Mục lục
Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
          

 
             Lúc này trên màn hình lớn nhất trong chín màn hình giám sát trong phòng chỉ huy ở trụ sở chính của Hội Trường Thành đang chiếu hình ảnh vệ tinh che phủ cả Hoa Hạ.  

             Nước lớn thế mạnh, lãnh thổ bao la.  

             Khoảng hai trăm kilomet về hướng Đông gần phạm vi thành phố Yến Kinh.  

             Ở Bộc Hải, một dấu chấm đỏ rất lớn đang nhấp nháy với tần suất cao.  

             Cùng lúc đó, gần một vịnh ở tỉnh Nam Vệ phía Nam của Hoa Hạ cũng có một dấu chấm đỏ đang nhấp nháy rất nhanh.  

             Ở trên cùng của phòng chỉ huy rộng lớn, thời gian điểm 12 giờ 50 phút.  

             “Đã phát cảnh báo chưa?”  

             “Đã phát hết rồi”.  

             “Tốt… hy vọng họ có thể cố gắng đến nhanh”.  

             Ngay lúc này, trên màn hình lớn, bầu trời Hoa Hạ bỗng có ba mươi hai nơi lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.  

             Trong đó có bốn điểm sáng trắng chói mắt nhất, dù đang quan sát bằng máy giám sát từ góc độ không gian cũng khó mà che giấu được độ chói của nó.  

             Sau đó, cứ như một vụ phóng tên lửa, vài điểm sáng trắng trong đó bỗng bắt đầu di chuyển trên bản đồ với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được.  

             Tốc độ hơn cả máy bay, thậm chí là hơn cả tên lửa hành trình.  

             Ba mươi hai điểm sáng cùng lúc tập trung về khu vực chấm đỏ từ bốn phương tám hướng của Hoa Hạ.  

             Trong đó có một điểm sáng màu trắng mạnh nhất di chuyển đến với tốc độ đáng kinh ngạc.  

             Tốc độ 4000 mét/ giây vượt qua nửa Hoa Hạ bay đến Bộc Hải.  

             “Di chuyển ống kính đến điểm gần cực Tây”.  

             “Vâng!”  

             Theo hiệu lệnh của sĩ quan chỉ huy, một màn hình khá nhỏ bật chế độ theo dõi hành trình.   

             Độ cao ở vị trí cách mặt đất khoảng bốn trăm mét.  

             Nhìn từ mặt đất bằng, Trần Thái Nhật đang ở trên trời, cả người từ trên xuống dưới bị ánh sáng đỏ cọ xát trong không khí vây quanh.  

             Thậm chí cả không khí xung quanh anh cũng bắt đầu xoắn lại, hơi nước bốc hơi rồi ngưng tụ ở một nơi xa hơn tạo ra một đường bay rõ ràng trong không khí.  

             “Tên này đúng là có tiến bộ rất lớn, mong rằng sắp xếp lần này là chính xác”.  

             …  

             12 giờ 53 phút.  

             Bầu trời khu mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng như thiên thạch lướt qua.  

             Lực lượng quan chức canh gác vòng ngoài khu mặt đất bùng nổ nhận ra sự khác thường này.  

             Một tân binh hỏi: “Đội trưởng, trên trời là gì thế?”  

             Đội trưởng canh gác hơn bốn mươi tuổi cung kính nhìn lên ánh sáng màu trắng trên bầu trời ngày càng gần, run giọng nói.  

             “Chiến thần đến rồi”.  

             Năm giây sau.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu trắng từ trên trời rơi xuống rừng rậm không người cách đó hai trăm mét.  

             Đất cát dội lên, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu khoảng mười mấy mét.  

             Rơi xuống khu vực không người là thao tác chuẩn.  

             Rầm!  

             Trần Thái Nhật thong thả bước ra từ trong hố, cả người dính đầy bụi.  

             “Phù”.  

             Nhìn đồng hồ trên tay.  

             Cũng may còn ba phút nữa, không làm trễ việc.  

             Chân anh khẽ đạp xuống đất nhảy lên về phía trước cách đó năm mươi mét.  

             Anh lại nhảy thêm một cái nữa, thoáng chốc đã đến bên ngoài một bức tường thành bằng sắt.  

             Ở cổng chính.  

             Hai lính gác giơ vũ khí lên.  

             “Người đến báo thân phận!”  

