Chương 284: Không trả tiền được
Máy quẹt thẻ cứ thế vỡ tan nát trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Lốp ba lốp bốp, những mảnh vụn nhựa cứ thế bắn thẳng vào mặt Thi Lệ.
Nhân viên thu ngân, nhân viên bán hàng và cả cửa hàng trưởng đứng bên cạnh đều ngơ ngác.
Tất cả những khách hàng tới hóng chuyện cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Tấm thẻ này quẹt tới mức phát nổ luôn rồi!
Người khác quẹt nổ đều có nghĩa là số dư không đủ.
Cô gái này vừa quẹt đã thật sự khiến cho máy quẹt thẻ nổ tung luôn.
Tách tách tách.
Vô số người lập tức lấy điện thoại ra chụp hình quay video, ánh đèn flash cứ chớp nháy liên tục.
“Mẹ kiếp! Sống từng này tuổi giờ mới được thấy!”
“Thật kinh khủng, thẻ của cô gái trước mặt đã quẹt nổ! Không phải thấu chi, thật sự đã nổ tung rồi!”
Đám người xung quanh thảo luận ầm ĩ.
Thi Lệ đứng ở đó, ngơ ngẩn mất vài giây.
Cô ta giơ tay ra tìm kiếm trong đống đổ nát, lấy ra được một phần ba… chiếc thẻ ngân hàng màu vàng kim hạng VIP của mình.
Thế này thì còn quẹt sao được nữa?
Vân Vũ Phi và Ninh Yên Nhiên khoác tay rồi đưa mắt nhìn nhau, cười trộm, đồng thời cũng chuyển hướng ánh mắt về phía Trần Thái Nhật.
Hình tượng của người đàn ông này ngày càng trở nên thú vị trong mắt hai cô gái xinh đẹp
Trần Thái Nhật tỏ ra điềm nhiên, bộ dạng như chỉ đang xem trò vui.
Thi Lệ đứng một góc với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Mẹ nó! Quét mã! Tấm thẻ này hỏng rồi!”
Nhân viên thu ngân vội vàng gật đầu một cách thận trọng, căn bản không dám đề cập đến chuyện bồi thường máy quẹt thẻ.
Cô gái này có họ hàng bên ngoại với nhà họ Lăng, không nên làm gì đắc tội với cô ta.
Nhân viên thu ngân vội vàng đổi sang máy thanh toán quét mã.
Tít tít, một loạt các thao tác.
“Thưa cô, xin hãy quét mã để thanh toán ở đây”.
Thi Lệ hít sâu một hơi, đột nhiên mắt cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy bất an.
Những người đang có mặt cũng nín thở chờ đợi.
Chuyện bất thường vừa rồi đã khiến cho mọi người có một loại dự cảm kỳ quặc, mong muốn hóng hớt lại càng mạnh mẽ hơn.
Thi Lệ tuyệt đối không muốn mất mặt trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Không còn cách nào, cô ta chỉ đành cứng rắn lên thôi.
Thi Lệ rút điện thoại ra, bấm lách cách vài cái.
Chậm rãi thử đưa điện thoại ra trước máy quét mã.
Màn hình điện thoại vừa căn chuẩn với cửa sổ quét mã.
Rắc!
Tiếng thuỷ tinh vỡ nát vang lên rất rõ ràng!
Phụt!
Vân Vũ Phi và Ninh Yên Nhiên liền bật cười.
Sắc mặt Thi Lệ sa sầm lại, biểu cảm khó coi như vừa ăn phải phân.
Chiếc điện thoại cô ta đang giơ ra giữa không trung vỡ màn hình một cách kỳ quái, đen thui!
“Ha ha ha ha!”
“Người này đen đủi quá nhỉ”.
“Vận khí kiểu gì vậy chứ, quẹt thẻ thẻ nổ, quét mã thì vỡ màn hình, đúng là ra khỏi cửa mà không xem giờ hoàng đạo”.
Những tiếng cười nói và bàn luận từ từ truyền tới bên tai Thi Lệ.
Lúc này, Thi Lệ đã sắp mất khống chế tới nơi, lửa giận chèn ép trong lòng gần như muốn bộc phát ra ngay lập tức.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới câu nói ban nãy của Trần Thái Nhật.
“Nếu như không thể trả hết tiền thì món đồ này không phải của cô”.
Đột nhiên, Thi Lệ quay đầu lại, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt ác độc.
“Thằng nhóc thối tha! Có phải cậu giở trò không?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Biểu cảm của Trần Thái Nhật rõ ràng còn oan uổng hơn cả Thị Mầu, hai tay giơ mạnh về phía trước.
“Bà chị à, không thể ăn nói linh tinh được đâu, cô nhìn ánh mắt vô tội của tôi đây này”.
Thi Lệ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đã nổi điên tới cực điểm, thế nhưng lại không có chứng cứ, Trần Thái Nhật quả thực đang đứng cách khá xa, khó mà giở trò gì được!
“Hừ! Tôi không tin! Chồng ơi!”
Người đàn ông đứng sau lưng cô ta nhanh chóng đáp lời.
“Lấy một trăm nghìn tiền mặt trong túi ra đây!”
Thi Lệ ra lệnh, chồng cô ta lập tức làm theo.
Ví tiền thịt người đúng là danh bất hư truyền, người mở người rút.
Mười tập tiền đỏ mới tinh lập tức được đặt vào trong tay Thi Lệ.
Mười tập tiền dày cộp này xếp lại với nhau vừa đủ một nửa hộp giày, thoạt nhìn rất có khí thế.
Thi Lệ bật cười lớn.
“Ha ha ha! Ai còn dám nói tôi không có tiền nữa đây! Chỉ là mấy chục nghìn tệ thôi mà, tôi còn chẳng buồn bận tâm ý chứ, nếu như nhà tôi mà hết ga thì sẽ đốt tiền giấy nấu cơm, ai quản được tôi cơ chứ!”
Lời lẽ điên cuồng tới cực điểm.
Có tiền quả nhiên là tuỳ hứng.
Trần Thái Nhật khoanh tay, thậm chí còn cố ý lùi về sau một bước để bày tỏ sự trong sạch của bản thân.
Thi Lệ rút ra ba tập tiền giấy trong số đó.
“Ba mươi nghìn tệ, không cần thối lại tiền thừa đâu!”
Nói xong, cô ta làm ra vẻ giàu có chuẩn bị quăng đến trước quầy thu ngân.
Đột nhiên, chuyện bất thường lại xảy tới.
Vù vù!
Một luồng ánh sáng đỏ cứ thế bốc lên.
Thi Lệ lập tức trở nên kinh hoảng.
“A!”
Ba tập tiền trong tay cô ta đột nhiên tự bốc cháy!
Trong phút chốc, bên trong cửa hàng quần áo kín mít chợt nổi lên một cơn gió kỳ quái.
Gió khiến cho lửa cháy to hơn, ba tập tiền bốc cháy bị gió thổi tứ tung, ngọn lửa liền lan tới phía trên đầu Thi Lệ.
Ầm!
Tóc cô ta cũng bốc cháy luôn rồi.
Một tiếng kêu thảm thiết, đinh tai nhức óc vang lên!
Phía trước quầy thu ngân chợt trở nên hỗn loạn.
Reng reng reng!
Tiếng chuông cảnh báo của máy báo cháy vang lên.
Thiết bị phun sương cứu hoả phía trên quầy thu ngân được kích hoạt chỉ trong vài giây.
Phù!
Một màn nước dữ dội như mưa bão dội xuống đầu.
Lách tách.
Lửa trên đầu Thi Lệ dần dần được dập tắt.
Ba người Trần Thái Nhật và rất nhiều người xem đang đứng cách xa vài mét bị biến cố đột ngột này làm cho ngây ngẩn cả ra.
Lúc này dáng vẻ của Thi Lệ rõ ràng đã khác xa so với phong thái khí thế ban nãy.
Mái tóc xấu số gần như bị thiêu rụi mất một nửa, số tóc còn lại cũng lởm chởm thành một mảng trên đầu.
Bị nước cứu hộ làm cho ướt sũng, hai kiếp nạn lửa nước này hoàn toàn huỷ hoại hình tượng của cô ta.
Thi Lệ run rẩy trong màn nước rét lạnh, vẻ mặt hoảng sợ, một nửa bên mặt vẫn còn vương chút tóc bị đốt cháy, cô ta đã sụp đổ hoàn toàn.
“A a a! Tôi không tin!”
Giọng điệu cô ta mang theo sự điên cuồng, thẳng tay gạt hết mọi thứ trên quầy thu ngân đã ướt sũng nước, thuận tay cầm lấy chiếc kéo lớn dùng để cắt sửa quần áo ở bên cạnh.
Cô ta siết chặt chiếc kéo trong lòng bàn tay, mạnh mẽ quay người lại rồi xông về phía Trần Thái Nhật.
“Chính cái thằng súc sinh nhà mày nguyền rủa tao nên hôm nay tao mới đen đủi như thế, đền tiền cho tao! Đền tóc cho tao!”
Trong mắt Thi Lệ ngập tràn nỗi căm hận, ra tay không hề nể tình, đằng đằng sát khí nhắm thẳng về phía chỗ hiểm trên người Trần Thái Nhật.
Người phụ nữ này rõ ràng đang muốn giết người công khai trong cơn suy sụp!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Thái Nhật không hề né tránh, mở to mắt nhìn người phụ nữ mang theo chiếc kéo sắc lẹm đang lao đến và nhắm thẳng vào cổ mình.
Leng keng!
Bộp!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thi Lệ với trái tim ngập tràn lửa giận đột nhiên ra tay ác độc cũng sững sờ.
Trong khoảnh khắc lưỡi kéo sắc nhọn của chiếc kéo làm bằng thép không gỉ chạm vào cổ Trần Thái Nhật.
Thì lập tức gãy đôi!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Đặc biệt là nhân viên Cẩm Tú Phường càng thầm thét gào: “Chuyện này không thể nào!”
Chỉ có bọn họ biết rằng để đạt được độ bền và độ sắc bén cao nhất thì chiếc kéo chuyên dụng để cắt sửa này đã được trộn với hợp kim titan!
Đó là một thứ kiên cố không gì có thể phá huỷ được, thậm chí còn có thể làm mũi khoan của máy ép sức nước.
Vậy mà da thịt của Trần Thái Nhật có thể cứng rắn đến nhường đó!
Ngay đến một cọng lông mà chiếc kéo vẫn còn chưa cắt được vào.
Sau sự ngạc nhiên diễn ra trong nháy mắt thì Ninh Yên Nhiên và Vân Vũ Phi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên, phá vỡ không gian im ắng.
“Sao thế, cô vẫn muốn giết tôi sao?”