Chương 142: Đều muốn ở rể
Mọi người đều bị thu hút bởi câu nói của hắn.
Vài khách mời nữ đến bữa tiệc kinh ngạc há hốc mồm.
“Là anh ta à? Tôn Du – người đàn ông đẹp trai nhất Hàng Thành?”
Nhà họ Tôn cũng là gia tộc lâu đời có tiếng ở thành phố Hàng Thành. Mặc dù thế lực không bằng nhà họ Hoàng và nhà họ Hứa, nhưng nghe nói đã ở Hàng Thành từ thời kỳ phong kiến vương triều.
Tuy nhiên nổi tiếng nhất vẫn là đến thế hệ này của nhà họ, có một cậu ấm với nhan sắc cực đỉnh – Tôn Du.
Phong thái tao nhã, học vị tiến sĩ, gia cảnh hùng hậu, hơn nữa còn có mười mấy tác phẩm văn học đã được xuất bản.
Đúng là hình tượng tổng giám đốc hấp dẫn bao ánh mắt trong các tác phẩm văn học của các cô gái.
Danh tiếng của người đàn ông này khá ổn trong giới trẻ của Hàng Thành, Hoàng Thừa và bố của hắn cũng có mối quan hệ không tệ.
Nghe hắn hỏi vậy, Hoàng Thừa sửng sốt.
Vốn dĩ cụ ta quả thật có ý định kén rể.
Nhưng tình hình hiện giờ đã xảy ra thay đổi nhỏ.
Hoàng Thừa quay đầu lại nhìn cháu gái cưng bên cạnh.
Hoàng Thanh Uyển - nhân vật chính của tiệc sinh nhật lần này không hề di chuyển tầm mắt, dường như mọi thứ dưới sân khấu không thể nào thu hút được sự chú ý của cô ta.
Đám cậu chủ nhà giàu bên dưới cũng nhận ra điều này.
Hoàng Thanh Uyển đang cười.
Nụ cười thật rạng rỡ, chân thành từ tận đáy lòng, rất có sức lan tỏa, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm về một phía.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Một người đàn ông cao lớn đang ngồi ở đó, thản nhiên bình tĩnh, mỉm cười nhìn Hoàng Thanh Uyển.
Trần Thái Nhật.
Ánh mắt mọi người đều đanh lại.
Rõ ràng hai người này có chuyện gì đó.
Thấy Hoàng Thanh Uyển cứ nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật, đám thanh niên trong giới võ sĩ đó lập tức thay đổi tâm trạng, không nói gì cúi đầu xuống ăn.
Haizz, đường giang hồ cao xa như núi, dài như sông, hà tất gì phải tranh giành tiên nữ với Tề Thiên Đại Thánh, ngộ nhỡ bị bắn chết thì toi.
Giới võ sĩ bỏ cuộc, ngược lại đám gia tộc nhà giàu bình thường ở tỉnh Lâm Giang, ai nấy cũng nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt thù địch.
Họ suy nghĩ rất đơn giản.
Đây là tiệc kén rể chứ không phải đấu võ.
Quả thật Trần Thái Nhật đánh nhau rất giỏi, nhưng phụ nữ chưa chắc chỉ thích đàn ông có cơ bắp, họ cũng có thể thích đàn ông có học thức, nho nhã.
Đám cậu ấm nhà giàu đang ngồi ở đây không quá lời khi nói rằng họ tự tin một trăm phần trăm vào bản thân.
Họ không hề thiếu gia thế, địa vị, thủ đoạn.
Chẳng lẽ không thể giành được với một tên võ sĩ à?
Tôn Du không tỏ vẻ thù địch ra ngoài mặt mà chỉ nở nụ cười rất nho nhã.
“Cô Uyển?”
Lúc này Hoàng Thanh Uyển mới hoàn hồn, nghe Tôn Du gọi mình bèn khó hiểu hỏi.
“Anh Tôn? Anh gọi tôi có việc à?”
Tôn Du bước lên trước đi đến trước mặt Hoàng Thanh Uyển, hắn bỗng lấy ra một tờ giao ước từ sau lưng rồi đưa cho Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển.
“Bác Hoàng, cô Uyển, thật ra trước đây cháu đã nhiều lần thể hiện tấm lòng của mình với Tiểu Uyển, hôm nay lại là sinh nhật của Tiểu Uyển, cháu muốn tuyên bố trước mặt mọi người, đời này ngoài Hoàng Thanh Uyển ra, cháu sẽ không cưới ai khác!”
Hắn vừa dứt lời, các khách mời nữ trẻ tuổi đều tỏ ra cực kỳ tiếc nuối và ai oán.
Trần Thái Nhật đang ăn trái cây cũng hiếu kỳ liếc nhìn sang.
Tên này khá nổi tiếng đấy nhỉ.
Tôn Du nói: “Hôm nay cháu muốn tặng cho Tiểu Uyển một món quà đặc biệt để bày tỏ thành ý của cháu, chính là bản hợp đồng này”.
Hoàng Thừa sửng sốt: “Hợp đồng?”
Nói rồi cụ ta mở bản hợp đồng kia ra đọc.
Dù cho Hoàng Thừa dày dặn kinh nghiệm cũng không khỏi giật mình.
Cụ ta đưa bản hợp đồng cho Hoàng Thanh Uyển, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đọc lướt qua cũng kinh ngạc, khó tin hỏi.
“Anh Tôn, tôi không nhìn lầm chứ? Anh muốn tặng hết tám mươi phần trăm tài sản ở Hàng Thành của nhà họ Tôn cho tôi à?”
Rầm!
Mọi người đều sững sờ.
Mẹ nó, ai cũng từng thấy đàn ông theo đuổi phụ nữ nhưng chưa thấy ai theo đuổi đến mức độ vậy.
E là Tôn Du đã mất trí rồi.
Nhà họ Tôn thấp nhất có thể xếp trong top năm ở Hàng Thành, toàn bộ tài sản cộng lại cũng gần bốn mươi tỷ tệ, tặng hết tám mươi phần trăm tài sản, vậy tám mươi phần trăm chính là khối tài sản khổng lồ hơn ba mươi tỷ tệ!
Lấy nhiều tiền như vậy để tặng quà sinh nhật cho một người phụ nữ, hành động này quả đúng như là yêu mỹ nhân không thích giang sơn ngoài đời thực.
Tôn Du chớp mắt, tốt bụng nhắc một câu: “Bên dưới có một hàng chữ”.
Hoàng Thanh Uyển đọc kỹ, sau đó trợn to hai mắt, khó xử hỏi.
“Anh… anh muốn ở rể nhà họ Hoàng?”
Gương mặt Tôn Du hiện lên vẻ phấn khích.
“Đúng vậy, chỉ cần bác Hoàng có thể cho tôi cơ hội này, tôi sẵn sàng đến nhà họ Hoàng! Chỉ cần có thể làm con rể nhà họ Hoàng, hai nhà họ Tôn và Hoàng có thể liên kết với nhau thì tỉnh Lâm Giang chính là thiên hạ của chúng ta!”
Tôn Du phấn khích vung tay như thể lúc này lễ đường nhà họ Hoàng chính là bữa tiệc của mình.
Các cậu chủ nhà giàu khác bỗng phản ứng lại.
Chiêu này của nhà họ Tôn… có vẻ khả thi nhỉ!
Trông có vẻ là tặng hết tất cả cho nhà họ Hoàng.
Nhưng thực tế lại có âm mưu khác.
Đầu tiên là vấn đề về xác suất thành công.
