Chương 243: Liếm sàn thật sạch
Tâm trạng của ông chủ trẻ tuổi của nhà hàng tư nhân lúc này rất nặng nề.
Trong phòng bao vang lên tiếng động ầm ĩ, anh ấy có thể nghe thấy rõ mồn một.
Cô chủ của gia tộc hoàng kim nhà họ Tiết đích thân tới dùng bữa, đòi đuổi hết khách khác đi, việc này đối với nhà hàng mà nói là một chuyện rất mất uy tín.
Ông chủ cố gắng thuyết phục, nhưng mới nói được vài câu đã bị nhóm vệ sĩ bao vây, tát tới tấp hơn chục cái bạt tai.
Còn chưa đánh xong, sự chú ý của bọn họ đã chuyển tới căn phòng bao riêng biệt.
Không biết là xảy ra chuyện gì, trong phòng bao vang lên tiếng cãi vã.
“Ôi trời, nhà hàng của tôi, xem ra năm nay phải đóng cửa rồi”.
Bây giờ anh ấy đang vô cùng sợ hãi.
Đắc tội với cô chủ của gia tộc hoàng kim, ông chủ nhỏ như anh ấy làm sao có đường sống sót.
Nhưng trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Khuôn mặt của ông chủ vẫn còn rất đau, nhưng anh ấy không nén được tò mò nên lét lút tiến đến cửa phòng bao, thò nửa cái đầu vào xem.
Trời ơi!
Chuyện gì thế này?
Ông ấy không khỏi lắc đầu dụi mắt, cằm sắp rơi xuống đất đến nơi.
Vừa rồi cô chủ nhà họ Tiết vô cùng hung hãn, dẫn theo đám thuộc hạ hùng hổ xông vào.
Thế mà lúc này lại đang quỳ trên mặt đất.
Không chỉ riêng cô ta, tất cả những người của nhà họ Tiết, bao gồm cả bạn trai của Tiết Hồng, lúc này đều quỳ ngay ngắn trên mặt đất, cả người run cầm cập như cầy sấy, không dám thở mạnh.
Trong lòng ông chủ vô cùng chấn động.
Vội vàng rụt đầu lại.
Hỏng rồi!
“Khỏi phải đợi hết năm nay, sợ rằng hôm nay nhà hàng phải lập tức đóng cửa luôn mất!”
IQ của ông chủ rất cao.
Anh ấy lập tức nhận ra vấn đề then chốt.
Nếu cô chủ nhà họ Tiết, một gia tộc hoàng kim hoa sen lại phải quỳ trên mặt đất, vậy thì hai vị khách đang ngồi ở trong phòng đó có thân phận gì?
Tuyệt đối không đơn giản là một đôi nam nữ trẻ tuổi!
Ông ấy cẩn thận nhớ lại.
Chàng trai có dáng người cao lớn, còn cô gái thì trắng trẻo xinh đẹp, hơn nữa nhìn mặt rất quen.
Bất kể như nào, bây giờ tình hình đang rất là nguy cấp, đắc tội bên nào cũng không tránh khỏi hậu họa!
Đắc tội với nhà họ Tiết thì sẽ phải dẹp tiệm!
Bây giờ Tiết Hồng đi vào đó làm loạn mà mình lại không ngăn lại, thế chẳng phải là đã đắc tội với hai người thanh niên trẻ tuổi trong đó sao!
Ông chủ vội vàng đứng dậy, chuẩn bị tinh thần cao chạy xa bay bất cứ lúc nào.
…
Trong phòng bao, Ninh Yên Nhiên từ từ di chuyển cơ thể, sau đó lại nhét huy hiệu vàng vào túi.
“Huy hiệu của tôi, mấy người đã nhìn rõ chưa?”
Tiết Hồng suýt khóc khi nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Yên Nhiên.
Dù sao thì khuôn mặt của người đẹp nổi tiếng này còn đáng giá hơn cả huy hiệu bằng vàng của gia tộc cô ta.
Nghe nói đây là người đẹp bậc nhất Hoa Hạ, cô chủ nhà họ Ninh, là một trong những thiên tài của thành phố Yến Kinh.
Người đó ai mà không biết!
Nếu như vừa nãy cô ta đã phát hiện ra người này là Ninh Yên Nhiên thì cô ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Tiết Hồng cúi người dập đầu, hai tay đặt xuống đất.
“Nhìn… nhìn rõ rồi ạ”.
Chuyện càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Trần Thái Nhật lắc lá thư có đính huy hiệu trong tay, vẻ mặt vô tình, lạnh lùng nói.
“Vậy của tôi thì sao, cô đã nhìn rõ chưa?”
Lúc này, Tiết Hồng thậm chí còn không có dũng khí để trả lời.
Tất cả những người quỳ trên mặt đất, mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa, không thể nào kiểm soát được.
Gã Vu Siêu vừa nãy có ý định ném cho Trần Thái Nhật năm trăm tệ, lúc này sợ hãi đến mức cả người run lên bần bật.
Còn về phần Tiết Hồng, cô ta quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi đầm đìa, cả người run như cầy sấy, vài giây sau, một mùi tanh tưởi đột nhiên bốc lên.
Cô chủ gia tộc hoàng kim thế mà tè dầm rồi!
Cũng hết cách, tại sợ quá mà!
Huy hiệu vàng đại diện cho gia tộc họ Tiêu, gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất.
Một trong bốn gia tộc lớn của Yến Kinh ‘Tiêu Võ’!
Nếu như nhà họ Ninh muốn tiêu diệt nhà họ Tiết, mức độ có lẽ tương tương với xe tăng tông vào xe máy.
Còn đối với nhà họ Tiêu, một gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất thì chẳng khác nào việc đánh bom hạng nặng vào tàu đánh cá cả.
Hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tiết Hồng nức nở, khóc hết nước mắt.
“Xin lỗi! Xin lỗi cậu chủ, xin lỗi cô chủ Ninh, tôi thật sự không biết hai người đang dùng bữa ở đây, nếu như biết thì tôi dù có mười tám lá gan cũng không dám xông vào!”
Điều này hoàn toàn là thật tự tận sâu trong đáy lòng cô ta, nhưng đáng tiếc nói ra quá trễ.
Vu Siêu ở bên cạnh cũng không ngừng dập đầu.
Cứ tưởng mình bám víu được vào cô chủ của nhà họ Tiết thì đã có thể huênh hoang tự đại.
Nhưng hôm nay hắn lại dám đắc tội với gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất, cảm giác nói cho hắn biết, ngày chết của hắn không còn xa nữa rồi.
“Đúng vậy! Xin hai vị hãy rộng lòng từ bi, tha cho chúng tôi với”.
Đám vệ sĩ cũng không hề thảnh thơi, không ngừng dập đầu xuống đất, bọn chúng điên cuồng dập đầu, sợ rằng cú đập của mình vẫn chưa đủ mạnh.
Trần Thái Nhật bình thản nói.
“Không cần làm mấy chuyện vô ích ấy, vừa nãy tôi đã nói điều kiện rất rõ ràng rồi, năm mươi triệu tệ thì các người sẽ không chết…”
Nghe thấy vậy, Tiết Hồng và Vu Siêu nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười.
Cái mạng này giữ được rồi.
Nhưng chỉ là đến nhà hàng dùng bữa mà tiêu tốn tận năm mươi triệu tệ thì đúng là lần đầu gặp phải, giá này thật sự quá đắt rồi!
Mà điều quan trọng nhất là bọn chúng chưa hề được ăn một miếng nào!
Đừng nói là thức ăn, thậm chí còn chưa tìm được chỗ ngồi!
Vẻ mặt hai người có chút do dự.
Hai mắt Trần Thái Nhật khẽ nheo lại.
“Nếu như không muốn đưa tiền, vậy thì được, thêm một điều kiện nữa”.
Tiết Hồng sợ hãi, tim như ngừng đập.
Trần Thái Nhật không cho cô ta thời gian cầu xin, anh lập tức chỉ vào vết bẩn đằng sau lưng Tiết Hồng.
