Chương 201: Suýt thì lộ tẩy
Khuôn mặt Ninh Vinh Lễ tỏ rõ vẻ khó xử.
Con gái ông ta bị làm sao vậy?
Chẳng phải sáng nay vẫn còn khóc lóc đòi đi tìm thằng khốn họ Trần kia sao?
Cái dáng vẻ khi bị ông ta chia uyên rẽ thúy đó có thể quay được một bộ phim bi kịch mười mấy tập.
Đã nói là một lòng muốn gặp sư phụ cơ mà?
Đã nói là vì sư phụ mà trở mặt với người bố đáng kính này cơ mà?
Đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách.
Ninh Vinh Lễ nhất thời không phản ứng kịp, đột nhiên cảm thấy con gái mình có vẻ hơi lạ lẫm.
Lẽ nào Ninh Yên Nhiên cũng là một người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ?
Trong lòng ông bố nhà họ Vinh không khỏi cảm thấy bi ai.
Cũng không trách ông ta nghĩ nhiều như vậy được.
Cậu chủ của gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất hôm nay, cho dù từng gặp mặt Ninh Yên Nhiên thì chắc chắn cũng không quen lắm.
Vậy mà con gái ông ta lại bạo dạn như vậy, thấy người ta đến hỏi cưới liền đồng ý ngay lập tức.
Lẽ nào thấy người ta đẹp trai? Nên si mê?
Ninh Vinh Lễ không khỏi nhìn tướng mạo Trần Thái Nhật.
Ừ… đẹp trai thật.
Nhưng vẫn không hợp logic lắm!
Ninh Vinh Lễ suýt nữa muốn đứng bật dậy, chỉ vào mũi Ninh Yên Nhiên mắng.
“Thế còn Trần Thái Nhật của con thì sao? Hành vi này đúng là cặn bã!”
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của ông ta mà thôi.
Nghĩ từ góc độ khác.
Đây chẳng phải là kết quả mà ông ta mong muốn nhất sao?
Gia tộc hoa mẫu đơn!
Có thể kết thông gia với nhà giàu hoàng kim siêu cấp như vậy, đây vốn là chuyện mà nhà họ Ninh vốn không dám nghĩ đến.
Bây giờ thì hay rồi, người ta tự tìm đến tận cửa, nhắm trúng Ninh Yên Nhiên.
Điều quan trọng nhất là Ninh Yên Nhiên còn đồng ý không chút do dự.
Đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?
Tâm trạng Ninh Vinh Lễ vô cùng phức tạp, khuôn mặt từ rối rắm đến cảm khái, cuối cùng dường như thở phào.
Ông ta nhìn Ninh Yên Nhiên với ánh mắt phức tạp như kiểu tiễn con gái về nhà chồng.
Rồi khẽ thở dài.
“Ôi, được rồi, nếu con cũng đồng ý thì bố cũng không can thiệp nhiều nữa, chi tiết cụ thể thì chờ hai ngày nữa lại đến bàn bạc tiếp”.
Viên Hoa ở bên cạnh mặt cũng thộn ra.
Vãi chưởng, đồ ăn còn chưa mang lên mà chuyện cưới xin đã quyết xong rồi sao?
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, cũng may hôm nay hắn đến đây tận mắt chứng kiến, nếu một năm nữa đến đây, có khi Ninh Yên Nhiên còn sinh con xong rồi.
Lúc này, trong lòng Viên Hoa bỗng nảy sinh sự ghen ghét vô hạn.
Dựa vào đâu chứ?
Tôi ba lần bảy lượt đến cửa tặng quà mà chưa bao giờ gặp được.
Tên khốn này vừa đến đã được mấy trăm người của nhà họ Ninh đón tiếp, hỏi cưới cũng chỉ vài ba câu đã xong.
Giữa người với người cũng có khoảng cách to lớn quá đấy!
Cho dù anh là con cháu của gia tộc hoa mẫu đơn thì cũng phải để tôi biết là nhà nào chứ!
Không đắc tội được thì tôi coi như tấm gương có được không?
Tâm lý ghen ghét đố kỵ khiến Viên Hoa dần không còn sợ gia tộc hạng nhất nữa, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn biết người đàn ông cướp mất nữ thần của hắn một cách dễ dàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Trả thù thì đương nhiên là không dám.
Nhưng về mua hình nộm, dùng kim đâm vào chắc là được nhỉ?
Viên Hoa lấy can đảm, nhỏ giọng hỏi.
“Này anh, tôi trước giờ luôn rất ngưỡng mộ các gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất, không biết huy hiệu của anh là hình gì, liệu tôi có phúc được thấy không? Sau này trên đường mà gặp thì cũng biết mà chào hỏi tránh đi”.
Hắn nói có vẻ rất khiêm nhường, cũng vô cùng hợp lý.
Gia tộc hoa lan hạng hai bày tỏ sự tò mò và tôn trọng đối với gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất, điều này có thể hiểu được.
Ninh Vinh Lễ cũng từng được thấy huy hiệu hoa mẫu đơn của nhà giàu hoàng kim hạng nhất, nhưng lúc này cũng nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Rốt cuộc anh chàng đến hỏi cưới này là nhà nào trong số các gia tộc hoa mẫu đơn?
Mọi người ở Yến Kinh đều biết trong liên minh nhà giàu hoàng kim, gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất có tổng cộng bốn nhà, được gọi là gia tộc cao nhất.
Nhà họ Phùng đứng đầu Hoa Hạ, đây là điều không cần phải bàn cãi, được gọi là “trăm năm thuận thiên”.
Nhà họ Lăng giàu nứt đố đổ vách, là kim chủ siêu cấp đứng đầu Yến Kinh.
Từ thời vương triều phong kiến, nhà họ Từ đã có vô số danh thần, kéo dài đến tận ngày nay, được gọi là đệ nhất mở rộng Hoa Hạ, có cực nhiều mối làm ăn, sản nghiệp và bố cục ở ngoài nước, thậm chí có thể khống chế vận mệnh của một số nước nhỏ.
Nhà họ Tiêu giỏi về võ thuật, trong gia tộc có rất nhiều con cháu hạng cao, còn có danh xưng “Tiêu võ” ở Yến Kinh.
Trong lòng Ninh Vinh Lễ cũng lấy làm tò mò.
Rốt cuộc anh chàng này ở gia tộc nào nhỉ?
Lòng tò mò không ngừng lớn hơn, ông ta không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng món đồ biểu tượng của gia tộc cậu, dù sao Yên Nhiên cũng đã đồng ý lấy cậu, cũng phải biết cụ thể là nhà nào chứ”.
Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng thấy thái độ của bố mình đối với Trần Thái Nhật ngày càng tốt hơn, nên cô ấy cũng không quan tâm lắm.
Trong lòng cô ấy nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết, nên bắt đầu cầm quả quýt trên bàn lên, chậm rãi thưởng thức.
Genko đứng sau lưng Trần Thái Nhật bỗng thấy trong lòng căng thẳng.
Chết rồi!
Huy hiệu gia tộc chết tiệt!
Bây giờ cho dù muốn ngụy tạo tạm thời một cái thì cũng không kịp.
Lần này chủ nhân chơi lớn quá, khiến hai gia tộc hoa lan trong nhà giàu hoàng kim xoay mòng mòng, bây giờ có vẻ hơi trật nhịp rồi.
Lòng bàn tay cô ấy túa mồ hôi, không khỏi siết chặt nắm tay, đề phòng bất trắc.
Trần Thái Nhật hơi sửng sốt, nhìn Viên Hoa vẻ mặt đố kỵ ngồi đối diện, và Ninh Vinh Lễ vẻ mặt tò mò ở bên cạnh.
Sắc mặt anh lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, nở nụ cười tự tin.
“Ồ, đương nhiên, chuyện nhỏ thôi”.
Đồng ý một cách dễ dàng thế sao?
Genko đứng phía sau đổ mồ hôi lạnh, cô ấy không dám chứng kiến cảnh tượng tiếp theo nữa.
Giờ phải thu dọn tàn cục kiểu gì đây?
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Thái Nhật vẫn vô cùng ung dung bình thản, lục tìm trong túi quần, miệng lẩm bẩm.
“Để đâu rồi nhỉ…”
Genko đứng sau lưng Trần Thái Nhật bỗng thấy trong lòng căng thẳng.
Chết rồi!
Huy hiệu gia tộc chết tiệt!
Bây giờ cho dù muốn ngụy tạo tạm thời một cái thì cũng không kịp.
Lần này chủ nhân chơi lớn quá, khiến hai gia tộc hoa lan trong nhà giàu hoàng kim xoay mòng mòng, bây giờ có vẻ hơi trật nhịp rồi.
Lòng bàn tay cô ấy túa mồ hôi, không khỏi siết chặt nắm tay, đề phòng bất trắc.
Trần Thái Nhật hơi sửng sốt, nhìn Viên Hoa vẻ mặt đố kỵ ngồi đối diện, và Ninh Vinh Lễ vẻ mặt tò mò ở bên cạnh.
Sắc mặt anh lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, nở nụ cười tự tin.
“Ồ, đương nhiên, chuyện nhỏ thôi”.
Đồng ý một cách dễ dàng thế sao?
Genko đứng phía sau đổ mồ hôi lạnh, cô ấy không dám chứng kiến cảnh tượng tiếp theo nữa.
Giờ phải thu dọn tàn cục kiểu gì đây?
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Thái Nhật vẫn vô cùng ung dung bình thản, lục tìm trong túi quần, miệng lẩm bẩm.
“Để đâu rồi nhỉ…”
Mấy giây trôi qua, ánh mắt Ninh Vinh Lễ và Viên Hoa ngày càng hiện rõ vẻ tò mò, vươn cổ thật dài, nhìn chằm chằm hai tay Trần Thái Nhật.
Genko ở phía sau đã sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào, tim cô ấy đập thình thịch.
Đúng lúc này, mắt Trần Thái Nhật hơi sáng lên.
“A, tìm thấy rồi!”
Xung quanh im phăng phắc, đang chờ hành động của anh.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, móc một phong thư nhìn có vẻ rất cổ trong túi quần ra, hai ngón tay anh kẹp phong thư đưa tới trước mặt mọi người.
“Nhìn đi, trên này có đấy”.
Mọi người sửng sốt, dồn hết sự chú ý lên phong thư không có bất cứ chữ gì bên ngoài này.
Chỗ nếp gấp niêm phong, một chiếc huy hiệu nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, đáy hình tròn, hoa mẫu đơn chạm nổi bằng vàng ròng vô cùng bắt mắt.
Ở chính giữa nhụy bông hoa mẫu đơn dùng bảo thạch đỏ rất nhỏ khảm ghép một chữ nhỏ.
Ninh Vinh Lễ thò đầu ra nhìn, ánh mắt bỗng tỏa ra ánh sáng kính nể.
“Tiêu?”