Bây giờ có vẻ như Hoàng Thanh Uyển có ý với Trần Thái Nhật, nếu không có thành ý kết thông gia bằng một chiêu duy nhất, chỉ sợ dù lão già đầy mưu mô Hoàng Thừa này không động lòng cũng chắc chắn sẽ qua loa lấy lệ.
Mà nhà họ Tôn lại chọn cách móc hết xương máu ra.
Tám mươi phần trăm tài sản của gia tộc.
“Tặng” thẳng cho người khác luôn!
Nói cách khác, món quà sinh nhật như vậy xem như là quà cưới. Chỉ cần Hoàng Thừa còn chút lý trí chắc chắn sẽ động lòng.
Càng mưu mô hơn là nhà họ Tôn không cần yêu cầu Hoàng Thanh Uyển đến nhà mình mà yêu cầu con trai quý tử nhà mình – người đàn ông đẹp nhất Hàng Thành đến ở rể nhà họ Hoàng.
Như vậy nhà họ Hoàng không phải lo lắng sau khi hai người kết hôn, nhà họ Tôn sẽ nắm quyền kiểm soát nhà họ Hoàng.
Trong giới nhà giàu, ở rể đều là những người thấp hèn, lệ thuộc vào vợ.
Hoàng Thanh Uyển vẫn kiêu ngạo, vẫn ở trên cao vời vợi kia.
Nhưng nếu chuyện này thật sự xảy ra…
Vậy nhà họ Tôn đã đạt được mục đích, một bước lên trời!
Hoàng Thanh Uyển là người thích hợp để kết hôn duy nhất của nhà họ Hoàng, sau này đứa con của cô ta cũng sẽ là gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Hoàng.
Người đẹp cũng đã cưới về rồi, nếu Hoàng Thanh Uyển mang thai, dù mang họ gì cũng là máu mủ của nhà chồng.
Nếu nhà họ Tôn thực hiện được mục đích, vậy chẳng phải là một khoản lợi nhuận khổng lồ sao, ngay cả nền tảng năm mươi năm sau cũng tính cả rồi!
Các cậu chủ nhà giàu khác lập tức phản ứng lại.
Mẹ nó, cái tên Tôn Du này đúng là âm mưu nham hiểm!
Ngay lập tức có một cậu chủ nhà giàu dáng vẻ khá tuấn tú đứng dậy hét lớn.
“Bác Hoàng, nhà họ Lý và nhà họ Hoàng cũng có quan hệ bao đời nay, bọn cháu cũng có thành ý như thế”.
“Cô Uyển, cô nhìn đây này, nhà họ Chu chúng tôi không chỉ có thể đưa ra điều kiện tương tự, thậm chí còn có thể nâng cao lên chín mươi phần trăm, đều là của nhà cô”.
“Bác Hoàng…”
“Cô Hoàng, còn tôi nữa…”
Bỗng chốc, hơn nửa cậu chủ nhà giàu trong lễ đường bỗng đứng dậy, lần lượt nói.
Hoàng Thừa nhất thời sửng sốt.
Hoàng Thanh Uyển biến sắc, quay đầu lại nhìn người mình ngưỡng mộ trong lòng.
“Đều nhường chút đi”.
Theo sau giọng nói đầy uy nghiêm, Trần Thái Nhật khí thế ngạo nghễ chậm rãi đi qua đám người đến trước mặt Hoàng Thanh Uyển, nhìn cô ta trấn an.
Lúc này ánh mắt Tôn Du tràn ngập ý thù địch.
“Anh Trần, bây giờ chúng tôi muốn cạnh tranh công bằng, anh cũng không thể động tay động chân đuổi chúng tôi đi chứ?”
Các cậu chủ nhà giàu khác cũng hùa theo nói, cảm giác như kẻ thù không đội trời chung.
Trần Thái Nhật mỉm cười, nhướng mày.
“Tất nhiên tôi sẽ không động tay, tôi chỉ hỏi một câu, các anh… chắc chắn muốn cạnh tranh để ở rể nhà họ Hoàng sao?”