Chương 261: Dạy dỗ đến nơi đến chốn
Ninh Lỗi là người đầu tiên phản ứng lại, ném một cái đĩa.
Choang!
"Đồ súc sinh! Anh mắng ai không thể sinh con hả?"
Ninh Vinh Nghĩa cũng vô cùng tức giận.
"Cậu rủa con trai tôi tức là rủa hương hỏa của nhà họ Ninh! Rủa hương hỏa của nhà họ Ninh chính là đối đầu với nhà họ Ninh chúng tôi! Hôm nay tôi phải cho cậu biết, nhà họ Ninh nhà giàu hoàng kim không phải cậu muốn động vào là động được!"
Dứt lời, ông ta hét lên.
Rầm rập, ngoài phòng tiệc bỗng có mười mấy tên vệ sĩ ùa vào.
"Người đâu, lôi thằng nhãi này ra ngoài, trùm đầu đánh cho một trận!"
Đám vệ sĩ nghe thấy lời ông hai nói, đang định xông tới.
Gia chủ Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng, lúc định lên tiếng ngăn cản thì đám vệ sĩ áo đen đã xông đến được nửa đường rồi.
Mấy tên cường tráng dẫn đầu, khí thế hùng hổ, vừa ngẩng đầu nhìn rõ mục tiêu ông hai chỉ, bỗng không hẹn mà cùng phanh gấp lại.
Bốp bốp!
Người đằng trước dừng lại rồi, người đằng sau chưa kịp phanh lại, liền đâm sầm vào.
Bịch bịch bịch, đám vệ sĩ ngã lăn lóc ra đất.
Bảy tám tên không đứng vững, ngã chổng vó.
Đằng trước có ba bốn tên vệ sĩ dẫn đầu còn đứng, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Trần Thái Nhật, bỗng cả người run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
Trần Thái Nhật nhíu mày, bỗng nhiên nhớ ra.
Mấy tên này chẳng phải chính là mấy tên lúc trước cùng Trình Văn chặn anh giữa đường sao?
Ninh Vinh Nghĩa thì sững sờ.
"Mấy thằng ngu này, sao lại dừng lại, ra tay đi chứ!"
Tên vệ sĩ dẫn đầu sợ đến phát khóc.
"Ông hai... tôi không dám, ông hãy đuổi việc tôi đi, tôi trên có mẹ già dưới có vợ con, vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này".
Chà!
Bỗng Ninh Vinh Nghĩa có dự cảm không lành.
Trần Thái Nhật không phải là một kẻ vô dụng dựa vào danh tiếng của nhà họ Tiêu để cáo mượn oai hùm như ông ta tưởng.
Lẽ nào là một kẻ khó đối phó?
Trần Thái Nhật vô cùng ung dung, ngồi ở đó xua tay.
Mười mấy tên vệ sĩ nhà họ Ninh như được đại xá, vừa lê vừa bò đi mất, vừa đi vừa kêu lên.
"Cảm ơn anh Trần tha mạng!"
Tình hình này cứ như Trần Thái Nhật mới là chủ nhân của nhà họ Ninh này.
Chỉ là trò hề, Trần Thái Nhật vẫn bình thản, chậm rãi đứng dậy, bỗng để lộ khí thế mạnh mẽ, bước đến trước mặt Ninh Lỗi.
Lúc này, cậu con trai duy nhất của nhà họ Ninh không còn khí thế vênh váo như vừa rồi nữa, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật đầy vẻ cảnh giác và sợ hãi.
“Anh muốn làm gì?”
Trần Thái Nhật mỉm cười, khẽ vỗ vai đối phương.
“Cậu bạn trẻ, bình thường cậu không chú ý chăm sóc sức khỏe, ham mê nữ sắc buông thả quá độ, gây nên hậu quả không thể cứu vãn”.
Ninh Vinh Nghĩa ở bên cạnh nhíu chặt mày.
“Cậu đừng nói mấy lời giật gân đó, con trai tôi rất khỏe mạnh!”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ồ? Ông đừng khẳng định chắc nịch như thế, nếu không tin, ông có thể đưa con trai ông đi kiểm tra, bây giờ cậu ta đã không thể làm được chuyện sinh con đẻ cái giữa vợ chồng với nhau rồi”.
Đúng lúc này, sắc mặt Ninh Lỗi bỗng đờ ra, sau đó nói với bố hắn bằng giọng nói sợ hãi.
“Bố… Con bỗng dưng cảm thấy hình như có gì đó không đúng”.
“Không đúng chỗ nào? Con đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn mà bị dọa sợ”.
“Không phải, thực sự là có gì đó không đúng, bụng, eo, và cả…”
Ninh Vinh Nghĩa vội vàng ngắt lời hắn.
“Câm miệng, đi với bố, trong nhà có bác sĩ tư và phòng y tế chuẩn bị sẵn, đi khám trước đã”.
Dứt lời, ông ta nhìn Trần Thái Nhật, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu.
Ninh Vinh Nghĩa dẫn con trai đến phòng y tế tư của nhà họ Ninh.
Những người còn lại, Ninh Vinh Lễ, Ninh Yên Nhiên và mấy vị trưởng bối đều đưa mắt nhìn nhau.
Trần Thái Nhật ở bên cạnh lắc đầu thở dài.
“Còn trẻ mà không biết tiết chế, đúng là đáng tiếc”.
Trong lòng anh, Ninh Yên Nhiên như thần tiên từ trên trời giáng xuống, tuyệt đối không được khinh nhờn.
Không bàn đến chuyện kế thừa gia nghiệp, nếu hai bố con này mà đắc thế ở nhà họ Ninh thật, thì sẽ coi đồ đệ xinh đẹp mà anh nâng niu trong lòng bàn tay là món hàng có thể sỉ nhục, lấy ra trao đổi lợi ích bất cứ lúc nào.
Trần Thái Nhật tuyệt đối không cho phép bi kịch của Tiêu Mai tái diễn với Ninh Yên Nhiên.
Từ trước đến nay, cảnh cáo, thỏa hiệp chưa bao giờ là thủ đoạn mà Trần Thái Nhật thích.
Đối với những kẻ đáng ghét thì phải cho một bài học đến nơi đến chốn.
Trong lòng tất cả mọi người đều đang lẩm bẩm, không biết chuyện gì xảy ra.
Không đến mười phút, Ninh Vinh Nghĩa đã dẫn theo Ninh Lỗi quay lại.
Hai bố con họ vừa vào phòng, tất cả mọi người đã có gì đó không đúng lắm.
Khuôn mặt Ninh Vinh Nghĩa đầm đìa mồ hôi, cứ như bị một con mãnh thú ăn thịt người dán sát lại hôn một cái.
Còn Ninh Lỗi vừa rồi vẫn còn dương dương đắc ý, lúc này chẳng khác gì bố chết, mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ninh Vinh Lễ vội vàng bước tới.
“Chú hai, Tiểu Lỗi không sao chứ?”
Ninh Vinh Nghĩa không trả lời, mà dẫn theo Ninh Lỗi, chậm rãi bước tới trước mặt Trần Thái Nhật.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Phịch.
Hai bố con họ đột ngột quỳ xuống.
Ninh Lỗi lớn tiếng khóc ầm lên.
“Anh rể cứu em với!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách thế.
Mấy phút trước vẫn còn chửi bới, chớp mắt đã gọi là anh rể rồi.
Ninh Vinh Lễ vội vàng hỏi.
“Tiểu Lỗi, rốt cuộc cháu sao vậy?”
Ninh Vinh Nghĩa quỳ dưới đất, nhìn Trần Thái Nhật, vẻ mặt khó thốt nên lời.
“Tiểu Lỗi… đã không thể giao hợp được nữa rồi, uống thuốc cũng vô ích!”
Ồ!
Tất cả mọi người nhà họ Ninh đều há hốc miệng.
