Mục lục
Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253: Ai ra tay?

Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, sắc mặt Tiêu Kình lại càng thay đổi.

Trần Thái Nhật nói tai vách mạch rừng, thì chắc chắn có người đang ẩn náu bên ngoài cửa sổ.

Nhưng trong số những người ở đây, ngoài Trần Thái Nhật ra thì võ công của Tiêu Kình đã rất cao, là cao thủ tông sư hạng chín!

Cậu ta không hề phát hiện ra sự khác lạ ở bên ngoài.

Vậy người ở ngoài kia còn có võ công cao đến đâu chứ?

Nhất thời, trong phòng trở nên yên lặng, bên ngoài cũng không có bất cứ âm thanh lạ nào.

Trần Thái Nhật khẽ nhếch mép.

"Vẫn còn giả bộ với tôi à?"

Dứt lời, anh rút một chiếc đũa trên bàn, rồi ném mạnh ra.

Vèo!

Chiếc đũa mang theo tiếng gió rít, lập tức đâm xuyên qua hai lớp cửa kính chắn gió bằng thủy tinh công nghiệp rất dày, đánh vào một chỗ không biết nào đó.

"Ui!"

Một tiếng kêu đau rất nhỏ vang lên.

Ba cậu chủ Yến Kinh biến sắc.

Có người thật!

Là cao thủ hạng chín cấp tông sư, Tiêu Kình có phản ứng rất nhanh, thân hình bỗng lóe lên.

Rầm!

Tiêu Kình xuyên qua cả mảng cửa kính, khiến nó vỡ vụn thành vô số mảnh.

"Chạy đâu cho thoát!"

Một cái bóng đen bỗng nổi lên giữa bầu trời đêm, giống như một con cú ở trên cành bỗng giương cánh.

Tiêu Kình không nói nhiều, tung luôn một nắm đấm về phía đó.

Người thần bí như một dải lụa rơi xuống theo làn gió, không hề bị sức mạnh của nắm đấm ảnh hưởng, ngược lại còn mượn lực nhảy ra giữa không trung.

Dưới ánh trăng, bóng đen rút đi nhanh như chớp, Tiêu Kình tập trung sức mạnh, đang định đuổi theo.

"Không cần đuổi đâu".

Trần Thái Nhật bỗng lên tiếng, ngăn cản hành động của Tiêu Kình.

Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng hiện giờ Tiêu Kình đã phục tùng mệnh lệnh của Trần Thái Nhật theo bản năng.

Cao thủ tông sư hạng chín quay lại.

Lăng Trạch Bang đứng ở trong phòng, sắc mặt rất khó coi.

"Anh Trần, chuyện chúng ta bàn bạc hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Nếu như để nhà họ Phùng biết trước, thì coi như nhà họ Lăng và nhà họ Từ đã phá vỡ quy tắc liên minh nhà giàu hoàng kim".

Từ Uy ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, có vẻ sốt ruột muốn chết.

"Phải đấy! Nếu như để nhà họ Phùng biết chúng ta dám chống lại quyền uy của họ, đám đại ca Phùng... à không, đám Phùng Tinh Kiếm chắc chắn sẽ gây khó dễ trước, thế chẳng phải chúng ta không được yên thân sao?"

Trần Thái Nhật chẳng có vẻ gì là sốt ruột, tai không ngừng rung lên, ánh mắt thông qua cửa sổ thủy tinh đã vỡ vụn, nhìn về phía xa trong bóng tối.

"Các anh sợ nhà họ Phùng lắm sao?"

Lăng Trạch Bang thực sự cảm thấy hơi lo lắng.

"Đã lúc nào rồi mà anh còn nói chuyện này? Nhỡ cao thủ nghe lén kia thực sự do nhà họ Phùng cử tới..."

Trần Thái Nhật xua tay, ra hiệu cho hắn ngừng càm ràm.

"Tôi để hắn đi là để xác định rốt cuộc hắn là thám tử của nhà nào".

Vẻ mặt Từ Uy khó hiểu.

"Người đã chạy mất, anh lại không đuổi theo, thì còn điều tra kiểu gì?"

Trong mắt Trần Thái Nhật bỗng lóe lên một tia sáng lóa mắt.

"Người mà bị tôi nhắm trúng, trừ khi là chết, nếu không chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay tôi".

Ngoại ô phía Bắc Yến Kinh.

Người hai bên đường dần thưa thớt, bớt những toà nhà cao tầng, thêm không ít cây cối và thảm thực vật.

Cứ cách mấy trăm mét lại có một khu nhà kiểu Châu Âu cao cấp rất lớn, xây dựng chỉnh tề, tường cao ngói đỏ.

Khu dân cư kiểu tập thế với diện tích năm kilomet vuông, mơ hồ sắp xếp thành hình bát quái, phân bố men theo một hình tròn lớn vô hình.

Ở vị trí trung tâm hình tròn có một trang viên rộng lớn được xây dựng theo bố cục Thái cực đồ.

Đó là nơi ở của nhà họ Phùng – gia tộc mà bất cứ ai của giới tài giỏi toàn Hoa Hạ đều biết đến.

Lúc này, ở phía Nam của khu phố hình bát quái này.



Một người thần bí mặc quần áo bình thường màu đen, đeo khẩu trang màu đen, đứng trên một cái cây ven đường, mượn bóng tối che giấu sự thăm dò xung quanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xa xa về hướng Bắc, có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn lồng Trường Minh ở cổng chính của nhà họ Phùng.

“Sắp đến rồi, sắp an toàn rồi”.

Trong lòng người thần bí lóe lên ánh sáng hy vọng.

Vùng bụng dưới sườn phải đau râm ran, hắn cúi đầu xuống nhìn, một vết thương màu đỏ sẫm sâu như dao cắt, đang không ngừng chảy máu tươi.

Hắn lại không nhịn được kêu đau.

Dùng tay đè lên miệng vết thương, chân khí lưu chuyển, mười mấy giây sau, máu mới ngừng chảy.

Miệng vết thương lan tới cơn đau âm ỉ không dứt, dường như sâu dưới lớp da còn có một ngọn lửa ngầm đang không ngừng thiêu đốt máu thịt của hắn.

Xem ra, nếu không dùng dược liệu đặc biệt, thì vết thương này khó mà tự hồi phục được.

Nếu không đích thân trải qua, thì ai mà ngờ được vết thương khủng khiếp như vậy lại do một chiếc đũa gây ra chứ?

Trán người thần bí chậm rãi túa mồ hôi.

Công pháp tu hành của hắn, toàn bộ uy lực và chín phần khổ luyện đều tập trung vào mai phục, ẩn náu và chạy trốn.

Cậu thanh niên đang ngồi uống trà, nhìn rất bình thường kia làm sao phát hiện ra được hắn chứ?

Cho dù là cao thủ đỉnh cấp hạng chín đỉnh cao, chỉ luận về thực lực mai phục và phản ẩn náu thì cũng khó mà phát hiện ra hành tung của hắn trong vòng một phút.

“Đúng là gặp phải ma rồi, lần sau mà gặp hắn nhất định phải chạy thật xa”.

Người thần bí không dám chậm trễ nữa, nhảy lên xuống mấy cái, xuyên qua các cây trên đường, chỉ mấy giây đã vượt qua khoảng cách trăm mét.

Đúng lúc hắn rời khỏi cái cây lớn này.

Ở mặt đất chếch phía dưới gần đó, một lớp ngụy trang gần như có thể hòa vào cảnh sắc được chậm rãi vén lên, để lộ bóng dáng của một người đẹp mắt ngọc mày ngài và một người đàn ông cao lớn.

“Chủ nhân, đích đến của người kia đã rất rõ ràng, chính là nhà họ Phùng, chúng ta vẫn chưa ra tay sao?”

Trần Thái Nhật nhìn bóng dáng cách đó trăm mét, dường như đang suy ngẫm.

“Cứ bám theo trước đã, hắn chạy về phía nhà họ Phùng, cũng chưa thể chắc chắn là tai mắt của nhà họ Phùng”.

Dứt lời, Trần Thái Nhật chìa cánh tay ra, ôm Genko vào lòng.

Mũi chân anh khẽ điểm, băng qua khoảng không, không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí ngay cả chó mèo chim chóc ven đường cũng không bị kinh động.

Trần Thái Nhật rẽ ngang qua, đi đường vòng, ấn nấp trong một khu rừng nhỏ cách cổng nhà họ Phùng không xa trước khi người thần bí kia đến nơi.

Anh và Genko đứng trên một chạc cây cao một nửa, ôm cây đợi thỏ.

Trần Thái Nhật móc một đồng xu trong túi quần ra, khẽ miết ở đầu ngón tay.

Trong tai anh, tiếng tim đập của người thần bí kia ngày càng đến gần, ngày càng rõ ràng.

Trần Thái Nhật có thể chắc chắn một chuyện.

Là gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, chắc chắn trong phạm vi một trăm mét cổng chính nhà họ Phùng có phương thức cảnh giới nào đó.

Nếu người thần bí kia có thể vượt qua vạch cảnh giới một cách trót lọt, đến thẳng cổng chính nhà họ Phùng.

Bất kể hắn có vào hay không thì có thể chắc chắn, hắn chính là người được người nắm quyền trực hệ của nhà họ Phùng cử đi.

Nhưng nếu hắn bị cản ở vạch cảnh giới, thì tức là ít nhất người nhà họ Phùng không biết lai lịch của hắn.

Một khi chắc chắn nhà họ Phùng quả thực có liên quan đến người thần bí này, thì giết luôn lúc hắn vượt qua vạch cảnh giới là được, cũng giữ được bí mật cho kế hoạch của anh.

Nhìn xa xa về hướng Bắc, có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn lồng Trường Minh ở cổng chính của nhà họ Phùng.

“Sắp đến rồi, sắp an toàn rồi”.

Trong lòng người thần bí lóe lên ánh sáng hy vọng.

Vùng bụng dưới sườn phải đau râm ran, hắn cúi đầu xuống nhìn, một vết thương màu đỏ sẫm sâu như dao cắt, đang không ngừng chảy máu tươi.

Hắn lại không nhịn được kêu đau.

Dùng tay đè lên miệng vết thương, chân khí lưu chuyển, mười mấy giây sau, máu mới ngừng chảy.

Miệng vết thương lan tới cơn đau âm ỉ không dứt, dường như sâu dưới lớp da còn có một ngọn lửa ngầm đang không ngừng thiêu đốt máu thịt của hắn.

Xem ra, nếu không dùng dược liệu đặc biệt, thì vết thương này khó mà tự hồi phục được.

Nếu không đích thân trải qua, thì ai mà ngờ được vết thương khủng khiếp như vậy lại do một chiếc đũa gây ra chứ?

Trán người thần bí chậm rãi túa mồ hôi.

Công pháp tu hành của hắn, toàn bộ uy lực và chín phần khổ luyện đều tập trung vào mai phục, ẩn náu và chạy trốn.

Cậu thanh niên đang ngồi uống trà, nhìn rất bình thường kia làm sao phát hiện ra được hắn chứ?

Cho dù là cao thủ đỉnh cấp hạng chín đỉnh cao, chỉ luận về thực lực mai phục và phản ẩn náu thì cũng khó mà phát hiện ra hành tung của hắn trong vòng một phút.

“Đúng là gặp phải ma rồi, lần sau mà gặp hắn nhất định phải chạy thật xa”.

Người thần bí không dám chậm trễ nữa, nhảy lên xuống mấy cái, xuyên qua các cây trên đường, chỉ mấy giây đã vượt qua khoảng cách trăm mét.

Đúng lúc hắn rời khỏi cái cây lớn này.

Ở mặt đất chếch phía dưới gần đó, một lớp ngụy trang gần như có thể hòa vào cảnh sắc được chậm rãi vén lên, để lộ bóng dáng của một người đẹp mắt ngọc mày ngài và một người đàn ông cao lớn.

“Chủ nhân, đích đến của người kia đã rất rõ ràng, chính là nhà họ Phùng, chúng ta vẫn chưa ra tay sao?”

Trần Thái Nhật nhìn bóng dáng cách đó trăm mét, dường như đang suy ngẫm.

“Cứ bám theo trước đã, hắn chạy về phía nhà họ Phùng, cũng chưa thể chắc chắn là tai mắt của nhà họ Phùng”.

Dứt lời, Trần Thái Nhật chìa cánh tay ra, ôm Genko vào lòng.

Mũi chân anh khẽ điểm, băng qua khoảng không, không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí ngay cả chó mèo chim chóc ven đường cũng không bị kinh động.

Trần Thái Nhật rẽ ngang qua, đi đường vòng, ấn nấp trong một khu rừng nhỏ cách cổng nhà họ Phùng không xa trước khi người thần bí kia đến nơi.

Anh và Genko đứng trên một chạc cây cao một nửa, ôm cây đợi thỏ.

Trần Thái Nhật móc một đồng xu trong túi quần ra, khẽ miết ở đầu ngón tay.

Trong tai anh, tiếng tim đập của người thần bí kia ngày càng đến gần, ngày càng rõ ràng.

Trần Thái Nhật có thể chắc chắn một chuyện.

Là gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, chắc chắn trong phạm vi một trăm mét cổng chính nhà họ Phùng có phương thức cảnh giới nào đó.

Nếu người thần bí kia có thể vượt qua vạch cảnh giới một cách trót lọt, đến thẳng cổng chính nhà họ Phùng.

Bất kể hắn có vào hay không thì có thể chắc chắn, hắn chính là người được người nắm quyền trực hệ của nhà họ Phùng cử đi.

Nhưng nếu hắn bị cản ở vạch cảnh giới, thì tức là ít nhất người nhà họ Phùng không biết lai lịch của hắn.

Một khi chắc chắn nhà họ Phùng quả thực có liên quan đến người thần bí này, thì giết luôn lúc hắn vượt qua vạch cảnh giới là được, cũng giữ được bí mật cho kế hoạch của anh.

Cổng chính nhà họ Phùng trang trọng cổ điển, không có vẻ xa hoa của trọc phú, mà ngập tràn cảm giác lịch sử.

Tường cao ngói vàng, đèn lồng đỏ, quảng trường ở cổng lát gạch xanh, rộng mấy nghìn mét vuông.

Chỉ cần người thần bí đặt chân vào phạm vi quảng trường của nhà họ Phùng là chuyện sẽ rõ ràng.

Trong tầm mắt Trần Thái Nhật, một bóng đen xẹt qua như chim sơn ca, dường như không mang theo trọng lực, nhẹ nhàng lướt qua không trung.

Khoảnh khắc thấy mục tiêu sắp đặt chân đến quảng trường nhà họ Phùng, Trần Thái Nhật chậm rãi giơ tay phải lên, ánh mắt dần đanh lại.

Mũi chân người thần bí khẽ chạm đất, giẫm lên gạch xanh của quảng trường.

Đúng lúc này, một luồng ánh lửa bỗng lướt qua, trong nháy mắt đánh mạnh vào lồng ngực của người thần bí.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trần Thái Nhật hơi sửng sốt, nhìn đồng xu trong tay mình.

Là ai ra tay vậy?

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK