Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, nếu là như vậy, bên gia tộc làm như thế, về tình có thể tha thứ.
Chỉ cần không phải phát hiện hành động của Cao Phong, mọi chuyện đều dễ nói.
"Cậu chủ Phong, hiện giờ tôi lo lắng chính là, bây giờ bọn họ còn chưa phát hiện ra hành động của chúng ta, nhưng nếu phái người tới đây, sẽ phát hiện nhanh thôi!”
"Bên gia tộc nói, chỉ phái một người tới đây, trợ giúp chúng ta quản lý khu quy hoạch Thành Bắc, nhưng tôi cảm thấy phái người tới đây, chắc chắn là tiến hành giám sát với chúng ta.” Lâm Vạn Quân hơi lo lắng nói.
"Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, khi nào người phái tới đến đây?” Cao Phong xua tay trả lời.
Sốt ruột lo lắng cũng không có tác dụng gì, nên nghĩ cách ứng phó mới tốt.
"Có lẽ sẽ tới đây nhanh thôi, bên gia tộc làm việc, vẫn tương đối có hiệu suất.”
"Hiện giờ tôi chỉ hy vọng, người phái tới là người của chúng ta, như vậy tốt rồi.” Lâm Vạn Quân trả lời.
“Ừ, sau khi chú gặp người đó xong, lại nói với cháu tính cách của người đó.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.
"Cậu chủ Phong, dù sao người này cũng là đại diện của gia tộc, nếu đến bên này, chắc chắn phải gặp mặt một lát, cho nên nếu chúng ta mở tiệc chào đón người đó, tôi cảm thấy tốt nhất là cậu nên có mặt.” Lâm Vạn Quân đề nghị.
Cao Phong nghĩ một lát, hiện giờ mình cũng rảnh rỗi, cho nên đồng ý.
Bốn giờ chiều.
Câu lạc bộ Palazzo ở thành phố Hà Nội.
Câu lạc bộ Palazzo này, nói về cấp bậc tổng thể, chắc chắn kém hơn khách sạn quốc tế New Island.
Nhưng trong số câu lạc bộ kinh doanh, câu lạc bộ Palazzo hoàn toàn xứng đáng là câu lạc bộ đứng đầu Hà Nội.
Rất nhiều người giàu có ở thành phố Hà Nội bàn chuyện làm ăn, đều tiến hành ở nơi này.
Có không biết bao nhiêu hợp đồng mấy chục tỷ thậm chí là trăm tỷ, đều từ nơi này mà ra.
Lâm Vạn Quân sắp xếp tiệc chào đón ở nơi này, cũng là bày tỏ tôn kính đối với người mà nhà họ Cao phái tới.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại, Cao Phong và Lâm Vạn Quân xuống xe.
"Cậu chủ Phong, người đã tới, ở trên phòng VIP số 888." Lâm Vạn Quân báo cáo với Cao Phong.
“Đi thôi, cùng đi nhìn xem.” Cao Phong trả lời một câu, lập tức đi về phía trước.
Trong phòng VIP số 888.
Phòng VIP này được trang trí rất trang nhã, rất khác biệt, khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Phía trên bàn tròn ở giữa bày rất nhiều đồ ăn tinh xảo, đủ loại đồ ăn ngon.
Đây là điểm đặc biệt của câu lạc bộ Palazzo, bọn họ không phải khách sạn, nhưng có thể lấy ra những đồ ăn như thế này.
Hơn nữa những đồ ăn vặt này không phải loại bình thường, có rất nhiều món được vận chuyển từ ngoài biển về, cho dù là khách sạn cấp năm sao như khách sạn quốc tế, đều khó có thể nhìn thấy.
Bữa ăn sáng ở nhà hàng Michelin gì đó, các loại thạch nho ở nước ngoài, cả thành phố Hà Nội, chỉ có câu lạc bộ Palazzo có được.
Nhưng giá cả tất nhiên là rất xa xỉ.
Số lượng cung ứng mỗi ngày, có tiền cũng chưa chắc có thể ăn được.
Vì thân phận của Lâm Vạn Quân bất phàm, cho nên câu lạc bộ Palazzo mới đặc biệt cung ứng một bàn như vậy.
Lúc này xung quanh bàn tròn đã có bảy tám người ngồi, có người trung niên, cũng có thanh niên.
Những người này, tất nhiên là lúc Lâm Vạn Quân rời khỏi nhà họ Cao, cùng dẫn theo tới đây.
“Ông Cao một đường vất vả rồi.” Mọi người nói với một người trung niên đây.
Người trung niên kia mặc âu phục, nhìn rất có khí chất, đeo một mắt kính gọng vàng, dưới lớp mắt kính, ánh mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.f
Người này là người nhà họ Cao phái tới, Cao Minh Trí.
"Ha ha, không vất vả, đều làm việc cho nhà họ Cao mà thôi!”
Cao Minh Trí cười ha ha, nhìn rất chân thành trả lời.
Nhưng mọi người nghe thấy những lời này của Cao Minh Trí, đều cười xấu hổ.
Dù sao bọn họ không còn trẻ tuổi nữa, một câu này của Cao Minh Trí, sao có thể không nghe ra được ý trong lời nói của ông ta.
Ý của ông ta là, nơi rách nát như thành phố Hà Nội này, nhà họ Cao không có ai nguyện ý tới, chỉ có ông ta nguyện ý đến nơi này.
Nhưng mà hiện giờ, thân phận của Cao Minh Trí tương đương với khâm sai đại thần, là người cầm Thượng Phương Bảo Kiếm tới, tất nhiên là mấy người bọn họ không dám tranh cãi với Cao Minh Trí.
"Ô! Cậu Cao còn chưa tới sao?” Cao Minh Trí mỉm cười, bỗng nhiên đứng dậy, thực ra là thay đổi vị trí.
Nhưng sau khi Cao Minh Trí ngồi vào vị trí đó, sắc mặt mọi người thay đổi, cùng đứng dậy.
"Ông Cao, chỗ ông ngồi, là vị trí của cậu Cao.” Một người đàn ông trung niên cau mày nói.
"Không phải là vị trí đều như nhau sao? Chẳng lẽ chỗ này, còn viết tên của cậu Cao? Cao Minh Trí làm như không hiểu hỏi.
Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, Cao Minh Trí có ngốc, cũng biết vị trí mình ngồi hiện giờ là của người đứng đầu!
Vị trí đầu não, đương nhiên là dành cho người có thân phận tôn quý nhất ngồi rồi.
Nếu hôm nay Cao Phong không tới thì thôi, Cao Minh Trí ngồi ở đây sẽ không có ai nói gì.
Nhưng Cao Phong đã nói chắc chắn, anh sẽ tự mình tới đây.
Vị trí đầu não, tất nhiên là chỉ có Cao Phong có thể ngồi.
Hiện giờ Cao Minh Trí ngồi vào vị trí này, chẳng phải không để Cao Phong vào mắt sao?
Việc gì cũng có thể tha thứ, nhưng Cao Minh Trí không để Cao Phong vào mắt, đương nhiên là mọi người sẽ không vui.
"Ông Cao, ông vẫn nên đổi vị trí thì hơn” Người đàn ông trung niên lúc trước nhìn thoáng qua Cao Minh Trí nói.
Ông ta vốn có thái độ cung kính đối với Cao Minh Trí, nhưng lúc này, đã có chút ý lạnh.
Bọn họ là người của nhà họ Cao, nhưng bọn họ càng là người của Cao Phong.
Giống như Lâm Vạn Quân đã từng nói một câu, nếu giữa Cao Phong và nhà họ Cao, chỉ có thể chọn một.
Vậy bọn họ sẽ không chút do dự, lựa chọn đi theo Cao Phong.
Đây không chỉ là một lời thề đơn giản như vậy, càng vì Cao Phong là người đạt được lòng người nhất ở nhà họ Cao.
"Tôi cảm thấy vị trí này rất tốt, vì sao phải đổi?” Cao Minh Trí làm bộ như không rõ, đôi mắt ở sau mắt kính xuất hiện chút âm u.
Ông ta làm như vậy tất nhiên là có mục đích của mình, chính là vì muốn xem những người này có thái độ gì đối với Cao Phong.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên là những người này rất tôn kính Cao Phong!
“Đó là vị trí của cậu chủ Phong, chúng ta không thể ngồi đó” Thấy Cao Minh Trí hiểu rõ còn giả hồ đồ, tươi cười trên mặt người đàn ông trung niên dần mất đi, vẻ mặt không đổi nói.
"Tính tình cậu chủ Phong hiền lành, sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này đâu." Cao Minh Trí cười ha ha, vẫn không có ý đứng dậy.
"Chủ nhân có thể không thèm để ý, nhưng nô tài không thể quá phận!” Người đàn ông trung niên rất cố chấp, lúc nói tới đây giọng điệu đã mang theo chút nghiêm khắc.
Cao Minh Trí hừ lạnh một tiếng trong lòng, ông ta không cảm thấy mình là nô tài của Cao Phong.
"Nếu hôm nay tôi muốn ngồi đây thì sao?” Cao Minh Trí cười nói.
"Tôn trọng nhà họ Cao, cung kính với bọn họ, có phải là ông quên quy củ của nhà họ Cao rồi không?”