Mặc dù Dương Tuấn Minh là người kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ anh ta cũng cảm thấy việc này không ổn, trái tim anh ta đập thình thịch.
"Âm!"
Cửa văn phòng bị đẩy ra, quản lý của một số bộ phận đang hoảng sợ chạy vào.
"Tổng giám đốc Dương, mạng của công ty chúng ta bị một hacker cực giỏi tấn công, hắn đã phá vỡ mười tám tầng phòng thủ của chúng ta làm hệ thống cốt lõi của chúng ta bị phá hủy"
"Bọn họ đã cưỡng ép thay đổi dữ liệu trong phần cuối của chúng ta, làm cho tất cả hệ thống của chúng ta gần như tê liệt hết, công ty bị tổn thất nặng nề."
"Tổng giám đốc Dương, tiên vốn của công ty chúng ta đã bị các ngân hàng đóng băng, nói rằng số tiền chúng ta vay chưa trả cho họ."
"Tổng giám đốc Dương, dây chuyền tiên vốn chỗ chúng ta đứt rồi!"
Hết tin này đến tin khác truyền vào lỗ tai Dương Nhân.
Cả người Dương Nhân ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt dại của ông ta nhìn chằm chằm cò thanh niên trước mắt.
Hình như ông ta không nghe thấy âm thanh nào ở xung quanh mình cả, ông ta chỉ nhìn thấy những người này tụ tập quanh bàn làm việc của ông ta nói cái gì đó.
Những cái miệng này mở ra giống nhự muốn nuốt ông ta vào trong bụng vậy.
"Đủ rôi!"
Đột nhiên Dương Nhân đập tay xuống bàn,.
trên trán ông ta nổi ra gân xanh, nổi giận nhìn về phía mọi người quát to một tiếng.
Trong nháy mắt phòng làm việc im lặng như tờ.
Trong lòng Dương Tuấn Minh cả bí thư và các quan chức cấp cao đều rất thấp thỏm.
Chỉ có người thanh niên kia vẫn mỉm cười, giống như cậu ta biết hết tất cả những việc này vậy.
"Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Dương Nhân trợn to hai mắt nhìn thanh niên hỏi.
"Nếu như tôi là ông, thì tôi sẽ không hỏi vấn đề vô dụng này."
Người thanh nhiên thờ ơ trả lời.
Ánh mắt Dương Nhân trợn to một lần nữa, máu trong tìm ông ta lại dâng đến cổ họng.2087649_2_25,60
"Tổng giám đốc Dương, theo dự đoán bây giờ của chúng tôi, thì mỗi một phút công ty chúng ta sẽ tổn thất từ ba tỷ năm trăm triệu trở lên...Lãnh đạo cấp cao của sở tài chính nhỏ giọng nhắc nhở.
Dương Nhân nghe xong câu này thì ông ta không dám do dự nữa đi ra khỏi bàn làm việc rồi đi thẳng đến chỗ người thanh niên quỳ gối trước mặt cậu ta.
"Tôi xin lỗi, mong cậu bỏ tha cho tôi! Rốt cuộc tôi phải làm gì thì cậu mới ta cho tôi?"
Bay giờ trên mặt Dương Nhân là vẻ mặt khẩn cầu, còn trong lòng ông ta rất hoảng sợ.
Người thanh niên trước mặt ông ta quá mạnh.
"Ông không cần xin lỗi tôi."
Thanh niên vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay.
"Nói này cách Bất động sản Tô Thịnh tâm hai mươi phút, nhưng tôi hy vọng trong vòng năm phút các người có thể xuất hiện ở trước mặt anh Phong."
"Về phần làm như thế nào, thì trước đây các người định bắt anh Phong làm gì thì bây giờ các người làm những việc đó địU Người thanh niên nói xong thì không nói thêm gì nữa xoay người bỏ đi.
bây giờ Dương Nhân đờ đẫn quay về chỗ ngồi.
Trước đây bọn họ muốn Vũ Hoàng Lê và Cao Phong quỳ xuống trước mặt bọn họ! Nhưng bây giờ, chẳng lẽ bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi với Cao Phong? "Cha, chúng ta...' Trong lòng Dương Tuấn Minh cũng rất sợ hãi.
Nếu như không có Xí nghiệp Dương Thị, thì tất cả giàu sang, quyền lợi mà nó mang lại cho anh ta sẽ cách anh ta rất xa.
"Đi! Bây giờ chúng ta đi luôn!"
Dương Nhân vội vàng đứng lên, đi ra ngoài cửa phòng.
Mỗi một phút bọn họ mát hơn ba tỷ năm trăm triệu, vậy thì Xí nghiệp Dương Thị của bọn họ có thế chịu được bao lâu? Bất động sản Tô Thịnh.
Bây giờ Cao Phong, Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh hơi đứng ngồi không yên.
"Bây giờ Xí nghiệp Dương Thị không ra tay, họ định làm gì?' Vũ Hoàng Lê nhíu mày nói.Ly trà trước mặt đã nguội mà chưa có ai uống.
Thật ra, khoảnh khắc cái chết không đáng sợ cho lắm, mà quá trình chờ đợi tử vong mới làm cho lý chí của một người tan vỡ.
Bây giờ Vũ Hoàng Lê đang trải qua trạng thái như vậy.
Nếu Xí nghiệp Dương Thị thật sự ra tay thì anh ta sẽ không lo âu như vậy.
Nhưng đã trôi qua một tiếng mà họ không có một tin tức gì về hành động của Xí nghiệp Dương Thị bên kia.
Điều này khiến trái tim của Vũ Hoàng Lê lúc nhanh lúc chậm, trong lòng anh ta rất loạn.
Bây giờ Cao Phong cũng hơi cau mày.
Anh không nghĩ đến chuyện Xí nghiệp Dương Thị không ra tay với mình.
Bính đến thì nước chặn, nhưng bây giờ Xí nghiệp Dương Thị lại không xuất quân, thì làm sao Cao Phong anh phản kích lại được? "Chẳng lẽ, bọn họ muốn chúng ta ra tay trước?"
Cao Phong sờ cằm một cái, hơi chần chừ nói.
"Rầm!"
Bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị người khác mở ra.
Một thanh niên mặc âu phục đi giày da, bước vào với vẻ mặt cực kì bực bội.
"Giám đốc Tiền, giám đốc Tiền, bây giờ chủ tịch đang họp, anh không thể đi vào được..."
Thư ký duỗi tay muốn kéo cậu ta lại, nhưng bị cậu ta trực tiếp hất ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vũ Hoàng Lê cau mày hỏi.
Giám đốc Tiền này là giám đốc của bộ phận ngoại giao của công ty, phụ trách tất cả các cuộc đàm phán của công ty với đối tác.
Cho nên không cần nói thì ai cũng biết tầm quan trọng của cậu ta trong công ty.
Lúc đâu Vũ Hoàng Lê cũng dùng số tiền lớn để mờ cậu ta từ chỗ khác về đây làm việc.
Nhưng mà Vũ Hoàng Lê biết, giám đốc Tiền này hơi kiêu ngạo và cậu ta muốn có cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay.
"Giám đốc Vũ, với tư cách là người quản lý bộ phận ngoại giao thì tôi muốn anh đưa ra một thông báo."
Giọng nói nghiêm túc của giám đốc Tiền vang lên.
Thậm chí cậu ta không thèm nhìn Cao Phong đang ngồi bên cạnh.
"Thông báo việc gì?"
Vũ Hoàng Lê cau mày hỏi.
"Thanh minh công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta không có liên quan gì đến Cao Phong!"
"Anh ta đi chòng người khác, bây giờ người đó trả thù thì anh ta tự đi giải quyết, đừng làm liên lụy đến công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta."
Giám đốc Tiên nói hợp lý.
"Tên kia!"
Vũ Hoàng Lê mỗ mạnh xuống bàn một cái, quát lên: "Cậu nói linh tinh gì thế?"
"Giám đốc Vũ, tôi đang suy nghĩ vì công ty, nói thật lòng thì tôi nói hơi khó nghe nhưng nó có lợi cho chúng ta, anh biết tôi là ai mà"
"Tôi biết rằng bây giờ rất nhiều công ty họ chưa có hành động gi là vì tôi đã liên lạc với bọn họ."
"Rất nhiều công ty đã chấp nhận lời mời của Xí nghiệp Dương Thị, chuẩn bị hợp tác đổi phó chúng ta"
"Anh biết có bao nhiêu người không? Mười ba công ty đó! Làm sao công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta chống lại bọn họ được?"
Giám đốc Tiên đứng trong văn phòng nói lớn.
Bên ngoài cửa phòng làm việc, một số trưởng phòng của các chi nhánh cũng gật đầu đồng ý.
"Chúng ta với Xúi nghiệp Dương Thị không có thù oán gì cả, trong phương diện công việc cũng ít khi đụng chạm đến nhau."
"Nhưng bay giờ có người chọc Xí nghiệp Dương Thị lại còn muốn công ty Bất động sản Tô Thịnh làm bia đỡ đạn cho anh ta, vậy thì ban quản lý chúng tôi không đồng ý!"
"Đúng vậy, chúng tôi đi theo Bất động sản Tô Thịnh kiếm ăn, nếu công ty bị phá sản thì miếng ăn của chúng tôi sẽ bị mất"
"Chúng tôi không muốn làm bia đỡ đạn cho người khác, sau đó tự mình đập vỡ chén cơm của mình."
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các quản lý ở người cửa ddeuf mở miệng ủng hộ quyết định của Giám đốc Tiên.
Tóm lại, bây giờ Cao Phong đã trở thành đối tượng bị mọi người chỉ chích.
Dù sao, đúng là mâu thuẫn của công ty và Xí nghiệp Dương Thị là do Cao Phong tạo lên.
Nhưng bọn họ không biết, quan hệ thật sự giữa Vũ Hoàng Lê và Cao Phong.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng Cao Phong là bạn thân của Vũ Hoàng Lê.
"Khốn nạn! Rốt cuộc tôi là chủ tịch hay máy người là chủ tịch? Nếu không muốn làm ở đây, thì các người cút hết cho tôi"
Vũ Hoàng Lê áy náy nhìn Cao Phong một cái, sau đó tiếp tục vỗ mạnh xuống bàn một cái.
Chén bản trên trà bị lung lay rơi khỏi bàn do hành động này, sau đó rơi xuống đất phát ra một âm thanh ròn rã.