Chương 216: Cướp lời thoại của tôi à?
Tiếng kêu gào thảm thiết bỗng vang khắp cả phòng bao.
Cậu chủ Hàn – Hàn Phong, lúc này đã mất cả một bên tóc, biến thành hói nửa đầu.
Vì đau đớn, mồ hôi trên mặt chảy xuống như thác nước.
Hình Chí Nghị nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Trần Thái Nhật.
“Mẹ kiếp! Dám coi lời của tao như gió thoảng qua tai! Mày đụng vào một cọng lông của cậu ấy…”
Còn chưa dứt lời, Hàn Phong bị Trần Thái Nhật bóp cổ trong tay liền gầm lên giận dữ, cắt ngang lời uy hiếp của Hình Chí Nghị.
“Đừng nói gì nữa cả, nói nữa thì ngay cả một bên tóc còn lại của ông đây cũng mất đấy!”
Hàn Phong thầm mắng Hình Chí Nghị xối xả trong lòng.
Có lẽ tên này võ công thì cao, nhưng chỉ số thông minh có vấn đề!
Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn đang phụ thuộc vào suy nghĩ của Trần Thái Nhật, tình thế mạnh hơn ai khác.
Tên khốn Hình Chí Nghị này còn có thời gian ở đó giả vờ giả vịt.
Còn tiếp tục giả vờ, trước khi bọn họ đánh nhau, người chết trước chắc chắn là con tin như hắn.
Hình Chí Nghị nghe tiếng quát mắng của Hàn Phong, bỗng chốc cũng tỉnh táo lại.
Bây giờ uy hiếp Trần Thái Nhật, nếu đối phương không cẩn thận bóp chết Hàn Phong.
Thì tiền công đấu võ bảy trăm triệu tệ phải đòi ai đây?
Tiền vé tàu tìm ai thanh toán đây?
Nghĩ đến việc mất hết lợi ích, Hình Chí Nghị cũng không dám nói gì nữa, chỉ giữ chặt thanh kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật, duy trì tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ngay sau đó, Trần Thái Nhật trở thành người điều khiển tình thế.
Anh nhìn về phía Hàn Phong ở trước mặt đã bị dọa đến sợ hãi.
“Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh, tốt nhất anh nên trả lời thành thật, nếu không, tôi không dám đảm bảo an toàn của anh”.
Hàn Phong vội gật đầu, lúc này mà giả vờ nữa thì thật sự biến thành kẻ đầu trọc mất.
Trần Thái Nhật suy nghĩ chốc lát.
“Trương Mỹ Vi đi đâu rồi? Hôm nay rốt cuộc tại sao lại không đến, đừng nghĩ dùng lời nói dối để qua mặt tôi”.
Toàn thân Hàn Phong run rẩy, liếc nhìn Trần Thái Nhật, cùng lúc mặt lộ ra sự đau khổ, khẽ thở dài một hơi.
“Mợ tôi bị gia chủ giam lỏng rồi”.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
Quả nhiên đã có chuyện xảy ra.
Dưới sự uy hiếp của cái chết cận kề, Hàn Phong kể chi tiết sự việc.
Lần đầu võ này của nhà họ Hàn là chuyện quan trọng, quyết định người được chọn làm gia chủ kế nhiệm.
Đường đường là gia chủ của gia tộc hoa lan thứ hai nhà giàu hoàng kim, có thể nắm trong tay tài sản đến gần hơn trăm tỷ tệ, quyền thế ngút trời!
Trương Mỹ Vi là phu nhân mới của gia chủ Hàn, lại có một đứa con trai ruột – Hàn Vũ Bằng làm người ứng cử.
Để tương lai của mình và con trai có thể nắm quyền nhà họ Hàn, đương nhiên bà ta không từ thủ đoạn.
Nhưng bà ta lại nóng lòng đến mức không đợi đấu võ kết thúc, thì đã ra tay trước.
Cách làm của bà ta là bỏ độc vào thức ăn của Hàn Tâm Nhụy.
Bà ta tính toán kế hoạch hoàn hảo, với hai phương án chuẩn bị.
Bỏ ra cái giá trên trời tìm cao thủ, là để bảo đảm chiến thắng trên buổi đấu võ.
Ra thẳng chiêu hiểm ở nhà, muốn khiến cho Hàn Tâm Nhụy đi đời nhà ma, vậy thì ngay cả tiền đấu võ cũng tiết kiệm được.
Không thể nói là không thông minh!
Quả nhiên lòng dạ phụ nữ là thâm độc nhất.
Đáng tiếc, để chuẩn bị đích thân xuống sân đấu võ, bình thường Hàn Tâm Nhụy đều có thói quen nhịn ăn tập luyện, ở nhà đã liên tục một tuần không ăn gì.
Kết quả cơm nước mang lên, được cho chó – thú cưng của nhà họ Hàn nuôi ăn.
Chó chết ngay tại chỗ.
Người làm báo lên với bố của Hàn Tâm Nhụy và Hàn Vũ Bằng là gia chủ nhà họ Hàn – Hàn Việt.
Hàn Việt nổi giận!
Lập tức điều tra kĩ càng, tra ra Trương Mỹ Vi.
Vợ chồng một nhà, Hàn Việt cũng không nỡ ra tay giết, chỉ đành thẳng thừng giam lỏng Trương Mỹ Vi trước, đợi sau buổi đấu võ rồi lại xử lý.
Còn về lựa chọn người thừa kế gia chủ, Hàn Việt đã nói rồi, quyết định thắng bại của cuộc đấu võ chính là cách duy nhất, tuyệt đối nghiêm cấm bất cứ ai bày âm mưu quỷ kế.
Giờ thì đã hoàn toàn công bằng rồi.
Quan hệ của Trương Mỹ Vi và Hàn Phong rất tốt, Hàn Phong gửi gắm toàn bộ vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình vào chuyện nắm quyền của hai mẹ con bà ta.
Do đó, chuyện chọn người, Trương Mỹ Vi lén lút cho người đưa giấy phó thác cho Hàn Phong.
Đáng tiếc, bà ta cũng không nói gì nhiều về tình hình của Trần Thái Nhật, chỉ để lại phương thức liên lạc mà thôi.
Đây chính là nguyên nhân việc Hàn Phong làm chủ hôm nay.
Có thể nói, trong lòng đám người Hàn Phong và Trương Mỹ Vi, nếu cuối cùng Hàn Tâm Nhụy tiếp quản nhà họ Hàn, thì với việc Trương Mỹ Vi hạ độc cô ta, coi như bà ta đã chết chắc rồi.
Cho nên, trận đấu võ nhất định phải thắng.
Đừng nói là bỏ ra số tiền một tỷ tệ, cho dù là mười tỷ tệ thì bọn họ cũng phải tìm người, tìm cao thủ tuyệt đối.
Ngoài nhân vật cấp tông sư hạng chín ra, thì Hình Chí Nghị đã là võ sĩ cấp cao nhất chịu ra tay vì tiền mà Hàn Phong có thể mời đến rồi.
Hiểu hết mọi chân tướng, Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười, liền buông cổ Hàn Phong ra.
Hàn Phong lấy lại được tự do, ôm đầu vội vàng lùi về sau mấy bước, được vệ sĩ vây thành một vòng, trốn phía sau Hình Chí Nghị, ánh mắt nhìn sang Trần Thái Nhật đã chứa đầy sự sợ hãi và phức tạp.
“Rốt… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Đối mặt với câu hỏi của Hàn Phong, Trần Thái Nhật bình tĩnh, ra vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm, sau đó giơ năm ngón tay ra.
“Năm tỷ tệ tiền mặt, trả tiền trước, tôi đánh thay các người một trận, bao thắng”.
“Vãi!”, Hình Chí Nghị đứng bên cạnh vốn dĩ đã một bụng đầy lửa giận, cũng không nhịn được nữa.
“Cậu chủ Hàn! Cậu đừng nghe tên đó nói bậy bạ! Tôi sớm đã không ưa cậu ta rồi, bây giờ vừa hay dạy dỗ cậu ta một trận, bỏ chút sức, báo thù cho cậu!”
Hàn Phong được một đám người vây bên trong, vẻ mặt hơi thả lỏng chút, trong mắt chưa đầy thù hận liếc xéo Trần Thái Nhật.
Nửa bên tóc đã bị kéo đứt rồi!
Vô số vết sẹo nhỏ trên da đầu, vô cùng đau đớn.
Đường đường là cậu chủ nhà giàu hoàng kim, đã khi nào chịu tủi nhục như này chứ.
Vừa nãy hắn bất đắc dĩ ăn nói khép nép, bây giờ coi như đã thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải giết Trần Thái Nhật mới có thể xả mối hận trong lòng.
Hàn Phong hung hăng nói.
Có thể nói, trong lòng đám người Hàn Phong và Trương Mỹ Vi, nếu cuối cùng Hàn Tâm Nhụy tiếp quản nhà họ Hàn, thì với việc Trương Mỹ Vi hạ độc cô ta, coi như bà ta đã chết chắc rồi.
Cho nên, trận đấu võ nhất định phải thắng.
Đừng nói là bỏ ra số tiền một tỷ tệ, cho dù là mười tỷ tệ thì bọn họ cũng phải tìm người, tìm cao thủ tuyệt đối.
Ngoài nhân vật cấp tông sư hạng chín ra, thì Hình Chí Nghị đã là võ sĩ cấp cao nhất chịu ra tay vì tiền mà Hàn Phong có thể mời đến rồi.
Hiểu hết mọi chân tướng, Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười, liền buông cổ Hàn Phong ra.
Hàn Phong lấy lại được tự do, ôm đầu vội vàng lùi về sau mấy bước, được vệ sĩ vây thành một vòng, trốn phía sau Hình Chí Nghị, ánh mắt nhìn sang Trần Thái Nhật đã chứa đầy sự sợ hãi và phức tạp.
“Rốt… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Đối mặt với câu hỏi của Hàn Phong, Trần Thái Nhật bình tĩnh, ra vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm, sau đó giơ năm ngón tay ra.
“Năm tỷ tệ tiền mặt, trả tiền trước, tôi đánh thay các người một trận, bao thắng”.
“Vãi!”, Hình Chí Nghị đứng bên cạnh vốn dĩ đã một bụng đầy lửa giận, cũng không nhịn được nữa.
“Cậu chủ Hàn! Cậu đừng nghe tên đó nói bậy bạ! Tôi sớm đã không ưa cậu ta rồi, bây giờ vừa hay dạy dỗ cậu ta một trận, bỏ chút sức, báo thù cho cậu!”
Hàn Phong được một đám người vây bên trong, vẻ mặt hơi thả lỏng chút, trong mắt chưa đầy thù hận liếc xéo Trần Thái Nhật.
Nửa bên tóc đã bị kéo đứt rồi!
Vô số vết sẹo nhỏ trên da đầu, vô cùng đau đớn.
Đường đường là cậu chủ nhà giàu hoàng kim, đã khi nào chịu tủi nhục như này chứ.
Vừa nãy hắn bất đắc dĩ ăn nói khép nép, bây giờ coi như đã thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải giết Trần Thái Nhật mới có thể xả mối hận trong lòng.
Hàn Phong hung hăng nói.
“Đại sư Hình, tên này lúc đấu võ còn phải góp đủ số, đừng đánh chết, đợi lát nữa không chế anh ta, tôi phải tự tay tháo cằm của anh ta, để anh ta nếm thử mùi vị đau đớn và sợ hãi”.
Trên gương mặt Hình Chí Nghị lộ ra nụ cười hung ác, gật đầu, thoáng chốc ánh mắt quay sang Trần Thái Nhật.
“Nhóc con, vừa nãy trong tay mày có con tin, tao ném chuột sợ vỡ bình không dám dùng hết sức, bây giờ, cho dù mày muốn chạy cũng không được đâu”.
Nói xong, cao thủ đỉnh cao hạng tám bày ra tư thế cao ngạo.
“Con người tao trước nay luôn rất nhân từ, chỉ cần mày chịu quỳ xuống, dập đầu nhận tội vì hành vi xúc phạm bọn tao, rồi lại để cậu chủ Hàn tháo cằm phát tiết chút, thì tao bỏ qua cho mày, đỡ phải để mày biến thành tàn phế!”
Trần Thái Nhật nghe vậy, đầu tiên là sững sờ.
Con mẹ nó, những lời này đều là lời thoại của tôi mà!
Đặt chén trà trong tay xuống, Trần Thái Nhật vẫn giữ tư thế ngồi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Ông chắc là muốn ra tay với tôi chứ?”
Sắc mặt Hình Chí Nghị thay đổi, sự hung tàn trong ánh mắt không hề che giấu.
“Mẹ nó, xem ra mày chuẩn bị thua nên ngoan cố chống lại nhỉ?”
Trần Thái Nhật lắc đầu, thở dài thườn thượt, trong ánh mắt mang theo sự đồng cảm.
“Đánh thì đánh đi, nếu trong một chiêu, tôi không thể khiến ông quỳ xuống cầu xin, vậy thì coi như tôi thua, thế nào?”