Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm nói cô ấy cầu hôn là giả, nhưng muốn gả cho tôi là thật. Lời này khiến lòng tôi dậy sóng, không biết phải nói gì cho phải. Tôi biết vắt ngang giữa hai chúng tôi là cái gì, chỉ có điều tôi lại không có cách nào cho cô ấy lời hứa nhất định có thể vượt qua chướng ngại này.

Có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Em có thể đợi, “trò chơi” này, trừ khi anh nói dừng, nếu không thì sẽ không dừng."

Cô ấy nói xong thì xoay người đi, tôi theo sau cô ấy, nhìn bóng lưng cô ấy, lại nói không nên lời.

Vì vừa nãy mới gây chú ý quá, khiến hai chúng tôi dù đi đến đâu cũng có người nhìn trộm, chỉ chỉ trỏ trỏ, nên hai chúng tôi sau khi đi một vòng quanh ao cá chép, thì quyết định rời khỏi Tây Hồ, đi Tây Khê Wetland (1). Dù sao hôm nay cũng có nhiều thời gian, hai chúng tôi đương nhiên muốn chơi nhiều chút. Chỉ có điều có thêm màn cầu hôn, nên tâm trạng tôi lúc này đột nhiên thay đổi, không còn hào hứng như trước nữa.

Sau khi đến Tây Khê Wetland với Tống Giai Âm, cô ấy nói trong đó có một khu phố thương mại, sau khi chúng tôi đến nơi, cô ấy vào một cửa hàng đồ trang sức, chán ngán lượn lờ, có lúc thấy thứ đồ thú vị, thì vui vẻ chơi một lúc, nhưng không mua gì. May mà ông chủ thấy cô ấy hấp dẫn nhiều khác hàng nên cũng không cảm thấy cô ấy chướng mắt, ngược lại còn chống cằm nhìn cô ấy thích thú.

Tôi nhàm chán đi qua đi lại trong cửa hàng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một cái đèn bàn nhỏ khác biệt, chiếc đèn bàn này là hình một con mèo mỉm cười, tôi cũng không biết tại sao, nhìn thấy mặt cười của con mèo tôi lại không kìm được mà nhớ đến nụ cười nghịch ngợm ẩn trong vẻ ngoan ngoãn của Tô Nhược Thủy.

Đang ngẩn ngơ, thì Tống Giai Âm đột nhiên nói: "Thích cái đèn bàn này?"

Tôi bình thản nói: "Ừ..."

Nói xong, tôi cầm cái đèn bàn đi về phía quầy, đi được mấy bước tôi quay về lại lấy một cái đèn bàn giống thế, rồi mới đi thanh toán. Lúc thanh toán, Tống Giai Âm ở bên cạnh, bà chủ thấy tôi mua hai cái đèn, thì cười ha hả nói: "Ôi, thanh niên bây giờ đúng là lãng mạn, mua đèn bàn cũng phải mua một đôi, mỗi người một cái."

Tôi sững sờ, vội vàng định giải thích thì cảm nhận được ánh mắt của Tống Giai Âm, tôi ngay lập tức ngậm miệng, chỉ có điều tim đập dồn dập.

Thanh toán xong, nhìn màn đêm bên ngoài đã buông xuống, tôi nói: "Quán ăn vặt phía đối diện trông có vẻ khá ổn, hay là chúng ta đi ăn gì đó?"

Tống Giai Âm gật đầu, ánh mắt nhìn tôi mang chút ý cười cổ quái. Dưới ánh mắt như vậy, tôi có cảm giác tâm sự bị người ta nhìn thấu, chột dạ không chỉ một chút thôi đâu.

Đến quán ăn vặt, tôi bảo Tống Giai Âm chờ tôi chút, tôi đi vệ sinh, sau khi tôi quay lại, thì thấy mấy tên lôm côm ngồi đối diện Tống Giai Âm, cười đùa xô đẩy, mấy lồng bánh bao trên bàn và bát gia vị cứ lắc lư mãi, mà cái túi để hai chiếc đèn bàn của tôi cũng như sắp rơi.

Tống Giai Âm coi như không thấy, yên lặng ăn bánh bao của cô ấy, còn chú vệ sĩ thì ngồi ở một bàn khá xa, cứ như không thấy tình hình bên này, yên lặng ăn cùng tài xế.


Tôi biết Tống Giai Âm khá là độc lập, ngoài lúc cần thiết ra, nếu không vệ sĩ của cô ấy chính là đồ trang trí, nên thấy tình cảnh này tôi cũng không cảm thấy kì lạ.

Tôi vừa định đi qua, thì thấy một trong mấy người đó cố ý giả vờ bị đẩy ngã, cả người bò lên bàn, còn đèn của tôi thì thoáng cái rơi từ trên bàn xuống, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Tống Giai Âm vươn tay vững vàng đỡ được cái túi, mà lúc này, gã tóc vàng kia ngại ngùng nói: "Ôi, người đẹp, ngại quá, tôi không cố ý, cô xem bánh bao này bị tôi đè bẹp rồi, hay là tôi mua mấy lồng mới cho cô nhé?"
Tống Giai Âm hờ hững nói: "Đè bánh bao là việc nhỏ, nhưng các anh động vào món quà quan trọng nhất của tôi, các anh nói xem phải làm thế nào?"

Nghe thấy thế, gã tóc vàng kia nhìn cái túi một cái, rồi nói: "Nhìn thứ này chắc chắn là đồ mua trong cửa hàng đối diện nhỉ? Cái này đáng được mấy đồng? Nếu cô thích, tôi có thể mua cả cửa hàng đó tặng cô cũng được."

Tống Giai Âm cười khẽ rồi nói: "Anh nhiều tiền lắm à?"

Gã tóc vàng bảo mấy anh em kia của hắn đứng bên cạnh, mình thì ngồi xuống đối diện Tống Giai Âm, nói: "Đương nhiên, nói thật cho cô biết nhé, đất của cả con phố thương mại này đều là của nhà tôi, những cửa hàng này đều là thuê đất nhà tôi mở đó."

Nghe thấy thế, Tống Giai Âm nhếch mày, nói: "Xem ra đúng là giàu thật, vậy tôi không phải lo nữa."

Tóc vàng hưng phấn hỏi: "Không phải lo cái gì? Không lo không có tiền tiêu à? Người đẹp, tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô đồng ý làm bạn gái tôi thì cả đời này cũng sẽ không không có tiền tiêu."
"Kể cả cô ấy không gả cho mày, thì cả đời cũng không lo không có tiền tiêu." Tôi lạnh lùng nói.

Được lắm, tôi đi vệ sinh thôi mà đã có kẻ không có mắt để ý "miếng thịt mỡ" Tống Giai Âm rồi, đúng là mắt mù.

Tóc vàng nghe thấy có người xen miệng thì ngay lập tức lộ vẻ không vui, sau khi thấy tôi cũng không biết vì tôi trông đẹp trai hơn hắn hay sao mà đột nhiên khó chịu nhìn tôi nói: "Mày là cái thá gì?"

Tôi thản nhiên nói: "Tao là cái thá gì không cần thứ không phải cái thá gì như mày biết. Mày chỉ cần biết, câu vợ tao nói không lo chỉ cái gì, ý là không cần lo mày bị thương rồi không có tiền chữa."

Tóc vàng phẫn nộ đứng dậy, trừng mắt với tôi nói: "Mẹ kiếp mày chửi ai đấy?"

Hắn nói xong, mấy người anh em đỏ, cam, xanh lá, xanh dương, xanh lam, tím của hắn xông luôn đến trước mặt tôi, hung hăng như muốn đánh tôi răng rơi đầy đất, tôi nói: "Tao chửi mày đấy, tao không chỉ chửi mày, tao còn muốn chửi đám anh em này của mày, đầu tóc bọn mày cố ý tạo bảy sắc cầu vồng à? Đậu, bọn mày tưởng mình là bé hồ lô à?"
Nói xong tôi bèn hát lên: "Tinh tinh tang tang, tùng tùng tang tang bé hồ lô, Tinh tinh tang tang, tùng tùng tang tang năng lực mạnh."

Nghe thấy lời tôi nói, đám người này ngay lập tức lộ vẻ tức giận, người vây xem thì lại không nhịn nổi cười.

Một trong bảy người ngay lập tức đấm tôi, tôi giơ tay phải ra, tóm lấy nắm đấm của hắn, dồn sức giật lên trên, rồi kéo sang phải, đạp một phát thật nhanh, người này hự một tiếng bị tôi đá bay ra xa, cánh tay cũng trật khớp, những người khác thấy thế thì ngay lập tức cùng xông lên, nhưng bị tôi đấm ba phát, đạp hai phát đánh bay.

Sắc mặt tóc vàng tức khắc trở nên khó coi vô cùng, tôi chậm rãi đi về phía hắn, hắn vừa lùi ra sau vừa nói: "Ranh con mày giỏi lắm, có giỏi thì mẹ kiếp đừng có đi, bố dẫn người đến chém mày!"

Tôi nhếch mày, nói: "Được, vừa hay tao đang cần hoạt động giãn gân cốt."
Nói xong, tôi không thèm nhìn tóc vàng, đi ngang qua người hắn, đến ngồi cạnh Tống Giai Âm, nhìn cái túi cô ấy để bên cạnh một cái, tôi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ gọi thêm mấy lồng bánh bao và dưa cải.

Tống Giai Âm bình thản nói: "Vị bánh bao cà ri bò nhà này ngon lắm."

Tôi cười nói: "Thế à? Vậy anh phải thử mới được, dù sao có thể được em khen thì chính là khen rất đỉnh.”

Tôi nói rồi, giơ tay đấm một phát thật mạnh vào mặt gã định đánh lén tôi từ phía sau, gã đó ngay lập tức quăng ghế, bò ra đất ôm mặt kêu gào.

Lúc này bánh bao được mang lên, mà rất nhiều người trong cửa hàng đã sợ đến mức bỏ đi, có lẽ là sợ bị vạ lây.

Ông chủ là một người trung niên khá ổn, sau khi ông ấy đặt bánh bao xuống thì nói nhỏ: "Hai cô cậu vẫn nên đi mau đi, người bị các cậu đánh là chó săn của bốn thiếu gia Hàng Châu, ngang ngược có tiếng."
Tôi cười nói: "Cảm ơn ông chủ nhắc nhở."

Ông chủ thấy tôi không có ý định đi, bất đắc dĩ thở dài, vì tóc vàng kia đã gọi điện rồi, ông không dám nấn ná thêm, ngay lập tức rời đi. Sau khi ông ấy đi, tóc vàng kia vênh váo vô cùng hất văng một lồng bánh bao nóng hôi hổi xuống đất, nhìn bánh bao rơi ra, Tống Giai Âm hờ hững nói: "Một hạt thóc vàng, chín giọt mồ hôi.”

Tôi nói: "Đúng đó, không được lãng phí."

Tóc vàng không hề biết nguy hiểm cận kề hỏi: "Tao nói cho mày biết, đồ ngoại tỉnh, tối nay bố phải đánh gãy một chân mày."

Tôi không nói gì, mà ra tay nhanh như chớp, ngay lập tức tóm đầu hắn, sau đó thô lỗ lôi hắn đến trước mấy cái bánh bao bị rơi trên đất, đạp một phát vào đầu gối hắn, bắt hắn quỳ xuống đất, sau đó, tôi dí đầu hắn, ấn lên bánh bao, nói: "Bánh bao trên đất tối nay, còn một cái thì tao đánh gãy một cái chân của mày, còn hai cái thì đánh gãy hai chân, còn ba thì đánh gãy tay mày, cứ thế suy ra."
Tôi nói xong, bên ngoài vang lên giọng chế giễu của một người đàn ông, hắn nói: "Người trẻ tuổi đúng là nóng ghê, đánh chó phải ngó mặt chủ, anh em của của Quách Đức Cao tôi là người cậu có thể bắt nạt sao?"

Tóc vàng nghe thấy giọng nói này thì khí thế hơn hẳn, hét: "Anh họ, cuối cùng anh cũng đến! Mau, đánh chết thằng ma cà bông này đi!"

Tôi nhét luôn một cái bánh bao vào mồm hắn, đứng dậy nhìn người tới. Chỉ thấy Quách Đức Cao này mặc một đồ Âu thẳng thớm, cũng áo mũ chỉnh tề lắm, hắn nhìn tôi, nheo mắt nói: "Cậu nhóc này... sao tôi thấy cậu hơi quen quen?"

Tôi nghĩ bụng cuối cùng cũng có đứa có mắt, mặc dù tôi đội mũ và đeo kính, nhưng mặt tôi dù gì cũng đã nổi tiếng cả trên weibo lẫn tin tức mấy ngày liền, sao đi cả đường mà chẳng ai nhận ra tôi chứ? Chẳng lẽ hình tượng của Tống Giai Âm quá nổi bật, nên họ đều lờ tôi có chọn lọc? Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có người nhận ra tôi.
Nhưng theo tôi biết, tối qua phía Án Thành đã ra thông báo khẩn, nói lúc trước chiếu nhầm, đăng ảnh một tên tội phạm thành ảnh của tôi, nói tên tội phạm đó cùng họ cùng tên với tôi, vừa hay trông cũng giống nhau mà thôi, còn xin lỗi nữa, tất cả nhân viên công tác phạm lỗi đã bị đình chỉ công tác, việc này còn tạo thành thảo luận trên mạng.

Dù sao nghi ngờ của tôi đã được xóa sạch, tôi cũng không sợ bị người ta nhận ra.

Nhìn Quách Đức Cao, tôi hờ hững nói: "Việc giữa tôi và tóc vàng, anh muốn quản thật?"

Quách Đức Cao ngay lập tức chuyển chú ý từ mặt tôi sang lời tôi nói, hắn nheo mắt, nói: "Muốn quản thật? Giọng điệu này đúng là khiến người ta ghét, sao? Nếu tôi muốn thật thì cậu có phải định đánh cả tôi không?"

Tôi bình thản nói: "Tôi nói phải thì sao?"

Tôi vừa dứt lời, một chiếc xe dừng lại, sau đó, một người đàn ông mặc đồ Âu thẳng thớm, đeo đồng hồ vàng đắt tiền xuống xe, nói: "Anh ba, sao anh lại ở đây?"
Lúc này tôi nghe thấy ông chủ nói: "Toi rồi, sao hôm nay xui xẻo vậy, bốn thiếu gia của Hàng Châu một lúc đến hai người?"

Bốn thiếu gia Hàng Châu? Đánh giá hai người này từ trên xuống dưới, nghĩ bụng danh hiệu này nghe hay phết, hay là sau khi về Nam Kinh tôi cũng tạo thành "Mấy thiếu gia Nam Kinh" cùng bọn Tam gia chơi thử?

Đang nghĩ thì tóc vàng lao đến trước mặt người đàn ông đồng hồ vàng, tủi thân nói hắn bị tôi đánh, hắn nói xong, người đàn ông đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Ồ? Ai mắt mù dám đánh Tiểu Thất của chúng ta?"

Người đàn ông đồng hồ vàng nói đến đây thì ánh mắt đột nhiên dừng trên người Tống Giai Âm, ngay lập tức há hốc miệng, kinh ngạc vô cùng, mà lúc này, Quách Đức Cao cũng đang nhìn Tống Giai Âm không chớp mắt, dáng vẻ đó đúng là tham lam hết mức.

Tống Giai Âm thì cả quá trình không thèm để ý hai bọn hắn, ung dung ăn bánh bao, ăn cháo.


Tôi cầm một cái bánh bao lên bắt đầu ăn, rồi nói: "Hắn dám dòm ngó vợ tôi, tôi đánh hắn không được chắc?"


Nghe thấy Tống Giai Âm là vợ tôi, mức độ thù hận của người đàn ông đồng hồ vàng và Quách Đức Cao với tôi tăng vọt, hai người như cắn thuốc, đặc biệt là người đàn ông đồng hồ vàng, hống hách vô cùng nói: "Tôi nói cho cậu biết, nếu giờ cậu quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ nghĩ đến việc tha cho cậu, nếu cậu không làm thì tôi sẽ khiến cậu hối hận vì đã đến Hàng Châu."


Tôi lạnh lùng nói: "Ồ? Vậy anh quỳ trước cho tôi xem nào, dạy tôi được không?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK