, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Triệu Khải và tham mưu trưởng. Sau đó, Triệu Khải hoảng loạn ngồi bệt xuống đất, còn Tham mưu trưởng nhìn tôi với ánh mắt phẫn nộ. Sau đó, ông ta cúi đầu xuống với vẻ không cam lòng, chào đại đội trưởng rồi nói: "Thưa sếp, tôi nghĩ sếp hiểu lầm rồi ... "

Không đợi hắn ta nói tiếp, đại đội trưởng đã tức giận quát lên: "Hiểu lầm con khỉ! Tôi đã nghe hết từ đầu đến cuối rồi! Chính tai tôi nghe thấy cậu bày cách cho Triệu Khải vu oan giá họa cho Nhĩ Hải. Mặc dù tôi đã ngoài 50 tuổi nhưng tôi còn chưa già đến nỗi hỏng tai đâu nhé! Vẫn còn muốn lừa gạt tôi sao? Đùa à?"
Có lẽ vì quá tức giận nên đại đội trưởng mắng như tát nước, không giữ lại cho tham mưu trưởng chút thể diện nào.

Nhìn thấy bộ dạng tức tối mà không dám bật lại của tham mưu trưởng, trong lòng tôi vô cùng vui sướng. Đại đội trưởng liếc tôi một cái, tôi vội dẹp ngay vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đi. Đại đội trưởng mặt hằm hằm nhìn Tham mưu trưởng và Triệu Khải, nói: "Các người đến văn phòng tôi một chuyến!"

Vậy là mấy người chúng tôi cùng đi tới văn phòng của đại đội trưởng. Trên đường đi, những người đi tìm tôi nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên ra mặt, chỉ có mấy người đội trưởng Thân nhìn tôi với ánh mắt lo lắng quan tâm. Tôi âm thầm làm ký hiệu OK với bọn họ, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Lát sau, chúng tôi đã tới văn phòng. Đại đội trưởng mặt hằm hằm đi lại trước mặt chúng tôi. Sau cùng, ông ta nhìn tham mưu trưởng, nói: "Tối nay cậu không giải thích rõ ràng lí do cho tôi thì nơi này không có chỗ cho cậu nữa! Quân đội của tôi không có chỗ cho tham mưu trưởng thâm hiểm xấu xa như cậu!"

Tham mưu trưởng nghe thấy vậy thì mặt biến sắc. Nhưng suy nghĩ rất lâu, ông ta vẫn quyết tâm không nói ra lí do của mình. Tôi biết, ông ta chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi đây, còn Triệu Khải cũng chỉ có nước cuốn gói mà thôi.


Đạt được thành công viên mãn nhưng tôi cũng chẳng có hứng ở lại hóng chuyện, nên được sự đồng ý của đại đội trưởng, tôi liền rời khỏi đó trước.


Khi về đến ký túc xá, đâu đâu cũng nghe tiếng mọi người bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra tối nay. Mặc dù chuyện vẫn chưa ngã ngũ nhưng mọi người đa số đều đã đoán được kết cục của tôi và Triệu Khải.


Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Khải vừa khóc vừa quay về ký túc. Hắn ta thu xếp hành lý trong đêm, bị đuổi khỏi quân ngũ. Nói thật lòng, lúc nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của hắn, tôi cảm thấy hắn cũng khá đáng thương. Nhưng nghĩ tới những việc Triệu Khải đã làm thì lại thấy hắn đáng bị như vậy.

Sau khi đuổi Triệu Khải đi, tâm trạng tôi rất tốt. Tôi nằm trên giường, mở điện thoại ra xem một lát trước khi đi ngủ. Ai ngờ sau khi mở điện thoại ra, tôi liền nhận được một tin nhắn của Bào Văn. Cô ta nói: "Chồng à, chúc mừng anh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK