Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vân Hải nói tôi phải giành giải nhất trong cuộc thi lính đặc chủng. Trong lòng tôi bỗng chấn động, nhớ lúc trước Giai Âm cũng yêu cầu tôi làm vậy. Cô ấy từng nói, nếu tôi giành giải nhất thì sẽ rất có ích đối với việc điều tra người bí ẩn kia, rửa sạch nỗi oan của bố tôi. Vậy thì, tại sao Tống Vân Hải lại muốn tôi giành giải nhất? Chắc chắn động cơ của ông ta không phải là giúp bố tôi. Lẽ nào, mục tiêu của ông ta chính là điều tôi đang đoán?

Tôi hỏi lại: "Tại sao ạ?"

Tống Vân Hải hờ hững đáp: "Con không cần biết tại sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là được".

Ông ta quả thực rất kiên quyết.

Tôi cau mày lại, nói mình sẽ cố gắng hết sức. Có điều, tôi không thông thuộc doanh trại quân đội. Hơn nữa, bộ dạng tôi như thế này thì sao có thể lọt vào trong đó? Tống Vân Hải nói tôi không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ tiếp nhận phẫu thuật chỉnh hình. Đợi khi diện mạo của tôi được khôi phục, tôi sẽ được đưa vào doanh trại quân đội. Ông ta còn nói từ giờ tới cuộc thi lính đặc chủng tiếp theo còn một năm, tôi có thể tranh thủ khoảng thời gian đó để tập luyện. Nghe vậy, trong lòng tôi không khỏi có chút mong đợi, có khi nào ông ta sẽ cho tôi trà trộn vào đội lính đặc chủng Phi Ưng?

Nếu Tống Vân Hải đưa tôi tới thủ đô thì tôi và Giai Âm sẽ được gần nhau hơn, nghĩ vậy tôi liền cảm thấy rất phấn khởi. Nhưng nghĩ lại, nếu như tôi vào đó thì sao có thể để mắt đến Trần Danh giả đây? Nếu hắn ta giở trò gì đó với Tô Nhược Thủy thì phải làm sao? Lẽ nào tôi phải nói với ông Nhĩ bí mật của mình, sau đó bảo ông Nhĩ đừng giúp Tô Nhược Thủy thực hiện phẫu thuật phục hồi trí nhớ?

Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt nhìn về phía sân khấu cách đó không xa, phát hiện Tô Nhược Thủy đã rời khỏi đó từ bao giờ. Nghĩ cũng phải, Tống Vân Hải đương nhiên sẽ không nói những lời không nên nói này trước mặt cô ấy bởi nhà họ Tô vốn không dễ dây vào. Nhỡ đâu Tô Nhược Thủy nói với bố mình rằng Tống Vân Hải muốn đưa tôi vào đội lính đặc chủng, e rằng tôi và Giai Âm sẽ xôi hỏng bỏng không.

Mấy người Tống Vân Hải đương nhiên không biết chỉ trong thời gian ngắn mà tôi lại suy tính nhiều điều như vậy. Ông ta cứ tưởng tôi còn đang xem xét đề nghị này nên hỏi tôi: "Thế nào? Con không tự tin sao?"

Tôi đáp: "Đương nhiên không phải, con còn những một năm. Con tin rằng với nghị lực và năng lực của mình, chắc chắn sẽ không phụ kì vọng của bố nuôi, chỉ có điều ... "

Nói xong, tôi liếc nhìn Trần Danh giả vẫn đang quỳ trên mặt đất, hắn ta cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng phẫn uất. Tôi nói: "Nó có ý đồ bất chính với vợ con đã đành, lại còn năm lần bảy lượt thách thức giới hạn chịu đựng của con. Con làm sao có thể yên tâm mà rời khỏi đây?"

Nghe vậy, mặt Bào Văn ửng đỏ, nói rằng cô ta tuyệt đối sẽ không dính dáng gì tới Trần Danh giả.

Tôi lạnh lùng nói: "Dựa vào việc em làm hôm nay, anh đã không còn tin tưởng em nữa rồi".

Bào Văn mặt trắng bệch, Tống Vân Hải tức giận nhìn cô ta, có lẽ ông ta cũng cảm thấy cô ta đã làm việc hồ đồ. Sau đó, ông ta nói: "Con yên tâm, bố sẽ sắp xếp nhiệm vụ khác cho Văn Văn. Còn về tên tiểu tử này ... "

Tống Vân Hải nói đến đây, lại đạp Trần Danh giả một phát nữa. Trần Danh giả cau mày, trong mắt thoáng hiện ra vẻ phẫn nộ. Tống Vân Hải nói: "Mày nhớ cho kỹ, Bào Văn là chị dâu mày. Nếu mày dám tơ tưởng gì đến nó thì đừng trách tao không khách sáo".


Trần Danh giả nghiến chặt răng, Tống Vân Hải quát lớn: "Mày nghe rõ chưa?"

Trần Danh giả nói nhỏ: "Con nghe rõ rồi, bố nuôi".

"Nếu mày còn dám bằng mặt không bằng lòng thì tự biết kết cục của mình đấy! Tao đưa mày lên được vị trí này thì cũng có thể thay thế mày bằng người khác dễ dàng! Mày hiểu ý tao rồi chứ?", xem ra Tống Vân Hải thực sự rất bất mãn với Trần Danh giả, nghe cách ông ta nói đã biết trong lòng ông ta từ lâu đã từ bỏ đứa con trai nuôi này. Còn Trần Danh giả khi nghe những lời này thì tỏ ra hoảng hốt, lo sợ, hắn ta vội nói: "Bố nuôi, bố yên tâm. Con chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, chắc chắn sẽ nghe theo sự sắp đặt của bố".
Tống Vân Hải cười với vẻ mãn nguyện, còn tôi khi thấy em trai mình phải vẫy đuôi nịnh nọt kẻ khác thì cảm thấy bất lực. Hóa ra những kẻ đáng hận cũng có đôi ba phần đáng thương!

Tống Vân Hải nhìn tôi, hỏi tôi đã hài lòng chưa? Tôi gật đầu. Ông ta nói nếu đã hài lòng thì hãy mau về nghỉ ngơi rồi bảo Bào Văn đưa tôi quay lại bệnh viện.

Bào Văn bước tới dìu tôi. Vì tôi đang bị thương nặng, lại còn phải chống chọi lâu như vậy nên cơ thể vô cùng rệu rã, cho nên tôi để mặc cho cô ta dìu mình. Có điều, tôi vẫn làm mặt lạnh với Bào Văn, để cô ta biết lần này tôi tức giận thực sự.

Tôi nói với Tống Vân Hải: "Bố nuôi, chuyện hôm nay là do con quá kích động, khiến bố phải phiền lòng. Thực sự con thấy rất có lỗi, bố yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ bố giao, không làm bố thất vọng".
Nghe tôi nói vậy, Tống Vân Hải rất vui, tỏ vẻ rất hài lòng với quân cờ chỉ đâu đánh đấy này của mình.

Như vậy, tôi và Bào Văn rời khỏi nhà hàng đó. Trước khi đi, tôi thấy anh phục vụ lúc trước nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng sùng bái, lại còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi tôi.

Sau khi tôi và Bào Văn lên xe, tôi hoàn toàn kiệt quệ, dựa vào ghế thở hổn hển. Bào Văn áy náy, nói: "Chồng à, em xin lỗi, em biết anh trách em giấu giếm anh. Nhưng anh nhất định phải tin em có nỗi khổ riêng. Trong tim em lúc nào cũng chỉ có hình bóng anh".

Tôi lạnh lùng đáp: "Anh đã tin em quá nhiều lần rồi, chính em là người khiến anh phải nghi ngờ".

Bào Văn không nói gì nữa mà chỉ bày ra vẻ mặt tủi thân, oan ức. Tôi nhìn rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta. Trong mắt cô ta là vẻ mừng rỡ. Bào Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi hỏi: "Thực sự muốn anh tha thứ cho em sao?"
Bào Văn gật đầu, nói chỉ cần tôi tha thứ cho cô ta thì tôi bảo cô ta làm gì cũng được.

Tôi nói: "Vậy được, anh muốn em đảm bảo tất cả mọi người trong nhà hàng Âu hôm nay sẽ không ai phải đổ máu vì chuyện của chúng ta".

Dường như không thể ngờ tôi lại đưa ra yêu cầu như vậy, Bào Văn có chút ngạc nhiên. Tôi biết cô ta ngạc nhiên vì điều gì. Trong mắt cô ta, tôi không nên quan tâm đến những người này. Nhưng tôi biết rõ, chuyện nhục nhã của Trần Danh giả đã bị những người đó chứng kiến từ đầu đến cuối. Rất có thể, hắn thẹn quá hóa giận nên sẽ gϊếŧ họ để xả hận, đặc biệt là mấy người đầu bếp đó.

Còn về Tống Vân Hải, ông ta chắc chắn sẽ không ngăn cản Trần Danh giả. Ngược lại, ông ta cũng muốn trừ khử những người này vì không muốn họ tung tin đồn về ông ta và Trần Danh giả ra ngoài. Trần Danh giả ngoài mặt vẫn là vua của đất Nam Kinh này, là kẻ không nghe theo bất cứ ai khác. Tuy nhiên, tôi không thể để những người vô tội đó mất mạng vì mình.
Bào Văn hỏi: "Tại sao anh lại phải quan tâm đến những người không liên quan này?"

Tôi cau mày, hỏi lại Bào Văn: "Chẳng lẽ anh trơ mắt đứng nhìn những người vô tội chết vì mình mà không làm gì sao? Là sát thủ thì phải máu lạnh vô tình sao? Em còn nói trước đây anh vốn vẫn là người như vậy mà?"

Bào Văn không nói gì, một lúc lâu sau mới nhoẻn cười rồi lẩm bẩm: "Đúng vậy, sao em lại quên cơ chứ. Trước đây anh cũng hay lo mấy chuyện bao đồng như vậy".

Nhìn dáng vẻ của Bào Văn, chắc cô ta đang nhớ đến con người chính nghĩa trước đây của tôi. Tôi nhắc lại chuyện đó cũng nhằm để cô ta nhớ trước đây tôi là người ra sao. Một người dù mất đi ký ức thì cách hành động cũng sẽ không khác trước đây. Chẳng phải như vậy mới là bình thường sao?

Bào Văn nghe những lời tôi nói thì không còn nghi ngờ tôi nữa. Không chỉ có vậy, cô ta còn quyết định lập tức xuống xe quay lại nhà hàng. Trước khi xuống xe còn dịu dàng nói với tôi: "Anh yên tâm, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Ánh mắt tôi nhìn cô ta cũng dịu dàng hơn lúc nãy, tôi nói: "Anh đợi em quay lại".

Bào Văn mỉm cười, nhanh chóng quay lại nhà hàng kia. Tôi nghĩ cô ta cũng hiểu rõ, nếu cô ta tới đó muộn thì chỉ có thể nhặt xác cho mấy người đó thôi. Trước đó, tôi không tự mình đề cập đến chuyện này với Tống Vân Hải mà lại nói với Bào Văn là do Bào Văn đã bị lay động, hơn nữa, cô ta còn sẽ giúp tôi "giấu" Tống Vân Hải để ông ta không nghi ngờ tôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại thoải mái nghỉ ngơi.

Lát sau Bào Văn đã quay lại, nhưng tôi không mở mắt nhìn cô ta vì đang trong trạng thái thư giãn thả lỏng. Nhìn tôi lúc đó giống như đang ngủ, cho nên cô ta không hề phát hiện ra tôi vẫn còn ý thức. Có lẽ Bào Văn sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi nên không nói gì cả mà lái xe đi luôn. Khi đã tới bệnh viện, cô ta dừng xe, hôn nhẹ lên má tôi, ôm lấy cổ tôi dịu dàng nói: "Chồng ơi, em thực sự rất yêu anh".
Tôi từ từ mở mắt ra, nói nhỏ: "Anh cũng rất yêu em, nên em đừng làm anh đau lòng nữa được không?"

Bào Văn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Gương mặt cô ta rất hạnh phúc, cô ta cười, nói: "Em biết rồi,em sẽ không làm những việc khiến anh thất vọng và đau lòng nữa. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã quyết định tin tưởng em".

Tôi nhẹ véo má Bào Văn, dịu dàng nói: "Anh thấy dễ dàng tha thứ cho em thế này thật thiếu nghị lực. Nhưng biết làm sao đây? Khi anh vừa tỉnh dậy, vừa nhìn thấy em, anh đã biết cả đời này muốn ở trong vòng tay ấm áp của em. Anh tức giận chẳng qua là vì quan tâm em, sợ mất em mà thôi".

Bào Văn nghe vậy liền vô cùng hạnh phúc. Cô ta hôn lên môi tôi, hai chúng tôi nhanh chóng dính chặt lấy nhau. Sau khi nụ hôn kết thúc, cô ta cười mãn nguyện, nói: "Nghe được những lời này, em cảm thấy những uất ức mình phải chịu đều tan biến hết".
Tôi xoa nhẹ mũi cô ta, nói: "Vốn dĩ anh định giữ những lời đó trong lòng nhưng lại không nỡ để em buồn".

Hai chúng tôi ngồi như vậy một lúc, Bào Văn mới dìu tôi xuống xe.

Khi tôi đã vào tới bệnh viện thì gặp ngay Giai Âm đi mua đồ uống ở bên ngoài về. Đương nhiên nếu nói chúng tôi vô tình chạm mặt thì chỉ có Bào Văn tin mà thôi.

Giai Âm nhìn tôi với vẻ hời hợt, ánh mắt cô ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi biết màn kịch diễn cùng Bào Văn lúc nãy đã bị cô ấy nhìn thấy. Bào Văn ôm lấy cánh tay tôi với vẻ đắc ý như một người chiến thắng, cô ta nói: "Lâu không gặp cô".

Không biết có phải do Bào Văn ngày càng tự tin vào tình cảm của chúng tôi hay không nên lần này đụng mặt Giai Âm, cô ta không hề sợ hãi. Điều đó cũng có nghĩa tôi đã lừa được cô ta rồi.

Giai Âm lãnh đạm, nói: "Ở Vân Nam cũng gặp các người, ở Nam Kinh cũng gặp các người. Đây là trùng hợp hay là ông trời sắp đặt đây?"
Bào Văn nghe lời Giai Âm nói, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Tôi biết cô ta đã bị Giai Âm dọa sợ. Có lẽ cô ta sợ chúng tôi đã bị phát hiện nên quyết định không dây dưa với Giai Âm nữa mà lạnh lùng nói: "Không phải ông trời sắp đặt, cũng không phải trùng hợp. Đây gọi là nghiệt duyên".

Nói xong, cô ta kéo tôi đi khỏi đó.

Về tới phòng bệnh, người bị tôi đánh ngất xỉu trước đó đã không thấy tung tích đâu nữa, có lẽ sau khi tỉnh lại đã chạy trốn rồi. Tôi mặc lại quần áo người bệnh, Bào Văn gọi bác sĩ tới kiểm tra lại tình hình của tôi. Bác sĩ kiểm tra cho tôi xong, phát hiện có một số miệng vết thương bị rách ra nhưng tổng thể thì không có gì đáng ngại. Bác sĩ vô cùng kinh ngạc trước khả năng hồi phục của tôi, còn nói nếu là người khác, trúng ba viên đạn thì nào có xuống nổi giường.
Tôi nghĩ lại, thấy việc mình hay bị thương thành quen cũng có chút tác dụng.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Bào Văn ngồi xuống nói chuyện với tôi. Bởi cô ta mãi không chịu đi nên tôi không có cơ hội gặp Giai Âm. Lòng tôi nóng như lửa đốt, bởi tôi phải ngay lập tức nói với cô ấy chuyện của Tô Nhược Thủy.

Đến tối, tôi nói với Bào Văn muốn ăn đồ ăn do cô ta tự tay làm nên cô ta mới về nhà làm cơm cho tôi. Nhân lúc đó, Giai Âm cải trang thành y tá đến gặp tôi.

Tôi vừa nhìn thấy cô ấy liền nghĩ tới màn hôn hít với Bào Văn trong xe. Tôi cẩn thận nở nụ cười thăm dò, nói: "Một buổi chiều không gặp mà anh nhớ em quá, Giai Âm".

Giai Âm chớp chớp mắt nhìn tôi, cười mà như không, nói: "Thực sự nhớ em sao? Lúc hôn Bào Văn cũng nhớ em chứ?"

Tôi biết ngay cô ấy tới tìm tôi tính sổ mà.

Tôi vội vã xin tha: "Thưa nữ hoàng, tôi xin nhận tội. Người cũng biết bây giờ tôi buộc phải dùng mỹ nam kế ngoan ngoãn ở bên cạnh Bào Văn".
Giai Âm nhìn tôi cười bất lực, nói: "Được rồi, em mà tính toán với anh sao? Hai người còn có việc gì mà chưa làm chứ? Nếu em thực sự để bụng thì đã không tới đây rồi".

Tôi lập tức cung kính chắp tay hành lễ, xu nịnh: "Người khoan dung độ lượng như vậy, tại hạ xin bái phục, tạ thánh ân".


Giai Âm bật cười, tôi thấy thực sự cô ấy không có ý muốn tính toán với tôi mới dám kể chuyện của Tô Nhược Thủy. Ai ngờ, không đợi tôi kịp nói thì Giai Âm đã nói trước: "Chuyện của cô ấy anh cứ yên tâm. Em đã sớm có kế hoạch rồi, sẽ không để Trần Danh giả được đắc ý đâu".


Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng tôi rất cảm động. Tôi nhìn Giai Âm, chợt nghĩ có lẽ tôi gặp nhiều đen đủi như vậy là vì để gặp được cô ấy, tôi đã đánh đổi hết vận may của mình.


Lúc tôi nói ra suy nghĩ này của mình, Giai Âm lườm tôi, hỏi: "Gì cơ? Ý anh muốn nói em là sao chổi à?"

Tôi vòng tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Đương nhiên không phải. Mà dù em có là sao chổi thật đi chăng nữa, thì dù cả đời phải bất hạnh, anh cũng muốn ở bên em".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK