“Tôi đã thảo luận với Bắc Minh, nếu như tin tình báo chính xác, tên bước ra từ khu mặt đất bùng nổ của Hoa Hạ đó, chúng ta thực sự có đủ thực lực để đè chết hắn, mấu chốt là sợ xảy ra việc ngoài ý muốn”.
“Đầu tiên, bây giờ có khoảng hai khu vực mặt đất bùng nổ, nếu như chia quân ra, nhỡ nhóm yếu hơn gặp phải thứ quái quỷ đó thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Thứ hai… ngoài biên giới thì phải làm sao?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, phía bên Hoa Hạ, cấp Thần chia nhau trấn thủ, cho dù gặp phải ‘Thần Tiên Phong’ có thể nhất thời đấu không lại kẻ địch, nhưng chỉ cần Trần Thái Nhật có thể tới ứng cứu kịp thời, ít nhất có thể giết chết tên ngoại lai này.
Vậy bên ngoài biên giới thì sao?
Thần Tiên Phong, được tuyên bố là có sức nghiền nát mạnh gấp bảy lần cấp Thần.
Đông Đảo, Nắng Vàng, Cao Tiên, bây giờ theo như được biết thì chỉ còn một người cấp Thần thôi!
Đây không phải là tự mình dâng đầu lên à?
Ngay cả khi những kẻ xâm lược Hoa Hạ bị giết chết.
Nếu như ba nước bên ngoài bị tiêu diệt, vậy không phải đồng nghĩa với việc có thêm ba “Thần Tiên Phong” còn lại trên Trái Đất à?
Đó là lực chiến đấu gấp hai mươi mốt lần cấp Thần!
Bao vây xung quanh Hoa Hạ, tình hình như vậy vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.
Câu hỏi này, sau đó Trần Thái Nhật mới nghĩ tới, bây giờ được đưa ra trong cuộc họp, mọi người lập tức nhận thức được sự nghiêm trọng.
Trong phút chốc, cả hội trường rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Hà Tiếu Hán là hội trưởng của Hội Tường Thành, trong ánh mắt ông ấy lóe lên một tia quyết đoán.
“Bất cứ chuyện gì đều có cấp ưu tiên, kẻ ngoại xâm trực tiếp uy hiếp đến lãnh thổ của Hoa Hạ, quyết định phải tiêu diệt trước”.
“Sau khi quét sạch quân địch ở Hoa Hạ, tứ thần Đông Tây Nam Bắc chia làm bốn đường với tốc độ nhanh nhất, tìm kiếm Trấn Quốc Khí! Sau khi Trấn Quốc Khí dung hợp thành một, chúng ta sẽ thảo luận về việc ứng cứu ở nước ngoài”.
Bốn võ sĩ mạnh nhất của Hoa Hạ đồng loạt nhìn nhau, biểu cảm ngưng trọng.
“Rõ!”
Nam Tôn Lương Nhất Diệu hỏi một câu.
“Hội trưởng, vậy chúng ta triển khai nghênh chiến ở hai khu vực mặt đất bùng nổ như thế nào? Phân chia chiến lực cấp Thần ra sao?”
Một nụ cười thoáng qua khóe miệng Hà Tiếu Hàn.
“Cái này trong lòng tôi đã có phương án tốt nhất rồi, ngày mai sẽ nói cho mọi người tin tức chính xác, đảm bảo kẻ địch có đến mà không có về!”
Phùng Linh Nguyệt được Hà Tiếu Hán sắp xếp, thực hiện một khóa đào tạo một tuần về khả năng thích ứng tại trụ sở chính, bao gồm nhận thiết bị, đăng ký…
Mỗi một võ sĩ cấp Minh trở lên đều có liên quan đến khí thế của Hoa Hạ, nếu đã là con dao sắc bén nhất để giết chết kẻ thù thì cần được bảo dưỡng bằng những phương pháp tỉ mỉ nhất.
Đối với nguy cơ lớn về kẻ thù ở khu vực mặt mặt đất bùng nổ, Hội Trường Thành đã có kết luận.
Trần Thái Nhật giơ tay nói.
“Hội trưởng, cách mặt đất bùng nổ vẫn còn mấy ngày, tôi muốn chờ ở An Thành”.
“Được, một khi cảnh báo phát ra, nhất định phải đến càng nhanh càng tốt”.
“Trong vòng năm phút, đảm bảo đến nơi!”
Hà Tiếu Hán đập bàn.
“Các đồng chí, nguy cơ lần này là thời khắc quan trọng nhất để thử thách Hội Trường Thành của chúng ta trong vòng bảy mươi năm nay, không ai được phép xem nhẹ, nếu như sức mạnh của kẻ thù vượt quá dự tính, mọi người biết nên làm thế nào rồi đấy!”
Đám người Trần Thái Nhật nhìn khẩu hiệu của Hội Trường Thành treo phía trên phòng họp, lần lượt gật đầu.
Máu anh hùng, nhuộm đỏ đất,
Cho dù có thương vong, cho dù đánh không lại, cũng chỉ còn một lựa chọn.
Chiến đấu đến chết… quyết không rút lui!