Chương 146: Sự khác biệt về đất và nước
Trần Thái Nhật vừa dứt lời, ai nấy trên khán đài đều sửng sốt, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.
Thiết Chân, Đông Phương Bạch đều ngoái đầu nhìn xuống dưới sân khấu, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ khinh thường.
Giọng điệu Đông Phương Bạch ẩn chứa sự chế nhạo.
“Một kẻ vô danh tiểu tốt như cậu cũng xứng đáng để tự xưng là chủ nhân của Trấn Quốc Khí ư?”
Thiết Chân cũng mỉm cười lắc đầu.
“Hừ, vốn tưởng rằng sẽ quyết đấu một trận ác liệt với người đứng đầu trong hạng chín, không ngờ, cuối cùng là tranh giành bảo vật với tên Đông Phương Bạch này, đúng là mất hứng”.
Đông Phương Bạch liếc mắt nhìn Thiết Chân, giọng điệu khinh khỉnh: “Sao? Sợ tôi sẽ thắng cậu à?”
Hai người nói qua nói lại, hoàn toàn không để tâm đến Trần Thái Nhật.
Võ sĩ bên cạnh lớn giọng nhắc nhở.
“Hai người đừng khinh địch, hôm nay Cừu Kiêu bị anh ta đánh bại đấy!”
Thiết Chân và Đông Phương Bạch nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười ha hả.
Mọi người ở đó đều mơ hồ khó hiểu.
Sao hai người này nghe thấy cao thủ xếp thứ hai trong hạng chín bị đánh bại mà không hề dè chừng gì thế?
Trái lại mà nói, tính cách của Thiết Chân khá thẳng thắn, hắn quay đầu lại, cao giọng nói với những võ sĩ trẻ tuổi ở dưới sân khấu.
“Mọi người đều là những người luyện võ trẻ tuổi của Cửu Châu, có một số chuyện, tôi vẫn nên nhắc nhở, đây là lời cảnh cáo của tiền bối hạng chín dành cho mọi người”.
Hắn dứt lời, tất cả mọi người đều lặng như tờ.
Ngay cả biểu cảm của Hà Cuồng, Tề Vũ, Genko đứng sau Trần Thái Nhật cũng trở nên nghiêm túc.
Dường như Thiết Chân - cao thủ tuyệt thế xếp thứ năm trong hạng chín đang muốn tiết lộ bí mật gì đó.
Tạm dừng trong giây lát, Thiết Chân khẽ cười.
“Đất và nước mỗi nơi mỗi vẻ, con người mỗi nơi mỗi khác, thông thường võ sĩ sơ cấp luyện công pháp Cửu Châu Hoa Hạ, càng tu luyện đắc đạo càng phải chú ý đến sự khác nhau về đất và nước”.
Hà Cuồng đứng cạnh lẩm bẩm tự hỏi: “Sự khác biệt về đất và nước sao? Là cái quái gì vậy?”
Ánh mắt Thiết Chân đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Võ công của Hoa Hạ, bắt nguồn từ núi cao sông rộng của Cửu Châu, nếu rời khỏi phạm vi Hoa Hạ quá lâu, không thể tránh khỏi việc sức lực suy giảm, hơn nữa, võ sĩ càng có võ công cao cường, sự suy giảm này càng rõ ràng!”
Ồ!
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chấn động!
Trước giờ những võ sĩ trẻ tuổi ở đây đều chưa từng nghe đến những lời mà Thiết Chân vừa nói!
Đông Phương Bạch đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên khinh thường, nói thêm một câu.
“Đây vốn dĩ cũng chẳng phải là bí mật to tát gì, bình thường thì với những võ sĩ hạng tám trở lên, không ai là không biết cả, các người võ công thấp kém, cho dù ra nước ngoài một năm thì nhiều nhất cũng chỉ làm giảm hai phần công lực”.
Khuôn mặt Thiết Chân đầy vẻ chế giễu, chỉ tay ra ngoài cửa.
“Giống tên đần độn Cừu Kiêu kia, sau khi bị chúng tôi hợp lực đuổi ra khỏi Hoa Hạ, vốn dĩ thực lực hạng chín đi đến nơi chiến tranh loạn lạc nhiều năm như thế, bây giờ e rằng thực lực hạng tám cũng không giữ được”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt.
Đầu tiên là kinh ngạc với tốc độ ăn mòn công lực của “Sự khác biệt về đất và nước”.
Đường đường là cao thủ đứng thứ hai trong hạng chín, ra nước ngoài vài năm lại có thể rớt hạng?
Điều này cũng quá đáng sợ rồi đấy, giống như đang chơi game mà lại bị ép buộc chơi lại từ đầu!
Thứ hai, mọi người đều kinh ngạc về lý do Cừu Kiêu ra nước ngoài, không ngờ lại bị những người hạng chín khác hợp lực đuổi đi.
Nhưng điều này cũng dễ lý giải, Cừu Kiêu vì sự khát máu của mình mà luôn mang tiếng xấu, có thể kẻ thù địch khá nhiều nên bị bọn họ hợp sức tấn công.
Genko đứng sau Trần Thái Nhật, cau mày, tự nhủ: “Chẳng trách sau khi đến Hoa Hạ, công lực của tôi lại thay đổi...”
Một võ sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh có thái độ ngờ vực, lớn tiếng hỏi.
“Không Huyền phương trượng, lời hai người đó nói là thật sao?”
Không Huyền phương trượng đứng trên sân khấu, chắp tay với ánh mắt từ bi hiền hậu.
“A di đà phật, sự thật đúng là như vậy”.
Lúc này, không còn ai hoài nghi gì nữa.
Trưởng lão liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, đứng đầu trong hạng chín - Không Huyền phương trượng đã đích thân xác thực thì chuyện này chắc chắn là thật.
Đông Phương Bạch nhếch khóe miệng khinh miệt, quay đầu nhìn Trần Thái Nhật.
“Thằng ranh, đừng tưởng rằng cậu thắng được Cửu Kiêu là có thể khiêu chiến với cao thủ hạng chín!”
“Cậu phải biết rằng, lý lẽ của hạng chín uy chấn một nước không phải là không có căn cứ, tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin tha đi, tâm trạng tôi đang tốt, với tư cách là một tiền bối cũng sẽ không tính toán với cậu đâu”.
Thiết Chân đứng cạnh mặt đầy kiêu ngạo, rõ ràng cũng có ý này.
Trần Thái Nhật không để ý đến lời chế giễu của hai người bọn họ, anh quay đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ nãy giờ luôn im lặng không nói lời nào.
“Anh không có gì để nói sao?”
Người đeo mặt nạ mơ hồ không rõ nói một câu.
“Mấy người đánh trước, người nào thắng thì quyết định thắng thua với tôi”.
Thiết Chân quay đầu, nhổ nước bọt: “Đê hèn! Còn muốn dùng thủ đoạn nhàm chán này làm tiêu hao thực lực của người khác, sau này đừng để tôi thấy cái mặt thật của anh, không thì gặp lần nào tôi đánh lần đấy!”
“Hừ, chỉ được cái mồm”, người đeo mặt nạ lắc đầu, lùi lại phía sau.
Bây giờ tình hình đã rõ rồi.
Hai cao thủ hạng chín Thiết Chân, Đông Phương Bạch quyết tâm lấy được Trấn Quốc Khí.
Xem ra không thể tránh được việc đấu với bọn họ.
Trần Thái Nhật giơ tay ra hiệu tạm dừng với hai người họ, trong ánh mắt hoài nghi của những người xung quanh, anh quay người đi đến đứng cạnh Tề Vũ.
“Tề Vũ, Hà Cuồng, lần này đưa hai người tới đây, thật ra là với mục đích dạy học, hai người theo tôi cũng lâu rồi, nhưng tôi chưa dạy được hai người nhiều, hôm nay...”
Sau đó anh khẽ cười nhẹ, liếc nhìn ra sau.
“Khó khăn lắm mới có hai cao thủ hạng chín lên sân khấu làm bia đỡ đạn, tôi sẽ dùng võ công sở trường của hai người, chơi với họ một lát, hai người chú ý quan sát và lĩnh hội, cơ hội này khó gặp lắm đấy, lần sau không có dịp được tập luyện tốt như này đâu”.
Tề Vũ và Hà Cuồng kích động, lập tức đứng nghiêm.
“Vâng!”
Những võ sĩ khác cũng sắp phát cuồng.
Lần đầu tiên họ thấy một trận so tài như vậy.
Cả Hoa Hạ mới có mấy người hạng chín.
Trần Thái Nhật lại nói muốn dùng hai cao thủ tuyệt thế hạng chín làm công cụ dạy học?
Phải biết rằng nếu cao thủ hạng chín nổi điên thì giết cả nghìn người trong nháy mắt cũng không phải là điều kì lạ!
Đông Phương Bạch đứng sau tức tối.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc kia nói gì vậy hả? Coi chúng ta là bia đỡ đạn ư? Còn dạy học? Vốn dĩ tôi chỉ định đánh cậu ta trọng thương thôi, bây giờ xem ra, không khiến cậu ta gãy chân gãy tay thì tôi không nguôi giận được!”
Thiết Chân cũng mang vẻ mặt cau có khó chịu: “Võ sĩ trẻ tuổi bây giờ đều muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy sao? Đông Phương, tôi lên trước, tôi đánh sướng tay rồi anh đánh!”
Trần Thái Nhật hoàn toàn không nghe thấy những lời khiêu khích dọa dẫm của hai người bọn họ, anh lại nhìn Genko.
Genko ngoan ngoãn, đáng yêu ngước mặt lên, ánh mắt mang theo niềm mến mộ nhìn Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân, chỉ cần được ở cạnh phục vụ anh thì Genko đã mãn nguyện lắm rồi, võ công gì đó đều không quan trọng”.
Trần Thái Nhật hơi cảm động, đưa tay xoa đầu Genko.
“Yên tâm, sau này tôi sẽ dạy riêng cho cô”.
Dứt lời anh quay đầu, nhìn lên hai người vẫn đang tranh giành xem ai lên đấu trước ở trên sân khấu.
“Được rồi! Dừng!”
Hai người trên sân khấu dừng cãi cọ.
Ánh mắt Đông Phương Bạch lộ vẻ hung tợn, lời nói cũng dữ dằn không kém.
“Thiết Chân! Cậu đứng sang một bên, tiết kiệm sức để còn đấu với tôi, tôi sẽ hạ gục thằng nhóc này trong vòng một phút!”
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu.
“Tốn thời gian quá, chúng ta đánh nhanh quyết nhanh, cả hai người cùng lên luôn đi!”