Nghe thấy lời này của Cao Phong, phản ứng đầu tiên của Kim Tuyết Mai là không tin, nhưng sau đó lại nhịn không được mà tin tưởng lời nói của Cao Phong.
Bởi vì cô chợt nhớ đến, trước kia mỗi lần nghi ngờ lời nói của Cao Phong, thì cuối cùng đều trở thành hiện thực. “Nhưng dù sao thì đây cũng là căn biệt thự nằm trên tầng thượng của núi Vân Lan giá của nó vô cùng đắt, mối quan hệ của anh và anh Lý Khải Kiệt, lại tốt đến thế sao?” Kim Tuyết Mai vẫn còn rất nghi ngờ.
Cao Phong cười một tiếng, chuẩn bị đem sự việc của buổi đấu giá ngày hôm đó, kể cho Kim Tuyết Mai nghe.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, thực sự rất thú vị, khiến Cao Phong có chút không ngờ đến.
Nếu như không phải Lâm Vạn Quân nhất quyết đòi mua căn biệt thự đó cho Cao Phong, thì Cao Phong cũng sẽ không quen biết với anh Lý Khải Kiệt.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Kim Tuyết Mai đột nhiên reo lên, Cao Phong đành phải ngậm miệng lại. “Cái gì?” Kim Tuyết Mai vừa nghe máy, hai giây sau đột nhiên kinh ngạc kêu lên. "Được! Con và Cao Phong lập tức qua đó!"
Kim Tuyết Mai đáp lại một tiếng, liền nhanh chóng cúp điện thoại, chạy ra ngoài. “Này?” Cao Phong vội vàng gọi một tiếng. "Cao Phong, ba của em gọi đến nói, đột nhiên bà nội bị phát bệnh, hiện tại bà đang nằm ở Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Hà Nội, đã đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, chúng ta mau đến đó đi!"
Kim Tuyết Mai luống cuống giải thích, tuy nói trong ba năm nay bà lớn đối xử với cô chẳng ra làm sao, nhưng Kim Tuyết Mai vẫn luôn xem bà ta là bà nội. "Được!"
Nghe thấy lời này Cao Phong không hề có chút do dự nào, nhanh chóng cùng Kim Tuyết Mai rời khỏi biệt thự
Anh không quan tâm đến bà lớn cho lắm, nhưng đối với loại vấn đề nghiêm trọng như thế này, Cao Phong cũng sẽ không trốn tránh.
Bệnh viện Nhân dân số một của thành phố Hà Nội.
Khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đến đây, ba anh em Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, Kim Ngọc Hải và người nhà của mỗi người họ đều có mặt ở đó.
Kim Ngọc Dung vốn định chất vấn Kim Tuyết Mai tại sao lại đến muộn, nhưng nhìn thấy Cao Phong, nên không dám nói nhiều.
Mấy người Kiều Thu Vân nhìn thấy Cao Phong, ảnh mắt có hơi phức tạp, nhưng sau cùng vẫn không nói gì. “Mẹ, bà nội thế nào rồi a?” Kim Tuyết Mai lo lắng hỏi. “Vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong, hiện tại tình trạng không rõ lắm.” Kiều Thu Vân than thở nói. "Sức khoẻ của bà nội trước nay rất tốt, sao lại đột nhiên lại bị phát bệnh? Lần kiểm tra sức khỏe vừa rồi còn không có vấn đề gì cơ mà!" Kim Tuyết Mai có hơi nghi ngờ.
Kim Nhạc Sơn ánh mắt lóe lên một cái, tiếp đó nói: "Tuổi tác lớn rồi, giống như máy móc dùng lâu rồi cũng sẽ hư hại, có thể phát sinh vấn đề bất cứ lúc nào." Cao Phong hơi nhíu mày nhìn Kim Nhạc Sơn, hỏi: "Là ai đã phát hiện ra bà lớn?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Kim Nhạc Sơn sửng sốt, biết chuyện này không thể giấu diếm được, nói: "Là khi Hồng Vũ đem đồ ăn cho bà lớn, thì phát hiện bà lớn đã ngã trên mặt đất rồi." “Có phải hay không hả Hồng Vũ?” Kim Nhạc Sơn kêu lên một tiếng. “À, vâng, phải, chính là như vậy.” Kim Hồng Vũ như chợt bừng tỉnh, nhanh chóng gật đầu đáp.
Trong suốt quá trình này, Cao Phong luôn quan sát biểu cảm của Kim Nhạc Sơn, lại đem biểu cảm trên gương mặt của hai người Kim Phúc Khang và Kim Ngọc Dung thu hết vào tầm mắt.
Kim Ngọc Dung còn tốt, không có biểu hiện gì khác thường, mà Kim Phúc Khang rõ ràng là trong lòng có quỷ, nhìn vẻ mặt là có thể thấy được.
Nhưng Cao Phong cũng lười nói nhiều, mọi chuyện vẫn phải đợi đến khi bà lớn tỉnh lại rồi mới nói sau. “Kim Tuyết Mai, nếu bà nội mà xảy ra chuyện gì, về việc này cô có trách nhiệm không thể nào thoái thác được.” Cao Phong không dự định nói nhiều, nhưng Kim Ngọc Dung thì sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Kim Tuyết Mai sửng sốt, cau mày nhìn Kim Ngọc
Dung, hỏi: "Tôi có trách nhiệm gì cơ chứ?" "Ha ha, hôm nay không phải chính cô đã làm cho bà nội tức đến run cả người sao? Nếu bà nội không tức giận tột độ như vậy, sẽ nói ra lời cắt đứt quan hệ với cô sao?" Kim Ngọc Dung cười giễu một tiếng. “Cô!” Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Kim Ngọc Dung, thực sự không có tâm trạng cãi nhau với cô ta. "Tuyết Mai, không cần để ý đến tiếng chó sủa đầu, xã hội này có quá nhiều rác rưởi." “Nếu như gặp một con đều cãi với nó vài câu, vậy thì chỉ lãng phí thời gian của chúng ta mà thôi.” Cao Phong hờ những nói.
Kim Ngọc Dung đột nhiên quay đầu nhìn Cao Kình Thiên hét lớn: "Cao Phong, anh đang mắng ai vậy hả?" "Mắng cô đấy! Lại còn sủa với tôi nữa, tôi lập tức cho cô ăn tát đấy!" "Tôi lại muốn xem xem, ai có thể giúp được cô! Ai dám giúp cô!" Cao Phong nhíu mày, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung rụt cổ, khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng lại.
Rất nhanh, đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, một vị bác sĩ bước ra ngoài. "Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ kêu lên. “Chúng tôi, chúng tôi đều là người nhà của bệnh nhân!” Kiều Thu Vân vội vàng hôn lên. "Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được tốt lắm, thiết bị điều trị của chúng tôi không thể đảm bảo rằng ca phẫu thuật sẽ thành công, đề nghị mọi người nên chuyển đến bệnh viện khác." Bác sĩ lắc đầu nói. "Cái gì?"
Kim Ngọc Hải nghe xong thì sửng sốt, vội hỏi: "Bác sĩ, rốt cuộc là có chuyện gì?" "Hiện tại trong não bộ của bệnh nhân có một vùng lớn bị úng nước, không ngừng chèn ép các dây thần kinh của não bộ, đợi khi dịch não tủy đạt đến một lượng nhất định, bệnh nhân sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái nguy kịch". "Vừa rồi chúng tôi chỉ mở một lỗ nhỏ bằng kim, lấy một phần não bị úng nước trong hộp sọ của bệnh nhân ra." "Nhưng đây chỉ là cách giải quyết tạm thời, dịch não vẫn không ngừng hình thành! Muốn hoàn toàn ngăn chặn tình trạng này, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật." Bác sĩ cẩn thận giải thích cho mọi người. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Kim Ngọc Hải nghe được lời này càng hoảng hốt, Bệnh viện Nhân dân số một Hà Nội, tuyệt đối là bệnh viện có trình độ y tế giỏi nhất Hà Nội rồi!
Nếu họ không thể phẫu thuật, bọn họ còn có thể đi đâu? "Tại sao lại không thể thực hiện ca phẫu thuật? Phẫu thuật đi, chúng tôi sẵn sàng ký tên." Kim Ngọc Hải giọng điệu hoảng hốt nói. “Kim Ngọc Hải, anh dựa vào cái gì mà đưa ra quyết định thay cho chúng tôi?” Kim Phúc Khang ngay lập tức hét lên. “Đừng cãi nữa!” Bác sĩ cau mày nói: “Bệnh nhân đã lớn tuổi, mổ sọ não khá nguy hiểm, chúng tôi không thể đảm bảo rằng bệnh nhân sẽ được cứu chữa, bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất của chúng tôi, cũng chỉ nằm chắc ba mươi phần trăm!” "Sự mạo hiểm này, cho dù mấy người dám ký, chúng tôi cũng không dám làm phẫu thuật, tôi đoán rằng bác sĩ của các bệnh viện trong nước cũng không có ai dám tiếp nhận ca phẫu thuật này, nhưng mà mấy người vẫn có thể thử."
Cao Phong do dự trong hai giây, sau đó hỏi: "Bác sĩ, tình trạng này của bà lớn là do nguyên nhân gì gây nên?" “Cao Phong, đã là lúc nào rồi, anh còn ở đây hỏi nguyên nhân tại sao?” Ánh mắt của Kim Nhạc Sơn lóe lên. "Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng não úng nước chảy dịch não tủy, bệnh nhân này lớn tuổi rồi, một số mao mạch bị tắc nghẽn, khi cảm xúc bị kích động thì sẽ dẫn đến bị bung vỡ nhẹ". "Cũng không loại trừ nhân tố chấn thương, trên trán của bệnh nhân có vết va đập rất rõ ràng, theo như bọn họ nói là do té ngã trên mặt đất” Bác sĩ nói xong những lời này, liền chuẩn bị vào phòng phẫu thuật.
Cao Phong nghe đến đây chậm rãi gật đầu, không có tiếp tục hỏi thêm. “Bác sĩ bác sĩ, nếu chúng tôi chuyển viện, thì có thể cứu sống được mẹ tôi không?” Đôi mắt của Kim Ngọc Hải có chút đỏ lên.
Bác sĩ ngừng trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: "Lần này có hai nguyên nhân là chấn thương và mạch máu bên trong làm cho bệnh nhân bị dịch não tủy" "Ngay cả khi chúng tôi lấy hết dịch não ra, mấy người cũng chỉ có thời gian là hai tiếng, chuyển đến bệnh viện tiếp theo để điều trị." "Nhưng theo tôi biết, bệnh viện trong phạm vi thành phố Hà Nội, không có một bệnh viện nào có thể xử lý được."
Sau khi Bác sĩ nói xong, liền không tiếp tục ở lại, xoay người đi vào phòng cấp cứu.