Trên màn hình là cảnh ngoài trời, một thung lũng rộng lớn.
Trong không trung còn tỏa ra từng tia sáng bảy sắc mờ ảo, dường như vừa xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào đó.
Tề Vũ giơ điện thoại, đứng phía dưới trước camera, trên khuôn mặt với ngũ quan tinh tế nở nụ cười tươi rói.
"Ha ha ha, chủ nhân, có phải nhìn thấy hai người đẹp chúng tôi nên đơ luôn, bị sắc đẹp làm cho chấn động không?"
Trần Thái Nhật không để ý đến lời trêu đùa của Tề Vũ, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào người còn lại trên màn hình.
Phùng Linh Nguyệt.
Lúc này, Phùng Linh Nguyệt đã khác trước rất nhiều.
Mái tóc vốn ngắn ngang tai, lúc này đã dài chấm vai.
Xem ra, vì khổ luyện mà cô gái này còn không có thời gian cắt tóc.
Sau khi luyện thành Ngọc Cốt Kim Tủy Quyết, đồng tử hai mắt sẽ xuất hiện một tia ánh sáng màu vàng như có như không.
Trên màn hình không mở phần mềm làm đẹp, nhưng làn da của Phùng Linh Nguyệt lúc này chẳng khác gì ngọc Hòa Điền cao cấp nhất, bóng loáng phát sáng.
Thái độ mất tự nhiên quen thuộc, ngũ quan hài hòa, lúc này trở nên vô cùng cuốn hút, dáng vẻ thâm tình, mang theo sự tự tin mãnh liệt.
Cô gái lính đánh thuê xinh xắn và ngoan hiền đã trưởng thành rồi.
Phùng Linh Nguyệt nở nụ cười tự tin, cười nói với Trần Thái Nhật.
"Chủ nhân, cuối cùng Tiểu Nguyệt đã không phụ sự tin tưởng của anh".
Trần Thái Nhật có cảm giác vui sướng như chơi trò chơi phát triển, cuối cùng nhân vật của mình đã đạt cấp cao nhất.
"Tôi biết là cô nhất định sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình mà".
Phùng Linh Nguyệt bật cười.
"Chủ nhân, tôi lại gần anh thêm chút nữa rồi, lúc nào anh về An Thành, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh".
Trong lòng Trần Thái Nhật thấy ấm áp, gật đầu.
"Cô vừa có cảm ứng với Sơn Xuyên Hoa Hạ, hai ngày nay hãy lĩnh ngộ đi, Tề Vũ sẽ dẫn mọi người ở Hội Trường Thành làm trải nghiệm toàn diện cho cô, cùng với đan dược và trang bị mới phân phối".
"Ừ, Tiểu Vũ đã nói với tôi những chuyện này rồi".
"Cố lên, sau này, cô sẽ phải theo tôi một thời gian rất dài, nhiệm vụ tôi giao sợ là cũng không thiếu được cô đâu".
Trong mắt Phùng Linh Nguyệt lóe lên vẻ nghịch ngợm, còn chưa lên tiếng thì Tề Vũ ở bên cạnh đã cướp lời.
"Để tôi nói thay cô ấy, cầu còn không được!"
Hai cô gái cười ầm ĩ.
Phùng Linh Nguyệt đang định vung nắm tay nhỏ đấm vào lồng ngực cô bạn thân.
"Cẩn thận!", Trần Thái Nhật bỗng hét lên.
Tề Vũ cũng đột ngột biến sắc, vội vàng lùi lại mười mấy mét.
Bốp!
Nắm đấm của Phùng Linh Nguyệt vung vào khoảng không, nhưng dư chấn sức mạnh cách ba bốn mươi mét vẫn đánh trúng vào vách núi thung lũng cạnh đó.
Một cái hố lớn có thể thấy được bằng mắt thường bỗng nhiên xuất hiện.
Ực!
Tề Vũ ở trước camera nuốt mạnh nước bọt, trên khuôn mặt xinh đẹp rịn một lớp mồ hôi, thở dài.
"Tiểu Nguyệt cô khá lắm! Bây giờ cô và tôi cách biệt nhau quá nhiều cấp, động vào tôi đã có nguy hiểm rồi, cẩn thận tôi ngã xuống đất không dậy nổi sẽ ỉ vào cô cả đời".
Phùng Linh Nguyệt đứng ở xa tỏ vẻ khó hiểu.
"Vậy... làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, là do thân thể chưa thích ứng, một tuần sau là sẽ thu phóng tùy thích, thời gian này cô tự tập luyện nhiều chút".
Trần Thái Nhật lên tiếng nhắc nhở.
Hai cô gái này đúng là một đôi báu vật sống.
"Tiểu Nguyệt, cô đã đạt tới cảnh giới cấp Minh rồi, có một số chuyện trước kia cô không biết, Tề Vũ sẽ nói lần lượt với cô. Thời gian này, có thể cô phải đến Yến Kinh một chuyến, cùng đến Bộc Hải với tôi".
Trước giờ Phùng Linh Nguyệt luôn răm rắp nghe theo lời Trần Thái Nhật, cô ấy lập tức gật đầu.
Hai người liếc mắt đưa tình qua video, Tề Vũ không nhìn nổi nữa.
"Hai người đừng quá đáng quá, ông chủ, anh nhớ là còn nợ tôi một bữa thịnh soạn đấy nhé! Cô! Theo tôi trở về!"
Tề Vũ nói xong thì lè lưỡi, rồi tắt điện thoại.
Nụ cười trên khuôn mặt Trần Thái Nhật vẫn chưa phai.
Cả Hoa Hạ có hàng chục triệu võ sĩ.
Tu thành sơ cấp đã là rất khó rồi, thăng lên hạng chín lại càng khó như lên trời.
Mà muốn đột phá đỉnh cao hạng chín, đạt đến cấp Minh.
Chỉ có thể nói là có xác suất, nhưng không ai có thể nắm được phương pháp thực sự.
Phùng Linh Nguyệt đã làm được.
Rồi phải khen thưởng cô ấy mới được.
Anh nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm của đám Bắc Minh, Đông Tuyệt.
"Cấp Minh mới xuất hiện là đồ đệ Phùng Linh Nguyệt của tôi! Do một tay tôi dẫn dắt! Quỳ xuống gọi bố đi! Tôi dẫn các người thăng cấp!"
Chẳng mấy chốc, tin nhắn đến tới tấp.
Bắc Minh: Quỳ xuống gọi bố, tôi giúp anh đỗ đại học Hoa Thanh!
Đông Tuyệt: Quỳ xuống gọi chú, nếu không trừ 70% phúc lợi cá nhân năm sau của cậu.
Nam Tôn: Dám chiếm cả lợi ích của bà đây! Cấp Minh thì ghê gớm lắm chắc? Lại đây đấu đơn, một mình tôi đánh hai người các anh!
Trần Thái Nhật bĩu môi.
Ghen tỵ, đám người này đơn thuần là ghen tỵ thôi!
Anh chậm rãi bước về xe, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
Rồi lái xe về phía nội thành.
…
Đêm, một mình Trần Thái Nhật trong phòng khách sạn.
Hôm nay Genko quá bận, Trần Thái Nhật thấy xót cô nên không giữ lại ngủ chung.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy đã chị chị em em ngủ cùng giường với nhau.
Thời gian nhàn rỗi hiếm có.
Anh nâng tách trà, xem thời sự.
Đài truyền hình Yến Kinh đang phát thông báo liên quan đến hội nghị liên minh hoàng kim, vị trí hội trường, sắp xếp và khách mời tham gia, v.v…
Trong danh sách có tên của chủ tịch tập đoàn Thái Mộng.
Đại hội lần này cũng chính là cơ hội tốt để ngửa bài với nhà họ Phùng.
Hồ Cửu Phong là đại quản gia nhà họ Phùng, nhất định sẽ có mặt.
Đến lúc đó, dưới thủ đoạn mạnh mẽ, bí mật giữa Phùng Chính Nghĩa và hắn chắc chắn sẽ bị lộ.
Trong đầu anh xoay vòng đủ mọi kế hoạch.
Bỗng ánh mắt Trần Thái Nhật động đậy, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên trần nhà, vị trí cửa thoát khí của điều hòa trung tâm, có một giọt chất lỏng màu hồng đang lơ lửng trên cánh quạt, sắp sửa rơi xuống.
Một giây sau, chất lỏng rơi xuống.
Trong ánh mắt của Trần Thái Nhật.
Khoảnh khắc giọt chất lỏng màu hồng này chạm xuống nền nhà.
Bụp!
Tiếng động như bóng bay bị vỡ vang lên.
Vù!
Một luồng sương dạng khí màu hồng bỗng lan khắp phòng.
Trần Thái Nhật không có bất cứ hành động gì.
Đúng lúc này, ở cổng điều hòa bỗng vang lên tiếng chất lỏng cuồn cuộn.
Rầm!
Cánh quạt điều hòa bị chèn phát nổ.
Một dòng chất lỏng trong suốt theo đường ống điều hòa phun ra.
Ục ục ục!
Sau khi chạm vào sương khói màu hồng, số chất lỏng này nhanh chóng xảy ra phản ứng hóa học.
Từng luồng vật chất như bong bóng xà phòng bắt đầu nhanh chóng phình lên, phóng to, chiếm cả căn phòng.
Bóng dáng của Trần Thái Nhật trong chớp mắt đã bị số bong bóng này nhấn chìm.
Bong bóng ngập tràn phòng, sau đó một giây liền hoàn thành ngưng kết.
Một vật ngưng kết bằng nửa thùng container được hình thành.
Choang!
Trong phòng khách sạn của Trần Thái Nhật, cửa sổ sát đất một mặt tường bỗng bị chấn động vỡ nát, mảnh vỡ bay tứ phía.
Hai chiếc móng vuốt trong chớp mắt bay vào trong phòng, móc vào rìa ngoài của vật thể ngưng kết, kéo ra ngoài.
Ầm ầm!
Vật thể ngưng kết chiếm diện tích nửa căn phòng cứ như thế bị kéo ra khỏi lỗ hổng, rơi tự do xuống dưới ở độ cao từ tầng hai mươi mấy.
Rầm!
Cửa phòng Trần Thái Nhật bị đá mạnh ra.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy mặc áo ngủ, vẻ mặt kinh hãi xông vào.
“Sư phụ!”
“Anh!”