Một thanh niên đang sung sức khỏe mạnh, sao lại biến thành thái giám trong truyền thuyết thế này?
Ninh Lỗi không màng đến thể diện nữa, lao lên ôm lấy chân Trần Thái Nhật.
“Anh rể! Anh cứu em với! Anh có thể nhìn ra được bệnh của em thì chắc chắn là người có y thuật cao minh, em xin anh đấy!”
Trong mắt Trần Thái Nhật đầy vẻ khinh bỉ.
Vừa rồi, chính cậu thanh niên này muốn bán chị họ cho một kẻ giàu xổi không có đầu óc, còn gọi một cách hoa mỹ là sắp xếp hôn sự cho chị gái.
Bố của cậu ta, chú hai ruột của Ninh Yên Nhiên, mở miệng ra là bôi nhọ cháu gái mình là kẻ lăng loàn, chẳng thèm nể tình thân, không thèm quan tâm đến thanh danh và thể diện của cháu gái.
Trần Thái Nhật thực sự thấy hơi tức giận.
Trong lòng anh không chút gợn sóng, chậm rãi lấy một bình đan dược trong túi ra.
“Cậu cầm lấy cái này đi, trong đó có hơn bốn mươi viên thuốc, mỗi năm cậu dùng một viên, rất có ích cho việc trừ âm bổ dương, nói không chừng uống xong có thể khôi phục”.
Khuôn mặt Ninh Lỗi bỗng tỏ vẻ vui mừng, sau đó phản ứng lại, sắc mặt trở nên kỳ quái.
“Uống hết? Bốn mươi mấy năm sao? Nhưng lúc đó em đã sáu mươi mấy tuổi rồi!”
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Cậu có lấy không? Không lấy thì trả tôi”.
Câu nói này dọa sợ Ninh Lỗi, hắn vội vàng cầm chặt chiếc bình trong tay.
Tất cả mọi người nhà họ Ninh có mặt bỗng tỉnh táo lại.
Ninh Lỗi có ưu thế duy nhất là con trai, tức là có thể sinh ra một đứa con họ Ninh để thừa kế.
Nhưng bây giờ mất mấy chục năm cậu ta cũng không thể có con được nữa.
Nòi giống duy nhất coi như đã bị cắt đứt.
Hắn có sống được đến sáu mươi mấy tuổi hay không cũng còn khó nói.
Tốt xấu gì Ninh Yên Nhiên cũng là một cô gái khỏe mạnh, một hai năm nữa Ninh Vinh Lễ sẽ được ôm cháu ngoại, huyết mạch cũng coi như được truyền đời đời.
Còn Ninh Vinh Nghĩa và Ninh Lỗi chẳng phải bị đá đít sao?
Bây giờ, Ninh Yên Nhiên không muốn tiếp quản nhà họ Ninh cũng không được.
Bởi vì đời con cháu hiện giờ chỉ có cô ấy có thể sinh con.
Ninh Vinh Lễ vội vàng bước tới.
“Chú hai, Tiểu Lỗi không sao chứ?”
Ninh Vinh Nghĩa không trả lời, mà dẫn theo Ninh Lỗi, chậm rãi bước tới trước mặt Trần Thái Nhật.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Phịch.
Hai bố con họ đột ngột quỳ xuống.
Ninh Lỗi lớn tiếng khóc ầm lên.
“Anh rể cứu em với!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách thế.
Mấy phút trước vẫn còn chửi bới, chớp mắt đã gọi là anh rể rồi.
Ninh Vinh Lễ vội vàng hỏi.
“Tiểu Lỗi, rốt cuộc cháu sao vậy?”
Ninh Vinh Nghĩa quỳ dưới đất, nhìn Trần Thái Nhật, vẻ mặt khó thốt nên lời.
“Tiểu Lỗi… đã không thể giao hợp được nữa rồi, uống thuốc cũng vô ích!”
Ồ!
Tất cả mọi người nhà họ Ninh đều há hốc miệng.
Một thanh niên đang sung sức khỏe mạnh, sao lại biến thành thái giám trong truyền thuyết thế này?
Ninh Lỗi không màng đến thể diện nữa, lao lên ôm lấy chân Trần Thái Nhật.
“Anh rể! Anh cứu em với! Anh có thể nhìn ra được bệnh của em thì chắc chắn là người có y thuật cao minh, em xin anh đấy!”
Trong mắt Trần Thái Nhật đầy vẻ khinh bỉ.
Vừa rồi, chính cậu thanh niên này muốn bán chị họ cho một kẻ giàu xổi không có đầu óc, còn gọi một cách hoa mỹ là sắp xếp hôn sự cho chị gái.
Bố của cậu ta, chú hai ruột của Ninh Yên Nhiên, mở miệng ra là bôi nhọ cháu gái mình là kẻ lăng loàn, chẳng thèm nể tình thân, không thèm quan tâm đến thanh danh và thể diện của cháu gái.
Trần Thái Nhật thực sự thấy hơi tức giận.
Trong lòng anh không chút gợn sóng, chậm rãi lấy một bình đan dược trong túi ra.
“Cậu cầm lấy cái này đi, trong đó có hơn bốn mươi viên thuốc, mỗi năm cậu dùng một viên, rất có ích cho việc trừ âm bổ dương, nói không chừng uống xong có thể khôi phục”.
Khuôn mặt Ninh Lỗi bỗng tỏ vẻ vui mừng, sau đó phản ứng lại, sắc mặt trở nên kỳ quái.
“Uống hết? Bốn mươi mấy năm sao? Nhưng lúc đó em đã sáu mươi mấy tuổi rồi!”
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Cậu có lấy không? Không lấy thì trả tôi”.
Câu nói này dọa sợ Ninh Lỗi, hắn vội vàng cầm chặt chiếc bình trong tay.
Tất cả mọi người nhà họ Ninh có mặt bỗng tỉnh táo lại.
Ninh Lỗi có ưu thế duy nhất là con trai, tức là có thể sinh ra một đứa con họ Ninh để thừa kế.
Nhưng bây giờ mất mấy chục năm cậu ta cũng không thể có con được nữa.
Nòi giống duy nhất coi như đã bị cắt đứt.
Hắn có sống được đến sáu mươi mấy tuổi hay không cũng còn khó nói.
Tốt xấu gì Ninh Yên Nhiên cũng là một cô gái khỏe mạnh, một hai năm nữa Ninh Vinh Lễ sẽ được ôm cháu ngoại, huyết mạch cũng coi như được truyền đời đời.
Còn Ninh Vinh Nghĩa và Ninh Lỗi chẳng phải bị đá đít sao?
Bây giờ, Ninh Yên Nhiên không muốn tiếp quản nhà họ Ninh cũng không được.
Bởi vì đời con cháu hiện giờ chỉ có cô ấy có thể sinh con.
Ninh Vinh Lễ và mấy trưởng bối của nhà họ Ninh bỗng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, điều này liên quan đến vấn đề nhà họ Ninh còn có huyết mạch kế thừa hay không.
Mấy người có thể quyết định xúm lại bàn bạc, mất tròn nửa tiếng.
Ninh Yên Nhiên không hiểu gì cả, trong lòng cô ấy vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi Trần Thái Nhật tỏ tình với mình, đối với cô ấy thì đó mới là chuyện quan trọng.
Một lúc sau, vẻ mặt Ninh Vinh Lễ bỗng trở nên nghiêm túc, bước tới trước mặt Trần Thái Nhật và Ninh Yên Nhiên.
“Con gái à, con cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi”.
“Vâng bố, sao thế ạ?”
Gia chủ Ninh trầm mặc một giây, bỗng quay sang nhìn Trần Thái Nhật.
“Ngày mai đi đăng ký kết hôn, nửa tháng sau làm lễ cưới, trước cuối năm sinh một đứa con, đối với các con thì không khó chứ?”