Chương 56: Cửa ải thứ hai thú vị
Mọi người bỗng chốc đều rơi vào im lặng.
Các hòa thượng đang quét sân ngoài cổng chùa cũng dừng động tác.
Ai cũng đều sững sờ như bị sét đánh.
Ngay cả Hà Cuồng mồm to nhất, hai tay hắn vốn dĩ còn đang vùng vẫy cũng cứng ngắc.
Há hốc mồm kinh ngạc!
Các võ sĩ có mặt ở đó đều khó mà tin nổi!
Có thể nhấc bổng đĩa mài đá bốn trăm kilogram cũng không phải là chuyện gì khó khăn với các võ sĩ tu luyện nhập môn.
Nhưng để có thể đặt một thứ gì đó to bằng bánh xe dựng đứng trên đầu ngón tay thì phải đòi hỏi một sức mạnh ở cảnh giới khác.
Dễ như trở bàn tay!
Những võ sĩ ở đây chưa từng thấy ai thể hiện cách này cả.
Cao thủ bình thường chỉ sử dụng cách dũng mãnh này khi đang vật lộn trong khoảnh khắc sinh tử.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Thái Nhật, dường như anh rất thoải mái, chẳng khác gì đang chơi trò chơi.
Ngón tay anh chỉ hơi cử động, đĩa mài đã bị ném xuống đất.
Rầm!
Một tiếng vang cực lớn!
Đĩa mài đá cực lớn đập xuống đất tạo ra một cái hố to.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đây là thứ có cân nặng gần bốn trăm kilogram đấy!
Mọi người bỗng chốc nhốn nháo, ai cũng nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt nhiều cảm xúc khác nhau: ngạc nhiên, phỏng đoán, đố kị…
“Người này… cũng muốn tham gia cuộc thi hội đấu võ thuật sao?”
“Tôi… tôi không muốn đánh với anh ta”.
“Tại sao một võ sĩ hạng ba như tôi lại cảm thấy sợ nhỉ?”
“Trong võ lâm vậy mà có quái vật như vậy sao?”
Cô gái dễ thương đội mũ chuột Mickey, mặc áo bông trắng kia đang đứng dưới tán cây phía xa, vẻ mặt vui vẻ vốn có đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị, tự lẩm bẩm.
“Cao thủ… thật sự”.
Trần Thái Nhật tùy ý xoay người đi về phía hòa thường mặc đồ màu xanh, nói: “Cửa thứ hai là gì, hòa thượng nói xem”.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh vẫn chưa hoàn hồn lại từ kinh ngạc lúc nãy, bị tiếng gọi của Trần Thái Nhật gọi tỉnh.
“Hả? À… Thí chủ quả nhiên không tầm thường, tôi đây bái phục. Cửa thứ hai, mời thí chủ tự lấy trứng chim”.
Trần Thái Nhật sửng sốt: “Có ý gì?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh khẽ mỉm cười chỉ vào cây đại thụ sừng sững trước chùa.
Đó là một cây thông cao lớn, là một loại cây thông thường, cây này e là cũng có ít nhất mấy trăm năm tuổi.
Cây cao năm mươi mét, tính từ gốc đến ngọn cây cao khoảng mười sáu tầng.
Cây thông này mọc rất nhiều nhánh và tán từ phần giữa cây trở xuống.
Mắt thường có thể thấy trên nhiều tán cây đều có tổ chim.
Trần Thái Nhật dùng mắt thường để suy đoán, tán cây thấp nhất của cây này cách mặt đất khoảng mười lăm mét, cũng cao gần bằng tòa nhà năm tầng.
Nói cách khác, tổ chim thấp nhất cũng cao khoảng năm tầng.
Hà Cuồng ở bên cạnh cười toe toét: “Chùa Đại Lâm Tự này thú vị thật, xem ra cửa thứ hai này là muốn kiểm tra các kỹ năng cơ thể, tốc độ và sức lực cơ bản của võ sĩ”.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh chắp hai tay, nói: “A Di Đà Phật, thí chủ thật tinh mắt”.
Đột nhiên, một giọng nói thánh thót vang lên từ bên cạnh.
“Tôi trước!”
Chỉ thấy một cô gái dễ thương mặc áo bông trắng, đội mũ hoạt hình bước nhanh đến dưới tán cây.
Võ sĩ nữ luôn ít hơn võ sĩ nam nên đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.
Mọi người cũng nhốn nháo vây quanh xem cô ta thể hiện.
Cô gái này có gương mặt tròn bầu bĩnh, mày thanh tú, lúc cười lên như ánh trăng, dáng vẻ rất được nhiều người yêu mến.
Cô gái đến dưới gốc cây, hơi cử động cổ một chút sau đó ngẩng đầu lên tìm mục tiêu.
Ánh mắt cô ta bỗng thay đổi, nhón chân lên!
Cô gái đạp lên thân cây mượn lực để nhảy lên với tốc độ khá nhanh, vài bước đã vượt qua tầng tán cây thứ nhất, cô ta giơ một tay ra.
