"Người của kế hoạch Lửa Rừng không thể manh động, nó sẽ khiến rút dây động rừng. Cho nên, kêu bọn họ ở yên vị trí của mình mà đợi lệnh đi. Không có mệnh lệnh chính miệng cháu nói ra thì không ai được làm bậy" Cao Phong trầm giọng nói.
Ở con đường sống không có chút thương lượng nào này, người của kế hoạch Lửa Rừng buộc phải nghe lệnh của một mình Cao Phong.
"Nhưng cậu Phong à, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì kế hoạch Lửa Rừng này còn tác dụng gì nữa?" Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.
"Ha ha, chỉ dựa vào đám rác rưởi Lê Trọng Việt đó thì còn chưa có bản lĩnh khiến cháu xảy ra chuyện đâu. Hôm nay chỉ là cháu sơ thôi." Cao Phong thản nhiên xua tay, khóe miệng hiện lên sự giễu cợt.
Lâm Vạn Quân còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cao Phong thẳng thừng cắt ngang: "Yên tâm đi, nếu cháu có gì cần, Đại Minh sẽ giúp cháu."
"Được thôi..." Lâm Vạn Quân cắn răng chấp nhận.
Sau đó ông ta lại vội vàng hỏi: "Cậu Phong, cậu nói xem Lê Trọng Việt đó phải xử lý thế nào? Đuổi ra khỏi thành phố Hà Nội, hay là trực tiếp..."
Cao Phong suy nghĩ một hồi, hơi lắc đầu, nói: "Giờ chú đang bị Cao Minh Trí giám sát, làm nhiều chuyện cũng không tiện, nên trước tiên không cần quan tâm đâu. Nhưng chắc chắn chuyện này sẽ không cứ như vậy mà xong được. Cháu sẽ đích thân đến nhà họ Lê, tính toán món nợ này cho đàng hoàng."
Tất nhiên Lâm Vạn Quân sẽ nghe theo ý của Cao Phong, gật đầu, nói: "Cậu Phong, vậy cứ làm theo như lời cậu nói đi. Nếu cậu thật sự gặp phiền phức thì nhà họ Cao tuyệt đối sẽ không dám không lo."
Cao Phong nhẹ gật đầu. Cho dù là nhà họ Cao có chú ý đến thể diện thì cũng sẽ không để mặc Cao Phong bị người khác đối phó.
"Đúng rồi cậu Phong, khi tôi đặt hàng chiếc xe kia là dùng thông tin thân phận của tôi. Khi nào thì sang tên sang cho cậu?" Lâm Vạn Quân nhớ tới một chuyện.
"Cái này không quan trọng, không cần phiền phức nữa đâu." Cao Phong phất phất tay.
Dù sao thì bất luận có sang tên hay không, chiếc xe đó vẫn là của Cao Phong. Lâm Vạn Quân còn có thể dùng thân phận chủ xe để đòi lại hay sao?
Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại của Cao Phong đổ chuông.
"Alo, Tuyết Mai." Cao Phong nghe máy, cười nói.
"Không phải anh kêu em chờ ở công ty sao? Kêu em đợi cái gì thế hả?" Kim Tuyết Mai hỏi với vẻ hơi nghi hoặc.
Vốn tưởng Cao Phong sẽ tới tìm cô, kết quả đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy Cao Phong đâu.
Cao Phong nhìn đồng hồ, cười nói: "Anh tới đón em về nhà ngay đây."
Sau đó, Cao Phong lại dặn dò Lâm Vạn Quân thêm chút chuyện nữa rồi lái xe đi tới công ty Kim Thiên.
Trong nhà nghỉ Lan Anh.
Cảnh sát 113 của khu vực nhận được tin tức từ nhà nghỉ Lan Anh liền lập tức phái hai cảnh sát nhanh chóng đi tới đó.
"Mọi người nói, có người đập phá phòng của mọi người, nhưng người ta đi rồi đúng không?" Một cảnh sát hỏi.
"Đúng đúng đúng, đập phòng chúng tôi xong liền đi, tính toán tổn thất sơ lược cũng lên tới hơn chục triệu rồi." Nhân viên thu ngân vội báo lại tình hình.
"Thế này, cô mở camera giám sát của các cô một chút, sau đó gửi thông tin của những khách đến làm thủ tục thuê phòng cho chúng tôi. Chúng tôi bên này sẽ xác định người tình nghi." Cảnh sát vừa nói vừa lấy ra một chiếc máy nhỏ tinh xảo.
"Vâng! Vâng!" Nhân viên thu ngân không ngừng gật đầu, ngay sau đó liền kêu người đi gọi nhân viên phụ trách camera giám sát, đích thân đi lấy dữ liệu của khách thuê phòng 302.
Nhưng khi nhân viên phụ trách camera tới thì bọn họ mới biết, chỗ kiểm soát camera giám sát hôm nay đã xảy ra trục trặc, căn bản không lưu lại bất cứ hình ảnh nào.
Cảnh sát kia hơi nhíu mày, nhìn người phụ trách camera của nhà nghỉ mấy lần, nói với giọng nhàn nhạt: "Vậy lấy tin tức của khách thuê phòng đi."
Nhân viên thu ngân lấy thông tin ra, đọc họ tên và số chứng minh nhân dân lên.
Một cảnh sát khác lập tức lấy máy ra nhập số chứng minh thư và họ tên vào, nhấn mục tra cứu.
Hiện giờ đều là dụng cụ mang tính network, bất kỳ thông tin gì cũng có thể dùng hệ thống chuyên dụng 113 để tiến hành tra cứu rất nhanh.
Nhưng qua một lúc, cảnh sát đó cũng lắc đầu.
"Tra ra không có người này, thông tin là giả, chứng minh thư cũng là giả." Cảnh sát lắc chiếc máy trong tay, căn bản không tra ra được bất cứ thông tin gì.
Như vậy, mọi người đều đã hiểu rồi. Xem ra người này là có chuẩn bị rồi mới đến!
Nếu ngay cả một chút chứng cứ cũng không để lại thì hiển nhiên là đã trải qua việc tính toán tỉ mỉ.
Cảnh sát kia nhìn người phụ trách camera kia thật sâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Vào phòng xem xem."
Nhân viên thu ngân vội vã dẫn hai cảnh sát đi lên phòng 302 trên lầu.
Sau khi vào phòng, hai cảnh sát lập tức đeo găng tay trắng lên, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Bất cứ dấu vết gì để lại cũng trở thành chứng cứ để bọn họ tìm thấy kẻ tình nghi.
"Qua đây, lấy một ít cái này đi, về kiểm tra đối chiếu DNA." Vết máu trên mặt đất là thứ đầu tiên được phát hiện.
Một cảnh sát cầm dao chuyên dụng tới quét lấy một chút máu, bỏ vào trong túi đựng vật chứng.
Một cảnh sát khác thì vẫn đang cẩn thận tìm kiếm trong phòng.
Nhân viên thu ngân kia đứng chờ ở cửa phòng, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Nếu không tìm được kẻ tình nghi, tổn thất hơn chục triệu này cô sẽ không trả nổi đâu!
Nhưng trách nhiệm này cô cũng không thể nào trốn tránh được. Dù sao thì đây là do cô thất trách trong khi làm việc, lúc khách trả phòng chắc chắn là phải kiểm tra một lượt rồi mới để khách rời đi.