“Tận dụng cái mặt của cô chủ gia tộc hoàng kim đi! Ngoài khoản bồi thường năm mươi triệu tệ, cô còn phải dùng mồm liếm sạch sẽ sàn nhà của căn phòng này cho tôi!”
Nói xong, anh cầm một đôi đũa bằng sắt chắc chắn trên bàn lên, hai tay khẽ bóp nhẹ.
Một lát sau, bột sắt sáng loáng từ từ trào ra.
Tiết Hồng và Vu Siêu khi nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho sợ hãi, lập tức kêu gào khóc lóc thảm thiết.
“Đồng ý, đồng ý ạ! Chúng tôi đồng ý! Cô chủ Ninh cầu xin cô hãy tha cho chúng tôi, đừng thêm bất kỳ điều kiện gì nữa!”
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Thái Nhật dần dần dịu đi.
“Yên Nhiên, chúng ta đổi phòng đi, căn phòng này không còn sạch sẽ nữa”.
“Vâng, vậy lên lầu đi”.
…
Ông chủ đang định bỏ chạy thì bị Trần Thái Nhật và Ninh Yên Nhiên bước ra từ phòng bao chặn lại.
Anh ấy không nói gì lập tức quỳ xuống.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật đầy bất lực, hôm nay cũng chẳng phải năm mới, sao lắm người quỳ xuống cầu an thế.
Thuật lại vài câu cho ông chủ biết được mọi chuyện đã được giải quyết xong.
May thay, khi xảy ra việc này, một số khách trong phòng bao ở tầng trên đã hủy phòng, sau đó ông chủ liền bận rộn sắp xếp phòng bao cho hai khách VIP này sử dụng.
Trần Thái Nhật ngồi trong căn phòng bao lớn nhất trên lầu, nhìn cách trang trí tinh xảo này, anh khẽ gật đầu.
Trực tiếp chuyển hai mươi nghìn tệ cho ông chủ.
“Không cần phải trả lại, đem hết tất cả các món ngon nhất của nhà hàng anh lên đây cho tôi”.
Ông chủ giật mình nhảy dựng lên, sau đó vội cúi đầu cảm ơn rồi đi vào bếp sau chuẩn bị món ăn.
Ninh Yên Nhiên bật cười khúc khích.
Nếu như nhà họ Ninh muốn tiêu diệt nhà họ Tiết, mức độ có lẽ tương tương với xe tăng tông vào xe máy.
Còn đối với nhà họ Tiêu, một gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất thì chẳng khác nào việc đánh bom hạng nặng vào tàu đánh cá cả.
Hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tiết Hồng nức nở, khóc hết nước mắt.
“Xin lỗi! Xin lỗi cậu chủ, xin lỗi cô chủ Ninh, tôi thật sự không biết hai người đang dùng bữa ở đây, nếu như biết thì tôi dù có mười tám lá gan cũng không dám xông vào!”
Điều này hoàn toàn là thật tự tận sâu trong đáy lòng cô ta, nhưng đáng tiếc nói ra quá trễ.
Vu Siêu ở bên cạnh cũng không ngừng dập đầu.
Cứ tưởng mình bám víu được vào cô chủ của nhà họ Tiết thì đã có thể huênh hoang tự đại.
Nhưng hôm nay hắn lại dám đắc tội với gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất, cảm giác nói cho hắn biết, ngày chết của hắn không còn xa nữa rồi.
“Đúng vậy! Xin hai vị hãy rộng lòng từ bi, tha cho chúng tôi với”.
Đám vệ sĩ cũng không hề thảnh thơi, không ngừng dập đầu xuống đất, bọn chúng điên cuồng dập đầu, sợ rằng cú đập của mình vẫn chưa đủ mạnh.
Trần Thái Nhật bình thản nói.
“Không cần làm mấy chuyện vô ích ấy, vừa nãy tôi đã nói điều kiện rất rõ ràng rồi, năm mươi triệu tệ thì các người sẽ không chết…”
Nghe thấy vậy, Tiết Hồng và Vu Siêu nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười.
Cái mạng này giữ được rồi.
Nhưng chỉ là đến nhà hàng dùng bữa mà tiêu tốn tận năm mươi triệu tệ thì đúng là lần đầu gặp phải, giá này thật sự quá đắt rồi!
Mà điều quan trọng nhất là bọn chúng chưa hề được ăn một miếng nào!
Đừng nói là thức ăn, thậm chí còn chưa tìm được chỗ ngồi!
Vẻ mặt hai người có chút do dự.
Hai mắt Trần Thái Nhật khẽ nheo lại.
“Nếu như không muốn đưa tiền, vậy thì được, thêm một điều kiện nữa”.
Tiết Hồng sợ hãi, tim như ngừng đập.
Trần Thái Nhật không cho cô ta thời gian cầu xin, anh lập tức chỉ vào vết bẩn đằng sau lưng Tiết Hồng.
“Tận dụng cái mặt của cô chủ gia tộc hoàng kim đi! Ngoài khoản bồi thường năm mươi triệu tệ, cô còn phải dùng mồm liếm sạch sẽ sàn nhà của căn phòng này cho tôi!”
Nói xong, anh cầm một đôi đũa bằng sắt chắc chắn trên bàn lên, hai tay khẽ bóp nhẹ.
Một lát sau, bột sắt sáng loáng từ từ trào ra.
Tiết Hồng và Vu Siêu khi nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho sợ hãi, lập tức kêu gào khóc lóc thảm thiết.
“Đồng ý, đồng ý ạ! Chúng tôi đồng ý! Cô chủ Ninh cầu xin cô hãy tha cho chúng tôi, đừng thêm bất kỳ điều kiện gì nữa!”
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Thái Nhật dần dần dịu đi.
“Yên Nhiên, chúng ta đổi phòng đi, căn phòng này không còn sạch sẽ nữa”.
“Vâng, vậy lên lầu đi”.
…
Ông chủ đang định bỏ chạy thì bị Trần Thái Nhật và Ninh Yên Nhiên bước ra từ phòng bao chặn lại.
Anh ấy không nói gì lập tức quỳ xuống.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật đầy bất lực, hôm nay cũng chẳng phải năm mới, sao lắm người quỳ xuống cầu an thế.
Thuật lại vài câu cho ông chủ biết được mọi chuyện đã được giải quyết xong.
May thay, khi xảy ra việc này, một số khách trong phòng bao ở tầng trên đã hủy phòng, sau đó ông chủ liền bận rộn sắp xếp phòng bao cho hai khách VIP này sử dụng.
Trần Thái Nhật ngồi trong căn phòng bao lớn nhất trên lầu, nhìn cách trang trí tinh xảo này, anh khẽ gật đầu.
Trực tiếp chuyển hai mươi nghìn tệ cho ông chủ.
“Không cần phải trả lại, đem hết tất cả các món ngon nhất của nhà hàng anh lên đây cho tôi”.
Ông chủ giật mình nhảy dựng lên, sau đó vội cúi đầu cảm ơn rồi đi vào bếp sau chuẩn bị món ăn.
Ninh Yên Nhiên bật cười khúc khích.
“Sư phụ xấu quá đi, vừa mới lừa được của người ta năm mươi triệu tệ liền lấy ra để ăn uống no say luôn”.
Trần Thái Nhật cũng mỉm cười đắc ý.
“Tiền chỉ có giá trị khi nó được sử dụng đúng lúc đúng chỗ, bạn thân của cô vẫn chưa tới à?”
Ninh Yên Nhiên cầm điện thoại lên.
“Cô ấy đã tới dưới lầu rồi”.
Vài giây sau đã có tiếng bước chân truyền tới.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào vang lên bên ngoài căn phòng bao rộng lớn.
“Ninh Yên Nhiên ơi, mình tới rồi này, mau giới thiệu sư phụ của cậu...”
Theo giọng nói truyền tới, một người phụ nữ bước vào cửa, Trần Thái Nhật nhìn thấy cô ấy liền nheo chặt mắt lại.
Thân hình xinh đẹp, đường nét tinh xảo, khí chất lạnh lùng, tóc dài ngang vai, khuôn mặt tươi cười, tất cả mọi thứ lúc này đều khiến cho Trần Thái Nhật sửng sốt.
Hàn Tâm Nhụy.