Mạnh Viễn Minh biết rõ tính cách của Lâm Thái Hùng ngang ngược cỡ nào, cho nên than nhẹ một tiếng, thực sự không dám nói gì thêm. Xem ra, hôm nay chỉ có thể không công mà lui. Liễu Tông Trạch khẽ nhíu mày, trong lòng buồn bực, thực sự muốn cưỡng ép mang Lâm Thái Hùng đi. Nhưng do dự mấy giây, vẫn nghiến răng từ bỏ. Anh ta chuẩn bị, ngày mai lại trở lại một chuyến. Nếu Lâm Thái Hùng vẫn không đồng ý, vậy thì đừng trách anh ta không từ thủ đoạn. Vì khiến Lâm Vạn Quân khôi phục, cho dù anh ta làm ra chuyện gì, anh ta cũng không hối hận. “Cô gái, cô có chuyện gì sao?” Ngay sau đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một giọng nói. Liễu Tông Trạch nghe ra được, đây là giọng hai vệ sĩ anh ta dẫn tới. “Tôi tìm cha tôi!” “Các anh là ai? Vì sao lại ở đây?” Ngay sau đó, một giọng nữ thanh thúy êm tai truyền tới. Nghe thấy giọng nói này, Liễu Tông Trạch không nhịn được sửng sốt. “Con gái của mình trở về sao?” Lâm Thái Hùng vốn say khướt đột nhiên ngồi thẳng người, trong mắt xuất hiện vui sướng. Ngay cả say rượu, cũng lập tức biến mất đi không ít. “Các người nhanh đi đi, con gái tôi về rồi.” Lâm Thái Hùng đỡ ghế đứng dậy, thúc giục Mạnh Viễn Minh. Mà Mạnh Viễn Minh vốn định rời đi, liếc mắt nhìn Liễu Tông Trạch một cái, trái lại không định rời đi. Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ đội mũ che nắng tiến vào. Người phụ nữ này không chỉ đội mũ che nắng che nửa gương mặt, còn đeo một cái kính trên mặt. Cả gương mặt, cùng lắm chỉ có thể thấy phần phía dưới mũi, ngay cả một phần ba cũng chưa được. Nhưng chỉ dựa vào phần dung mạo này, có thể khiến người ta nhìn ra được, đây là một cô gái có tư sắc không tầm thường. Hơn nữa người phụ nữ này tuy dáng người rất tuyệt, nhưng vẫn nhìn ra được bụng hơi lồi lên, quả thật là có thai. Liễu Tông Trạch suy đoán, hẳn là mang thai bốn tháng. Bên cạnh người phụ nữ này, còn đi theo một người phụ nữ, giống như là trợ lý của cô ta. Nhìn thấy Liễu Tông Trạch và Mạnh Viễn Minh, hai cô gái đều sửng sốt. “Cha, bọn họ là ai thế?” Người phụ nữ đội mũ kia hơi cúi đầu hỏi. “Con còn mặt mũi trở về sao?” “Cha sống hay chết, đều không liên quan tới con.” Lúc này Lâm Thái Hùng nghiêm mặt, giọng nói mang theo ý lạnh. Liễu Tông Trạch có chút mơ hồ, rõ ràng là vừa rồi anh ta nhìn thấy, khi Lâm Thái Hùng nghe con gái trở về, vô cùng kích động. Nhưng lúc này con gái ông ta thực sự vào nhà, ông ta lại giả bộ không thích. “Ông Lâm, ông nói gì thế?” “Khụ, chuyện đó, cô gái, cháu còn nhớ chú không?” “Chú là chú Mạnh, trước đây chú từng bế cháu, nói ra đã qua mười mấy năm.” Mạnh Viễn Minh khụ một tiếng, tiến lên cười nói. Người phụ nữ này chần chừ mấy giây, sau đó liên tục gật đầu. “Chú Mạnh, cháu nhớ rõ chú.” “Cha cháu có rất ít bạn, cháu chắc chắn nhớ rõ chú.” Người phụ nữ nở nụ cười, sau đó nói với trợ lý bên cạnh: “Em đi ra ngoài trước đi, chị nói chuyện một lát với bọn họ.” Nữ trợ lý lập tức gật đầu đáp: “Được, chị Chí Linh, em ở trên xe đợi chị.” Mà nghe đến đó, Liễu Tông Trạch chớp mắt. Vừa rồi nghe giọng người phụ nữ này, đã cảm thấy có chút quen thuộc. Bây giờ lại nghe nữ trợ lý kia xưng hô, Liễu Tông Trạch lại nghĩ tới một chuyện. Giọng nói này, còn có ảnh chụp trên tường, còn là nữ minh tinh họ Lâm, cộng thêm nữ trợ lý kia gọi một tiếng chị Chí Linh... “Cô gái xinh đẹp, cô, cô là Lâm Chí Linh sao?” Liễu Tông Trạch trợn to mắt, đột nhiên hỏi người phụ nữ một câu. Người phụ nữ kia đột nhiên run lên một cái, giống như không ngờ Liễu Tông Trạch sẽ nhận ra cô ta. “Cô là Lâm Chí Linh đúng không!” “Tôi có một em gái, thích nhất là bài hát của cô.” “Ai da, thực sự là cô, vậy mà thực sự là cô.” Rõ ràng là Liễu Tông Trạch hơi kích động, muốn đi bắt tay, nhưng cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ. Đối với chuyện Liễu Tông Trạch nhận ra Lâm Chí Linh, mới đầu Mạnh Viễn Minh và Lâm Thái Hùng hơi kinh ngạc, sau đó đều thoải mái. Trước đây Lâm Chí Linh là nữ minh tinh, thường xuyên xuất đầu lộ diện, hơn nữa giọng của cô ta rất dễ nhận ra. Liễu Tông Trạch là người trẻ tuổi, nhận ra Lâm Chí Linh cũng là chuyện bình thường. Lâm Chí Linh than nhẹ một tiếng, sau đó cởi kính trên mặt ra. Nếu bị người ta nhận ra, vậy cô ta không cần phải che giấu nữa. Theo kính râm cởi ra, gương mặt xinh đẹp của Lâm Chí Linh xuất hiện trước mặt mọi người. Môi hồng răng trắng, làn da mềm mại như nước, nhìn vô cùng mịn màng. Trên gương mặt trơn bóng không tỳ vết, ngũ quan vô cùng tinh xảo, tuy chỉ hơi trang điểm, nhưng xinh đẹp không gì sánh nổi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK