Chương 267: Lựa chọn hóc búa
Đột nhiên, vô số tia laser đỏ rất mảnh vụt sáng khắp hành lang, góc rẽ, giữa không trung, bên trong và cả trên mặt đất phòng triển lãm quan trọng trong viện bảo tàng.
Khoảng cách giữa các tia laser chỉ chừng nửa mét, kẽ hở rất nhỏ.
Cùng lúc này, chiếc máy tính bảng cỡ 10 inch trong tay Genko xuất hiện bản vẽ 3D của cả viện bảo tàng.
Trong bản vẽ, các điểm sáng nhỏ màu xanh lam dày đặc đang nhấp nháy một cách ổn định.
Trong đại sảnh văn vật trên tầng bốn, hai chấm sáng xanh đại diện cho Trần Thái Nhật và Genko vô cùng chói mắt.
Loại máy định vị laser này có thể phát giác ra bất cứ cử động gì bên trong viện bảo tàng.
Khi có người chạm vào bất kỳ một tia laser nào thì tín hiệu cảnh báo sẽ lập tức truyền đến máy tính bảng của Genko.
Trần Thái Nhật cảm nhận được vị trí tương đối của đối phương chỉ trong nháy mắt.
“Chủ nhân! Có động tĩnh rồi!”
Đột nhiên, trên màn hình máy tính bảng, một điểm sáng xanh đại diện cho phòng triển lãm bất chợt trở thành màu đỏ.
Ngay sau đó là lối ra phòng triển lãm.
Hành lang.
Góc rẽ.
Một đường quỹ đạo di động do các điểm sáng màu đỏ tạo nên liền hiện ra trước mắt hai người họ.
Khoé miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười nhạt.
“Không ngờ bọn chúng lại mất kiên nhẫn như thế, bây giờ vẫn còn chưa đến nửa đêm cơ mà”.
Nói xong, anh phất đuôi áo khoác gió ra rồi gọi Genko đi theo.
Hai người chậm rãi bước đi, nhìn quỹ đạo trên máy tính bảng, hướng tới con đường mà mục tiêu nhất định sẽ đi qua.
Chẳng bao lâu sau.
Sau khi Trần Thái Nhật rẽ vào một góc thì vành tai bắt đầu không ngừng giật giật.
Tiếng nhịp tim vừa biến mất trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện dồn dập, hơn nữa còn càng lúc càng rõ hơn.
Anh liếc mắt nhìn máy tính bảng trong tay Genko.
Căn cứ theo vị trí của bản thân và vị trí của chấm đỏ cuối cùng để phán đoán khoảng cách.
Vẫn còn sáu mươi mét.
Tiếp tục tiến về phía trước, chấm đỏ vẫn di chuyển theo quy luật như cũ, hai bên sẽ gặp nhau ở một lối đi nào đó. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Chỉ còn lại ba mươi mét.
Tiếng tim đập ổn định bên tai Trần Thái Nhật càng lúc càng lớn, đã hình thành nhịp tim bình thường.
Giống như điện thoại đột nhiên bắt được sóng, tín hiệu bắt đầu thông suốt hơn.
Màn hình máy tính bảng của Genko hiển thị chấm đỏ đột nhiên ngừng chuyển động.
Có vẻ như đối phương đã phát giác ra.
Sau thời gian ngắn dừng lại.
Đột nhiên!
Chấm đỏ bắt đầu tăng tốc, vội vã rẽ sang một hướng khác, quỹ đạo xuất hiện thay đổi rõ rệt.
Genko hơi cuống lên.
“Chủ nhân! Người này hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi, có cần đuổi theo không?”
Trần Thái Nhật vẫn điềm tĩnh, chậm rãi bước về phía trước.
“Đừng nôn nóng, có phương hướng để đi theo là được rồi, cô đừng quên, đến tận bây giờ vẫn còn ba người chưa hề để lộ sơ hở”.
“Điệu hổ ly sơn?”
Trần Thái Nhật không phủ định.
“Cũng có khả năng này, đáng tiếc là bọn chúng chỉ tốn công vô ích mà thôi”.
…
Trò chơi mèo vờn chuột xuất hiện cục diện kỳ lạ.
Tên này lộ diện rõ ràng chỉ vì muốn dẫn Trần Thái Nhật đi xa khỏi Thanh Đồng Thần Thụ.
Bất giác, Trần Thái Nhật đã đi thêm được năm phút.
Lúc này, khoảng cách với phòng triển lãm Thanh Đồng Thần Thụ đã tương đối lớn, nhiều hành lang, lối cửa và góc ngoặt như vậy.
Dù với bản lĩnh của Trần Thái Nhật thì cũng không thể trở về nhanh chóng với lối đi rắc rối như thế.
“Chủ nhân, chấm đỏ dừng lại rồi”.
“Ừ, đi thôi, gặp hắn”.
Tiếng giày da lộp cộp dưới chân Trần Thái Nhật vang lên rất rõ trong không gian viện bảo tàng.
Mà tiếng tim đập của người ở phía xa kia càng lúc càng rõ hơn, tần suất nhịp tim đập cũng càng cao, chứng tỏ rằng người này đang rất căng thẳng.
Cuối cùng, Trần Thái Nhật cũng gặp được người này trong một phòng triển lãm tranh chữ cổ.
Thân hình người này không cao, dáng vóc bình thường, ngoài ra còn để râu. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Anh ta đứng trong góc, chắp tay sau lưng chiêm ngưỡng một bức tranh nghìn chữ lưu lại từ vương triều phong kiến, dáng vẻ vô cùng hứng thú.
Nhìn từ bên ngoài, đối phương dường như vô cùng điềm tĩnh.
Thế nhưng sự phản chiếu của những giọt mồ hôi trên mu bàn tay và đầu gối khẽ run đã hoàn toàn phản bội lại anh ta.
Sự sợ hãi khó có thể né tránh.
Trần Thái Nhật cau mày, tiến lên phía trước.
“Anh to gan thật đấy, đợi tôi đến đây nhất định là có điều gì muốn nói, nói đi, tôi sẽ chưa giết anh luôn đâu”.
Người đàn ông có râu tái mặt, run rẩy quay người lại, đột nhiên nói với giọng điệu tuyệt vọng.
“Tây Cực đại nhân, anh sẽ mở to mắt nhìn người vô tội Hoa Hạ phải chết hay sao?”
Trần Thái Nhật cau mày.
“Nói rõ đi xem nào”.
Hốc mắt đối phương đột nhiên trào nước mắt.
“Tôi tên Sài Phong, là võ sĩ hạng bảy, con trai tôi tên Sài Tiểu Kiệt, năm nay mới chỉ mười ba tuổi. Bây giờ nó đang ở cùng với một người tên là Chuột trời”.
Sắc mặt Trần Thái Nhật đột nhiên lạnh băng, không nói thêm gì.
Sài Phong gần như bật khóc nức nở.
“Chuột trời bắt cóc con trai tôi, bắt tôi ăn một loại độc dược trì hoãn cái chết, sau đó bắt tôi dụ anh ra ngoài, hắn bảo tôi chuyển đến anh một câu”.
“Nói!”
Sài Phong không trả lời, thay vào đó anh ta ấn vào máy phát bên hông.
Chính lúc này, khoé miệng Sài Phong bắt đầu chậm rãi rỉ ra máu tươi, khuôn mặt méo mó như đang chịu đựng cơn đau rất khủng khiếp.
Máy phát bên hông anh ta phát ra một bản ghi âm chói tai.
Là giọng một người đàn ông đã ghi âm lại từ trước, giọng điệu mang theo sự châm biếm vô hạn.
“Tây Cực đại nhân, trong trò chơi này, anh có cơ hội quý giá để chọn một trong ba. Thứ nhất, lập tức giúp Sài Phong tìm thuốc giải, nghĩ cách cứu lấy tính mạng của người bố đáng thương này”.
“Thứ hai, Sài Tiểu Kiệt cũng bị cho uống độc dược mạnh và đã rơi vào trạng thái hôn mê, sau khi đoạn ghi âm kết thúc, anh có khoảng thời gian ba mươi lăm giây để tìm cách cứu sống nó, nếu không chỉ có thể nhìn thấy xác của một cậu thiếu niên”.
“Thứ ba, đến mà cứu lấy Thanh Đồng Thần Thụ của Hoa Hạ mấy người, ha ha ha ha! Tôi muốn nhìn xem thần chết Tây Cực có ba đầu sáu tay trong lời đồn rốt cuộc sẽ lựa chọn ra sao?”
“Lựa chọn cứu bố con Hoa Hạ tội nghiệp hay lựa chọn bảo vệ cho Thanh Đồng Thần Thụ có ảnh hưởng tới tính mạng của toàn thể nhân dân Hoa Hạ đây! Nể tình nhắc nhở anh một câu, thời gian của anh không còn nhiều nữa”.
Cộp!
Đoạn ghi âm đã kết thúc!
Dù với bản lĩnh của Trần Thái Nhật thì cũng không thể trở về nhanh chóng với lối đi rắc rối như thế.
“Chủ nhân, chấm đỏ dừng lại rồi”.
“Ừ, đi thôi, gặp hắn”.
Tiếng giày da lộp cộp dưới chân Trần Thái Nhật vang lên rất rõ trong không gian viện bảo tàng.
Mà tiếng tim đập của người ở phía xa kia càng lúc càng rõ hơn, tần suất nhịp tim đập cũng càng cao, chứng tỏ rằng người này đang rất căng thẳng.
Cuối cùng, Trần Thái Nhật cũng gặp được người này trong một phòng triển lãm tranh chữ cổ.
Thân hình người này không cao, dáng vóc bình thường, ngoài ra còn để râu. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Anh ta đứng trong góc, chắp tay sau lưng chiêm ngưỡng một bức tranh nghìn chữ lưu lại từ vương triều phong kiến, dáng vẻ vô cùng hứng thú.
Nhìn từ bên ngoài, đối phương dường như vô cùng điềm tĩnh.
Thế nhưng sự phản chiếu của những giọt mồ hôi trên mu bàn tay và đầu gối khẽ run đã hoàn toàn phản bội lại anh ta.
Sự sợ hãi khó có thể né tránh.
Trần Thái Nhật cau mày, tiến lên phía trước.
“Anh to gan thật đấy, đợi tôi đến đây nhất định là có điều gì muốn nói, nói đi, tôi sẽ chưa giết anh luôn đâu”.
Người đàn ông có râu tái mặt, run rẩy quay người lại, đột nhiên nói với giọng điệu tuyệt vọng.
“Tây Cực đại nhân, anh sẽ mở to mắt nhìn người vô tội Hoa Hạ phải chết hay sao?”
Trần Thái Nhật cau mày.
“Nói rõ đi xem nào”.
Hốc mắt đối phương đột nhiên trào nước mắt.
“Tôi tên Sài Phong, là võ sĩ hạng bảy, con trai tôi tên Sài Tiểu Kiệt, năm nay mới chỉ mười ba tuổi. Bây giờ nó đang ở cùng với một người tên là Chuột trời”.
Sắc mặt Trần Thái Nhật đột nhiên lạnh băng, không nói thêm gì.
Sài Phong gần như bật khóc nức nở.
“Chuột trời bắt cóc con trai tôi, bắt tôi ăn một loại độc dược trì hoãn cái chết, sau đó bắt tôi dụ anh ra ngoài, hắn bảo tôi chuyển đến anh một câu”.
“Nói!”
Sài Phong không trả lời, thay vào đó anh ta ấn vào máy phát bên hông.
Chính lúc này, khoé miệng Sài Phong bắt đầu chậm rãi rỉ ra máu tươi, khuôn mặt méo mó như đang chịu đựng cơn đau rất khủng khiếp.
Máy phát bên hông anh ta phát ra một bản ghi âm chói tai.
Là giọng một người đàn ông đã ghi âm lại từ trước, giọng điệu mang theo sự châm biếm vô hạn.
“Tây Cực đại nhân, trong trò chơi này, anh có cơ hội quý giá để chọn một trong ba. Thứ nhất, lập tức giúp Sài Phong tìm thuốc giải, nghĩ cách cứu lấy tính mạng của người bố đáng thương này”.
“Thứ hai, Sài Tiểu Kiệt cũng bị cho uống độc dược mạnh và đã rơi vào trạng thái hôn mê, sau khi đoạn ghi âm kết thúc, anh có khoảng thời gian ba mươi lăm giây để tìm cách cứu sống nó, nếu không chỉ có thể nhìn thấy xác của một cậu thiếu niên”.
“Thứ ba, đến mà cứu lấy Thanh Đồng Thần Thụ của Hoa Hạ mấy người, ha ha ha ha! Tôi muốn nhìn xem thần chết Tây Cực có ba đầu sáu tay trong lời đồn rốt cuộc sẽ lựa chọn ra sao?”
“Lựa chọn cứu bố con Hoa Hạ tội nghiệp hay lựa chọn bảo vệ cho Thanh Đồng Thần Thụ có ảnh hưởng tới tính mạng của toàn thể nhân dân Hoa Hạ đây! Nể tình nhắc nhở anh một câu, thời gian của anh không còn nhiều nữa”.
Cộp!
Đoạn ghi âm đã kết thúc!
Trong đáy mắt của Trần Thái Nhật đột nhiên loé lên một tia sáng đáng sợ.
Đám cẩu tặc tán tận lương tâm của Hội Đông Vinh.
Vậy mà lại đưa con tin vào trong viện bảo tàng!
Bốn người đã ẩn nấp đi.
Trong đó có hai tên của Hội Đông Vinh.
Hai người còn lại là bố con Sài Phong hoàn toàn bị ép buộc !
Đối phương nhất định có thuốc khiến cho nhịp tim dừng lại hoặc rơi vào trạng thái hôn mê.
Chắc là đã cho hai bố con Sài Phong cùng uống, sau đó đánh thức Sài Phong dậy trước rồi ép buộc anh ta phải lộ diện để dụ mình đến một góc xa trong viện bảo tàng.
Lúc này.
Con tin Sài Phong đã sắp chết vì trúng độc.
Sau ba mươi lăm giây, vị trí vẫn chưa thể xác định, cậu bé Sài Tiểu Kiệt vô tội vẫn đang hôn mê cũng sẽ trúng độc dược mà chết.
Dù cho Trần Thái Nhật có thể cứu được Sài Phong trong khoảng thời gian nhanh nhất thì cũng không có cách nào lập tức tìm được vị trí của Sài Tiểu Kiệt.
Dù cho tốn công tốn sức tìm ra tung tích của Sài Tiểu Kiệt thì cũng chưa chắc có thể kịp cứu sống cậu bé.
Thanh Đồng Thần Thụ phải làm sao đây, xác suất bị phá huỷ quá lớn rồi, căn bản không kịp cứu bảo vật nữa!
Ba vấn đề nan giải, ba vị trí khác nhau.
Thời gian chỉ còn lại mấy chục giây ngắn ngủi.
Mạng của người bố, mạng của đứa nhỏ, nền móng của Hoa Hạ.
Trần Thái Nhật buộc phải đưa ra một lựa chọn duy nhất.