Soạt!
Cô gái tiếp đất rất nhẹ nhàng, tay còn cầm một quả trứng chim nhỏ.
“Hay lắm!”, xung quanh vang lên tiếng thán phục.
Cô gái cũng rất vui mừng, đắc ý nở nụ cười.
Trần Thái Nhật lắc đầu.
Vẫn còn giữ sức… Xem ra cô gái này quyết tâm giành chiến thắng trong hội đấu võ thuật.
Hà Cuồng đứng bên cạnh, lòng lại ngứa ngáy muốn chạy đến dưới gốc cây để so tài.
“Nhìn ông nội Hà này!”
Nói xong hai chân Hà Cuồng đạp mạnh xuống đất, lao lên trên nhanh như chớp, chẳng khác gì một mũi tên rời khỏi cung tên!
Bụp bụp bụp!
Đôi giày đạp lên thân cây, tốc độ không hề giảm.
Tán cây thứ nhất!
Tán cây thứ hai!
Thứ ba!
Hà Cuồng nhảy thẳng lên đến độ cao bảy tám tầng!
Hắn đã dùng hết tốc lực, nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy.
Soạt!
Tên này thế mà lại kéo luôn cả một tổ chim xuống, tiện thể còn kéo cả một đống lá cây, hiển nhiên cơ thể bắt đầu trượt xuống, kết quả tay chân loạn xạ.
Nhảy trái, nhảy phải.
Hà Cuồng mượn lực của cành cây để vững vàng đáp đất.
“Hê hê… Không cẩn thận lấy hơi nhiều rồi”.
Mọi người: “Xí…”
Hai cao thủ hạng ba trở lên đã thuận lợi thông qua cửa ải thứ ba.
Mọi người ở đó lại không có ý muốn lên thử.
Bất kể là hạng cao, hạng thấp hay là tăng nhân đón khách trong chùa, tăng nhân quét sân, lúc này ánh mắt họ đều tập trung lên một người.
Trần Thái Nhật!
Cửa thứ nhất lúc nãy, mọi người đều kinh hãi trước màn thể hiện của anh, lúc này ai cũng có tâm tư của mình.
Dĩ nhiên võ sĩ hạng thấp muốn nhìn xem phong thái của cao thủ, muốn xem Trần Thái Nhật rốt cuộc có thể lên được thân cây rồi lấy trứng chim bằng cách nào.
Hay đơn giản chỉ muốn xem khả năng khinh công của Trần Thái Nhật.
Còn các võ sĩ hạng cao lại có khá nhiều tâm tư.
Người ta thường nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nếu họ có thể hiểu rõ thực lực thật sự của đối phương thông qua cửa ải nhập môn này thì hiển nhiên sẽ chiếm ưu thế hơn trong hội đấu võ thuật thế giới.
Đa số vẫn nghĩ Trần Thái Nhật đến đây để tham gia cuộc thi, bản thân họ có thể giấu thực lực, sau đó đợi đến lúc đối đầu với Trần Thái Nhật mới gây bất ngờ, đây là tính toán nho nhỏ của họ.
Lúc này hòa thượng mặc đồ màu xanh vốn dĩ không có cảm xúc cũng không khỏi chăm chú nhìn động tác của Trần Thái Nhật.
Liếc nhìn ánh mắt của người xung quanh, Trần Thái Nhật nhận ra ngay suy nghĩ của họ, anh nở nụ cười sâu xa.
“Các người xác định không lên à? Vậy tôi lên đấy? Tôi có ý tốt nhắc nhở bây giờ các người không lên thì lát nữa sẽ hối hận đấy”.
Nghe Trần Thái Nhật không đầu không đuôi nói vậy, mọi người đều rất khó hiểu nhưng vẫn không có ai bước lên.
Mọi người vẫn muốn làm khán giả trước vậy.
Trần Thái Nhật lắc đầu, nở nụ cười vô hại, sau đó chậm rãi đi đến cây đại thụ cao năm mươi mét.
Cây đại thụ này dù có năm người ôm vẫn không hết, thân cây rộng ít nhất bằng hai cánh cửa.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Thái Nhật đút hai tay vào túi, vẻ mặt không cảm xúc chậm rãi đi đến.
Một bước.
Hai bước.
Sắp đến dưới gốc cây rồi nhưng anh vẫn không có ý định tăng tốc.
Cô gái mặc áo bông trắng cau mày.
“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy?”
Trần Thái Nhật chỉ còn cách thân cây vài bước.
Một giây sau.
“Má ơi!”
Mọi người ở đó đồng loạt thốt lên, thậm chí có người không dám tin những gì mình thấy, ra sức dụi mắt.
Thế mà Trần Thái Nhật lại giẫm lên thân cây bằng cách để người song song với mặt đất, vuông góc với thân cây, treo người ở giữa không trung nhàn nhã đi bộ lên như các nhà du hành vũ trụ đi trong không gian!