Chương 84: Cậu không đủ may mắn đâu
Tất cả mọi người trong phòng bao đều sững sờ.
Thẩm Mộng Hàm ngơ ngác, hoang mang ngẩng đầu lên.
“Là sinh nhật tôi, sao vậy?”
Vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng ban đầu của nhân viên phục vụ chợt thay đổi thành vô cùng nhiệt tình.
“Ôi trời! Hóa ra là sinh nhật cô, có thể tổ chức sinh nhật cho cô tại Dạ Yến chính là vinh hạnh của chúng tôi, hôm nay quán chúng tôi có ưu đãi lớn, vừa hay cô là vị khách thứ mười nghìn lẻ một đến đây…”
“Vì vậy, tất cả chi phí của cô hôm nay, toàn bộ được miễn phí! Hơn nữa Dạ Yến trân trọng tặng cô thẻ hội viên VIP một năm, chỉ cần cô đến đây, trong vòng một năm đều sẽ được giảm giá 90%”.
90%!
Tất cả mọi người nghe vậy đều kinh ngạc hô hào.
Một trăm tệ chỉ phải trả mười tệ?
Còn có kiểu giảm giá như vậy ư?
Sự khác biệt giữa việc này và không cần tiền là gì?
Quán bar là nhà anh mở à?
Sở Cường cau mày, giọng điệu kiêu căng nói với người phục vụ.
“Này, anh nhầm rồi, nhà tôi cũng có chút cổ phần ở Dạ Yến, theo như tôi biết, sếp Hồ chưa từng phát hành thẻ giảm giá quá 20%”.
Nhân viên phục vụ bĩu môi, hoàn toàn không để tâm tới hắn, dõng dạc nói một câu
“Anh này, hiển nhiên là vì anh vẫn chưa đủ may mắn”.
Phụt.
Thẩm Mộng Hàm không nhịn nổi che miệng cười khẽ.
Anh trai thối tha, đây chắc chắn là mánh khóe nhỏ của anh ấy.
“Còn nữa…”, nhân viên phục vụ cố ý tạo nút thắt.
Hiển nhiên, sự tò mò của tất cả nam nữ có mặt ở đây đều được khơi dậy.
Nhân viên phục vụ làm nóng bầu không khí lên, sau đó mỉm cười thần bí, từ tốn nói.
“Hôm nay cô gái này, với tư cách là khách hàng nữ may mắn nhất trong năm của chúng tôi, sẽ nhận được một phần quà sinh nhật độc quyền từ quán bar Dạ Yến”.
Nói xong, nhân viên phục vụ lấy ra một chiếc hộp rồi mở toang trước mặt tất cả mọi người.
Mở hộp ra, bên trong là bộ trang phục xinh đẹp, phản chiếu ánh sáng lung linh, lộng lẫy nổi bật cả phòng bao.
Trong hộp có hơn mười mấy món trang sức, vàng bạc bạch kim, ngọc trai phỉ thúy, kim cương mã não, thứ gì cũng có!
Những thanh niên có mặt ở đây, đâu đã từng trải qua chuyện này chứ!
Nhất là các cô gái, sức kháng cự với trang sức đá quý vốn rất yếu, lần này tất cả mọi ảo tưởng của họ lại được đặt ngay trước mắt.
Vẻ mặt mỗi người đều hận không thể cướp luôn chiếc hộp kia ôm vào lòng.
Cô gái tên Hân Hân, nhìn đắm đuối với ánh mắt si mê, lẩm bẩm một mình.
“Cái này mà gọi là quà sinh nhật á? Này là chuyển cả cửa hàng trang sức qua mới đúng!”
Cô gái tên Na Na, giờ phút này trên mặt tràn đầy vẻ ghen tỵ, ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Hàm đều biến thành quả chanh, chua đến mức không chịu nổi.
Nhân viên phục vụ cố ý tạm dừng vài giây, vẫy tay ra hiệu mọi người đừng hiểu nhầm.
“Các vị, hộp trang sức này, không phải tất cả đều là quà tặng, theo như quy tắc của Dạ Yến chúng tôi, ai có đủ may mắn mới có thể nhận được món đồ có giá trị”.
Một nam thanh niên nhìn có vẻ rất chân chất, nịnh nọt vô cùng, không nhẫn nhịn được hỏi lại.
“Vậy xin hỏi, thế nào mới coi là đủ may mắn?”
Phục vụ mỉm cười, mở miệng giải thích
“Chúng tôi gắn thẻ ngẫu nhiên lên các món trang sức với họ của hơn một trăm gia đình, nếu người sinh nhật hôm nay tình cờ có món trang sức trùng với họ của mình, thì món trang sức ấy sẽ thuộc về người đó”.
Mọi người nghe xong, ánh mắt tỏa sáng!
Quán bar Dạ Yến còn có tiết mục đặc sắc như vậy nữa à?
Nhân viên phục vụ bắt đầu, chọn ra từ trong hộp một chiếc vòng tay vàng ròng có vẻ rất có giá trị.
“Để tôi xem thử, cái này là vòng tay vàng ròng 24k, nặng ba trăm gram, nhãn gắn tên là…”
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, thậm chí bầu không khí cũng bao trùm sự nôn nóng, Thẩm Mộng Hàm cảm thấy hết sức hứng thú, muốn xem thử kết quả ra sao.
Nhân viên phục vụ cẩn thận quan sát thẻ đánh dấu.
“Nhãn gắn trên chiếc vòng tay này thuộc về người nhà họ Chu!”
Haizz!
Mọi người đều thở dài!
Cô gái tên Hân Hân đột nhiên mím môi.
“Thật đáng tiếc! Tôi họ Chu, nhưng tiếc là hôm nay không phải sinh nhật tôi!”
Nhân viên phục vụ cổ vũ mọi người.
“Không sao, vẫn còn tiếp, để tôi xem”.
Nói xong nhân viên đó lại lấy từ hộp ra một chiếc trâm cài tóc ngọc bích độ tinh khiết rất cao, phong cách cổ xưa, rất có giá trị.
“Cây trâm ngọc bích Miến Điện này có giá thị trường là hai mươi nghìn tệ, nhãn gắn của nó là…”
Trong phòng bao có một nam thanh niên mặt đầy mụn hét lên đầy phấn khích.
“Ôi vãi! Hai mươi nghìn tệ, hai mươi nghìn tệ á! Đến quán bar ăn cơm còn gặp được chuyện tốt vậy sao, là họ Thẩm! Họ Thẩm!”
Trong lòng Thẩm Mộng Hàm cũng không khỏi háo hức, cô đại khái đã đoán ra, mấy thứ này đều là tiết mục góp vui anh trai dày công chuẩn bị cho mình, nhưng cũng thực sự rất tò mò, mình sẽ nhận được món quà gì.
Nhân viên phục vụ liếc nhìn, trong mắt có điều tiếc nuối.
“Tiếc là, món trang sức này thuộc về người mang họ Sở”.
Vãi chưởng!
Nam thanh niên tính tình tệ nhất ở đây không nhịn được đập bàn một cái.
Sắc mặt Sở Cường xanh mét, luôn cảm thấy hình như mình vừa vụt mất một món hời lớn…
Nhân viên phục vụ rất kiên trì, lấy món trang sức thứ ba a.
Thời điểm này, sau khi trải qua hai lần đầu tiên bị đả kích tinh thần.
Các thanh niên có mặt đều không còn quá kỳ vọng đối với việc “trúng số độc đắc” nữa.
“Có lẽ, chỉ có mấy họ hiếm thấy mới có khả năng nhận được giải thưởng giá trị cao hơn”.
“Đúng đúng, chắc chắn là thế”.
“Mấy họ thông thường, như Trương, Lưu, Vương gì đó, đoán chừng cũng chỉ là vòng bạc”.
“Phải đó, phải đó, không nên hy vọng quá nhiều”.
Nữ sinh tên Na Na liếc nhìn với ánh mắt đố kỵ, ngoài miệng chế giễu.
“Tôi thấy, người mang họ Thẩm khá nhiều, chắc chắn sẽ không có giải thưởng lớn, nhiều nhất là một chiếc vòng tay thạch anh, thậm chí là một chiếc trâm cài bằng pha lê là cùng”.
Nói xong, Na Na chỉnh lại chiếc trâm cài bằng bạch kim sang chảnh trên ngực mình, đây là món quà sinh nhật cô ta được gia đình tặng khiến rất nhiều bạn nữ trong lớp ghen tỵ.
Nhân viên phục vụ nhìn kỹ món trang sức thứ ba, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Các vị, món trang sức thứ ba là một đôi! Cặp nhẫn kim cương tự nhiên ba carat! Kim cương tự nhiên có giấy kiểm định, giá trị là năm trăm nghìn tệ!”
Vừa nghe giá, tất cả mọi người suýt rớt tròng mắt.
Năm trăm nghìn tệ!
Kim cương!
Hô hấp của tất cả đều trở nên không ổn định.
Đây chính là loại đá quý nổi tiếng trên toàn thế giới, là món đồ có lực sát thương lớn nhất với các cô gái!
Hơn nữa còn nặng tới ba carat.
Kim cương như vậy thường được đặt làm báu vật trưng bày ở cửa hàng trang sức kim cương!
Trong mắt Thẩm Mộng Hàm hiện lên tia sáng khác lạ, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng.
“Nhẫn… kim cương?”
Ý nghĩa của nhẫn kim cương đối với con gái thực sự rất quan trọng.
Cô gái tên Hân Hân suýt hét lên, liều mạng lắc cánh tay Thẩm Mộng Hàm.
“Mộng Hàm ơi! Mộng Hàm à! Nhẫn kim cương đó! Nếu có được thứ này, chẳng phải khi kết hôn cậu sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất An Thành sao!”
Không biết vì sao, tim Thẩm Mộng Hàm đập càng lúc càng nhanh.
Anh trai xấu xa muốn tặng nhẫn cho mình sao?
Đúng lúc này, Na Na nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Mấy người đừng nằm mơ nữa! Món đồ quý giá như vậy, sao có thể trao cho khách hàng bình thường được? Tỉnh táo lại đi! Đừng như đứa ngốc thế!”
Mọi người nghe xong như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên phản ứng lại.
Xác suất quá thấp!
Ngay cả Hân Hân ban nãy đang điên cuồng cũng mất hết nhiệt tình.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ kiểm tra nhãn tên, bình tĩnh thông báo.
“Cặp nhẫn kim cương quý giá này, thuộc về khách hàng may mắn họ Thẩm, xin hỏi, cô gái, cô họ Thẩm đúng không?”