             Trần Thái Nhật lấy một huân chương trong túi ra.  

             Lính gác lập tức đứng nghiêm chào, ánh mắt hiện lên vẻ kính cẩn vô hạn.  

             “Nghênh đón trấn thủ Tây Cực”.  

             “Vất cả rồi, mở cửa đi!”  

             Lạch cạch.  

             Cánh cổng sắt dần mở ra.  

             Trần Thái Nhật nghiêm túc đi vào bức tường được bảo vệ nghiêm mật.  

             Khu mặt đất bùng nổ!  

             Nơi bí ẩn nhất cả Hoa Hạ, thậm chí là cả thế giới.  

             Vượt qua tường thành là có thể ngửi được một mùi đặc biệt trong không khí.  

             Đó là mùi đất đá bị cháy xém trong ngọn lửa đỏ rực cả ngày.  

             Chỉ có quá trình đốt cháy nhiệt lượng cao liên tục hơn một năm mới có thể tạo thành như thế.  

             Nếu là người đầu tiên đến khu mặt đất bùng nổ thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng trong bức tường cao này.  

             Khác hẳn với Trái Đất!  

             Dung nham khô và đông đặc được sử dụng để làm vật liệu xây dựng, trạm gác, binh phòng, cơ quan bố trí, trung tâm chỉ huy ở khu vực nhỏ v.v...  

             Có vẻ như toàn bộ quần thể kiến trúc đều màu đen.  

             Lúc không có chiến tranh sẽ có một số cơ quan chức năng và nhân viên Hội Trường Thành quản lý, canh giữ khu mặt đất bùng nổ.  

             Nhiệm vụ chủ yếu là bảo trì cỗ máy rút năng lượng và thu thập, tinh chế, chiết xuất siêu hợp kim địa tâm.  

             Thật ra bình thường nơi này là một nhà máy quy mô lớn.  

             Nhưng bây giờ tiếng chuông báo động vang lên, cả khu mặt đất bùng nổ đã chuyển sang chế độ thời chiến.  

             Những nhân viên không có phận sự thì về thành phố lớn, chỉ có lính gác và vài thợ máy võ sĩ chịu trách nhiệm bảo trì cỗ máy rút năng lượng, mở cửa sảnh lớn.  

             Trần Thái Nhật đi thẳng vào, ai nhìn thấy anh cũng lập tức chào theo kiểu quân đội.  

             Có lẽ ở thế giới bên ngoài, Trần Thái Nhật chỉ có danh tiếng trong giới anh tài.  

             Nhưng ở đây, uy danh của Trần Thái Nhật không hề thua kém một vị thần.  

             Anh đi đến khu báo cáo tập trung.  

             Trần Thái Nhật nhận ra mình là người đến đầu tiên.  

             Chưa đến năm giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.  

             “Chủ nhân!”  

             Anh xoay người lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn rạng rỡ, căng tràn sức sống chạy về phía mình.  

             Phùng Linh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy mặc một bộ đồ chiến đấu ngắn màu đen.  

             “Chủ nhân, tôi đến rồi!”  

             Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.  

             “Đến rồi thì tốt, lần này chúng ta phải kề vai chiến đấu với nhau”.  

             Sau một thời gian được huấn luyện ở trụ sở chính, Phùng Linh Nguyệt đã biết về hoạt động của khu mặt đất bùng nổ.  

             Võ sĩ siêu cấp từ cấp Minh trở lên chính là lực lượng nòng cốt trong mỗi lần chống lại việc mặt đất bùng nổ.  

             Việc hấp thụ các nguồn năng lượng ở đây cũng rất có ích cho việc tu luyện của các võ sĩ.  

             Rủi ro lớn, cơ hội cũng lớn.  

             Trần Thái Nhật vung tay.  

             “Chúng ta đi thôi, tôi dẫn cô đến khu vực phễu trước, mặt đất bùng nổ chắc là còn hai ba tiếng nữa mới bắt đầu đợt đầu tiên”.  

             Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt bỗng trở nên kỳ lạ, nhìn xung quanh.  

             “Chủ nhân, những võ sĩ… khác đâu?”  

             Trần Thái Nhật lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.  

             “Không có các võ sĩ khác, khu mặt đất bùng nổ Bộc Hải lần này chỉ có hai chúng ta”.  

             Phùng Linh Nguyệt bỗng run lên.  

             “Chỉ có… chỉ có hai chúng ta! Liệu, liệu có ổn không? Ngộ nhỡ độ chấn động của mặt đất bùng nổ quá lớn, hoặc “Thần Tiên Phong” xuất hiện ở Bộc Hải thì sao?”  

             Trần Thái Nhật nở nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương.  

             “Là do tôi đề nghị với Hội Trường Thành tập trung toàn bộ lực lượng đến khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ phòng trường hợp bất trắc. Nơi này có tôi và cô là đủ rồi”.  

             Phùng Linh Nguyệt bỗng hiểu ra tại sao Trần Thái Nhật lại làm như vậy.  

             Điều kiện của khu mặt đất bùng nổ ở Nam Vệ rất bất lợi.  

             Cỗ máy rút năng lượng chưa được làm xong.  

             Nếu lại xuất hiện một “Thần Tiên Phong” đủ đánh bại bảy cấp Thần hợp lực lại thì gần như phần lợi sẽ nghiêng về một bên.  

             Cách an toàn nhất là tập trung hết ba cấp Thần, chín cấp Long, mười cấp Minh ở đó.  

             Khu mặt đất bùng nổ mới này chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc.  

             Còn bên Bộc Hải.  

             Cỗ máy rút năng lượng đã giảm độ mạnh của địa mạch đến mức thấp nhất, thật ra nhiệm vụ tạo ra năng lượng khá nhẹ nhàng.  

             Mối đe dọa lớn duy nhất là “Thần Tiên Phong” có thể xuất hiện ở đây.  

             Trần Thái Nhật đã bùng lên ngọn lửa chiến đấu hừng hực.  

             “Tôi mong người đầu tiên trên Trái Đất có thể đánh bại kẻ địch bên ngoài là tôi”.  

             

 
             Trong ngày mở họp, Trần Thái Nhật đã bí mật đưa ra ý kiến với trụ sở chính của Hội Trường Thành.  

             Khu vực mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải để một mình anh trấn thủ là đủ.  

             Hội trưởng Hà Tiếu Hàn sợ Trần Thái Nhật kiêu căng quá bị thiệt, tràn đầy lo lắng hỏi anh có cần tăng thêm người không.  

             Nhưng Trần Thái Nhật phân tích một lượt, khiến ông ấy đồng ý.  

             Lý do của Trần Thái Nhật rất đơn giản.  

             Nếu như lần này phân tán cấp Thần ở hai khu vực mặt đất bùng nổ chính.  

             Nhỡ một khu vực không chống đỡ được, thì có lẽ sẽ mất hai võ sĩ cấp Thần, lại thêm mười mấy cao thủ tuyệt thế trên cấp Minh.  

             Đây là tổn thất vô cùng to lớn mà Hoa Hạ không thể chấp nhận được.  

             Còn nếu sắp xếp theo cách mà Trần Thái Nhật nói, thì có ba kết quả.  

             Kẻ xâm lược đánh vào khu vực mặt đất bùng nổ Bộc Hải, Trần Thái Nhật thắng, võ lực cấp cao Hoa Hạ được bảo đảm toàn bộ, nguy cơ được giải trừ.  

             Nếu Trần Thái Nhật thua, thì chắc chắn cũng có thể khiến đối phương tổn hại nghiêm trọng, sau đó mọi người còn lại từ Nam Vệ đến, tất sẽ giành chiến thắng, võ lực cấp cao Hoa Hạ cùng lắm chỉ tổn thất một cấp Thần.  

             Nếu kẻ xâm lược tập kích khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ, trừ Trần Thái Nhật ra, nơi đó tập trung tất cả võ lực cấp cao của Hoa Hạ, anh có thể thề với trời là chắc chắn sẽ thắng.  

             Nếu mà không thắng nổi thì Trái Đất cũng đi đời nhà ma rồi.  

             Tổng hợp lại thì đây là cách sắp xếp có tỷ lệ hiệu suất giá cao nhất.  

             Nhưng nghĩ đến việc khu vực mặt đất bùng nổ cần phải có một võ sĩ cấp Minh trở lên, phụ trách chia sẻ một phần năng lượng mặt đất bùng nổ ở khu vực phễu.  

             Nên Trần Thái Nhật đã điều Phùng Linh Nguyệt đến.  

             Cô ấy và anh có sự ăn ý hoàn hảo.  

             Lúc gặp nguy hiểm, Trần Thái Nhật có thể yên tâm chìa lưng cho đối phương.  

             Hai người đến khu vực phễu.  

             Bố trí của nơi này rất giống với một nhà thi đấu cỡ nhỏ ngoài trời.  

             Một cái bục được chế tạo hoàn toàn bằng thủy tinh nằm ở trung tâm, xung quanh được hệ vách kim loại quây lại thành hình vòng.  

             Trên đỉnh đầu lộ thiên, tiện cho việc phát tán nhiệt lượng dư thừa.  

             Một khi mặt đất bắt đầu bùng nổ.  

             Máy rút năng lượng sẽ chuyển năng lượng siêu phụ tải đến hệ vách kim loại ở đây bằng hình thức từ trường.  

             Võ sĩ phụ trách triệt tiêu năng lượng sẽ thông qua tu luyện kiểu bộc phát ở bãi đất này, để hóa giải năng lượng dư thừa.  

             Đây thường là thời khắc võ sĩ gặp nguy hiểm nhất, cũng là thời khắc nhận được nhiều lợi ích nhất.  

             “Tiểu Nguyệt, lần đầu tiên tôi tham gia triệt tiêu năng lượng ở bãi đất này, trong vòng một tiếng, lượng chân khí trong người tôi đã tăng lên bốn trăm nghìn tia”.  

             Khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Linh Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.  

             “Bốn trăm nghìn tia? Nếu như có thể chống chọi nửa ngày thì chẳng phải sẽ biến một võ sĩ mới nhập môn thành một võ sĩ đỉnh cao hạng chín trong chớp mắt sao?”  

             Trần Thái Nhật tỏ vẻ nghiêm túc, gật đầu.  

             “Đúng là như vậy, nhưng bản thân võ sĩ sơ cấp có cường độ thân thể rất kém, nếu như cố chống chọi trong một tiếng, thì mấy chục nghìn tia là giới hạn cao nhất rồi, nếu hơn thì sẽ nổ tung xác mà chết”.  

             Ngón tay Trần Thái Nhật quét một vòng.  

             “Mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải lần này, với thực lực của tôi hiện giờ thì có thể chịu được chín mươi lăm phần trăm năng lượng, cô chỉ cần yên tâm ở bên cạnh cố gắng tu luyện là được”.  

             Phùng Linh Nguyệt gật đầu.  

             Đối với cô ấy thì đây gần như là thiên đường tu luyện từ trên trời rơi xuống.  

             “Nhưng, mối nguy lớn nhất nằm ở bảy kẻ xâm lược có thực lực cấp Thần kia. Một khi chúng xuất hiện thì tôi sẽ phải phân thân đi chiến đấu, có lẽ cô sẽ phải chịu áp lực mặt đất bùng nổ cực lớn trong thời gian ngắn”.  

             Phùng Linh Nguyệt lập tức ưỡn ngực.  

             “Chủ nhân cứ yên tâm, tôi sẽ làm được”.  

             Trần Thái Nhật gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ tán thưởng.  

             Phùng Linh Nguyệt là cao thủ cấp Minh, tiêu chuẩn tu luyện hàng ngày chưa từng hạ thấp, công phu khổ luyện gần như là đứng đầu Hoa Hạ.  

             Tuy vừa đột phá cấp Minh chưa được mấy ngày, nhưng lượng chân khí trong người cô ấy hiện giờ đã lên đến bảy triệu tia.  

             Khởi đầu là năm triệu, bây giờ đã nhanh chóng tăng thêm hai triệu.  

             Trong cấp Minh thì đây cũng được coi là tiến bộ nhanh nhất rồi.  

             Tạm thời gánh vác một hai phút thì không có vấn đề gì lớn.  

             Về phần Trần Thái Nhật, anh không thể nào đối phó những kẻ xâm lược trong thời gian lâu được.  

             Cao thủ so chiêu, sống chết trong gang tấc.  

             Trần Thái Nhật bước tới một đài điều khiển ở bên dưới hệ vách kim loại.  

             “Nhân lúc mặt đất bùng nổ chưa bắt đầu, bây giờ tôi sẽ khởi động di chuyển năng lượng”.  

             Dứt lời, anh vặn một cái công tắc màu xanh.  

             Vù!  

             Hệ vách kim loại hình vòng to bằng màn hình ở rạp chiếu phim bỗng phát ra tiếng rung động nhẹ.  

             Từng luồng năng lượng men theo đường ống dưới lòng đất, chuyển vào trong cái phễu.  

             Phùng Linh Nguyệt chờ mấy giây, bỗng biến sắc.  

             “Chủ nhân, tôi cảm nhận được rồi”.  

             Hệ vách kim loại biến hóa năng lượng của địa tâm thành một không gian năng lượng lập thể, tập trung ở bãi đất.  

             Lúc này, bất kể là hít thở, ngồi khoanh chân, luyện công, đều có hiệu quả tu luyện.  

             “Bây giờ ngồi xuống bắt đầu tu luyện ngay đi, mật độ năng lượng sẽ càng ngày càng cao đấy!”  

             Sắc mặt Trần Thái Nhật nghiêm túc, lên tiếng nhắc nhở.  

             Phùng Linh Nguyệt lập tức ngồi khoanh chân, cả người bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhạt.  

             Ngọc Cốt Kim Tủy Quyết!  

             Sau khi đột phá cấp Minh, bộ công pháp cấp Thần Hoa Hạ này đã trở thành cơ thể vàng ngọc, cứng rắn không thể phá vỡ.  

             Không khí trong bãi đất cũng bắt đầu biến thành màu xanh da trời.  

             Dường như có vô số giọt nước nhỏ màu xanh đang lơ lửng giữa không trung.  

             Đây đều là năng lượng tu luyện.  

             Chân khí toàn thân Phùng Linh Nguyệt lưu chuyển, một tiếng phượng bỗng rít lên trên đỉnh đầu cô ấy.  

             Khí châu màu xanh xung quanh như chịu lực hút, lần lượt hội tụ ở đan điền của Phùng Linh Nguyệt, tạo nên vòng xoáy.  

             Qua mấy giây, sắc mặt Phùng Linh Nguyệt mừng rỡ.  

             Xem ra cô ấy đã được nếm vị ngọt khi tu luyện tăng vọt.  

             Lại thêm mười mấy giây nữa, bỗng tốc độ hấp thu hạt năng lượng của cô ấy bắt đầu dần ổn định.  

             Trần Thái Nhật tạm thời vẫn chưa tham gia cùng, anh muốn xem giới hạn cao nhất Phùng Linh Nguyệt có thể chịu đựng được là bao lâu.  

             Tròn hai mươi phút trôi qua.  

             Phùng Linh Nguyệt đã đổ mồ hôi như mưa, cô ấy cắn chặt răng, ánh sáng vàng trên đỉnh đầu ngày càng chói mắt, dường như có chút không chịu được.  

             “Chủ nhân…”  

             Trần Thái Nhật biết Tiểu Nguyệt sắp đạt tốc độ hấp thu cực hạn, trong lòng không khỏi khen ngợi.  

             Một giây hấp thu được một trăm tia năng lượng.  

             Tốc độ này khá đáng kinh ngạc.  

             Tương đương một tiếng tăng ba trăm sáu mươi nghìn tia chân khí.  

             So với anh năm đó cũng không kém cạnh bao nhiêu.  

             Quả nhiên, về thiên phú, Phùng Linh Nguyệt đạt điểm tối đa.  

             Cấp Long chắc chắn là chuyện nhỏ!  

             Trần Thái Nhật sẽ không để người phụ nữ của mình quá vất vả.  

             Hai chân anh thu lại.  

             Vù.  

             Chiến thần Tây Cực bỗng lơ lửng giữa không trung.  

             Khoanh chân ngồi, cả người tóa ra ánh sáng trắng dịu dàng.  

             Mắt anh đanh lại.  

             “Thu!”  

             Cùng với một tiếng quát to.  

             Cả bãi đất đều dừng lại.  

             Hạt năng lượng màu xanh trong phạm vi một trăm mét không khí bỗng như bị lốc xoáy cuốn đi, hội tụ về ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên khắp người Trần Thái Nhật.  

             Rèm châu thành chuỗi, chuỗi nối thành dải, cuối cùng là cột ánh sáng, dường như một dòng sông.  

             Cuối cùng, năm dải năng lượng dài mấy mét chui vào các huyệt của Trần Thái Nhật như sông chảy về biển lớn.  

             Nhìn từ xa như biển chứa trăm sông.  

             

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK