Người lái chiếc Mercedes-Benz G-Class đến đây đúng là con trai độc nhất của nhà họ Ngô, Ngô Minh An. "Làm gì đó? Đứng ra phía sau, tôi còn chưa chết đầu." Hạ Vy mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, nhíu mày đẩy Từ Thanh Hương một chút.
Từ Thanh Hương sững sở, nhưng không dám nhiều lời, cô ta ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ.
Ban đầu khi cô ta chọn đứng chung một chiến tuyến với Đường Thành Công, tất nhiên đã nhận được tin tức, tất cả mọi người trong nhà họ Đường không được phép đối đầu với nhà họ Kim.
Nhưng cô ta không chỉ móc nối tạo quan hệ với Đường Thành Công, còn đứng về phe của Ngô Minh An nữa, chuyện nhằm vào xí nghiệp Kim Thiên là do Ngô Minh An chỉ thị, "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngô Minh An thảo chiếc kính râm màu cà phê đậm xuống, anh ta khế lườm Từ Thanh Hương một cái.
Người phụ nữ này anh ta đã chơi chán rồi, cho nên tất nhiên bây giờ có nhìn thấy cô ta, anh ta cũng chẳng còn thấy hứng thú nữa.
Từ Thanh Hương vội vàng lợi dụng chuyện vừa rồi, báo cáo lại cho Ngô Minh An một lượt, nhưng Ngôi Minh An và Hạ Vy nghe xong đều cười mỉa mai không dut. "Ha ha, thú vị lắm, tiệc rượu ngày hôm nay đúng là rất thú vị."
Ngô Minh An lạnh lùng cười một tiếng rồi cất bước đi về phía buổi tiệc rượu.
Hạ Vy ở phía sau lưng vội vàng ném lại hai tấm thiệp mới cho người kiểm tra rồi đi theo anh ta, Từ Thanh Hương thì nở nụ cười vì đã thực hiện được ý đồ, cô ta cũng nhanh chân đuổi theo bọn họ.
Giữa buổi tiệc rượu, chẳng những không có bất kỳ tiếng động ấm ĩ nào, ngược lại còn rất yên tĩnh.
Những người ở đây đều là những người tài giỏi trong các ngành các nghề, bản thân đều tự xưng là người trong giới thượng lưu có tố chất cao. Vì vậy, khi nói chuyện với nhau đều nói nhỏ nhẹ để thể hiện rõ phong độ của mình.
Buổi tiệc rượu được trang trí vô cùng xã hóa, l rượu để cao, rượu vang đỏ rực, ánh đèn pha lê tỏa ra anh sáng chói lóa, chiều xuống càng thêm lóng lánh rực rỡ sắc màu.
Rất nhiều người đang cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt mỉm cười nói chuyện với người bên cạnh.
Khi thấy ba người Cao Phong bước vào, rất nhiều người đều sửng sở. Sau đó không ít người tới chào hỏi Đường Thành Công, cũng có người gật đầu với Kim Tuyết Mai.
Nhưng chỉ duy nhất Cao Phong là không được ai để ý đến, giống như anh là một người vô hình vậy.
Cao Phong cũng không quan tâm đến chuyện này. Anh tìm một góc khuất rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, còn Kim Tuyết Mai tất nhiên là ở bên cạnh anh. "Anh Phong, tôi đi chào hỏi một vài người có quan hệ thân thiết với nhà họ Đường, lát nữa sẽ quay lại." Đường Thành Công cung kính nói. "Ừ" Cao Phong khẽ gật đầu.
Nhìn thấy vậy, lúc này Đường Thành Công mới yên tâm rời khỏi cho đó, dù sao thì cũng ở cùng trong một phòng tiệc, sẽ không xuất hiện tình trạng có người không có mắt, đắc tội với Cao Phong như lúc trước dâu.
Cho dù chuyện ấy có xảy ra lần nữa thì Đường Thành Công cũng có thể can thiệp ngay lập tức. "Cao Phong, thời gian gần đây, Tập đoàn Bắc Liễu và Tập đoàn Bảo Nam lúc nào cũng tránh né và nhường đường cho xí nghiệp Kim Thiên chúng ta." "Những chuyện này, đều do anh làm có phải không?" Kim Tuyết Mai thật sự không nên nổi sự tò mò trong lòng. “Ừ do anh làm đó." Cao Phong cầm một ly rượu vang lên, thân nhiên thường thức, sau đó nhíu mày nói: "Rươu này bình thường quá, Hội làm ăn Hà Nội cũng không hào phóng như vẻ bề ngoài "
Kim Tuyết Mai trợn trừng mắt, tuy rằng trước đó trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng mà khi nghe thấy chính miệng Cao Phong xác nhận, cô vẫn không khỏi khiếp sợ.
Chỉ một câu nói của Cao Phong, lại có thể khiến cả hai Tập đoàn Bắc Liễu và Tập đoàn Bảo Nam phải phục tùng? "Anh đừng có đổi chủ để, anh đã làm thế nào vậy? Chẳng lẽ là Vương Hoàng Hà uy hiếp bọn họ?" Kim Tuyết Mai biết rõ, đối với băng đảng thuộc thế giới ngắm như Vương Hoàng Hà, để đạt được mục đích bọn họ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào. "Em không cần phải quan tâm đến chuyện vì sao anh làm được, chỉ cần biết kết quả là được rồi." Cao Phong nói xong, sau đó anh còn bướng binh giải thích: "Thật sự anh không chuyển chủ đề, cái loại rượu vang đò này đúng là dở thật "
Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Cao Phong ba giây, sau đó giận dữ nói: "Em không hy vọng anh dùng thủ đoạn bất chính để giúp em. Việc cạnh tranh trong giới kinh doanh là chuyện rất bình thường." "Tuyết Mai, em quả lương thiện rồi." Cao Phong nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, rồi nói tiếp: "Lương thiện là chuyện tốt, nhưng đứng ở góc độ khác nhau thì phương pháp xử lý mọi chuyện cũng phải khác nhau." "Nếu như em chỉ là bà chủ của một gia đình bình thường, vậy thì em có thể lương thiện. Nhưng em là chủ tịch của một xí nghiệp lớn, là người dẫn dắt cả công ty, bên trong xí nghiệp còn có nhiều người dựa vào em để kiếm miếng ăn như thế nữa đấy." "Thường trường như chiến trường, chiến trường chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, hoặc là chiếm đoạt của người khác, hoặc là bị người khác thâu tóm, em lựa chọn cái nào?" Cao Phong chậm rãi quay đầu lại, chăm chủ nhìn Kim Tuyết Mai. “Em.." Kim Tuyết Mai không biết phải trả lời thế nào, cô lại lần nữa bị những lý luận này của Cao Phong làm cho kinh sợ. "Không cần lo lắng quá nhiều, cho dù trời có sập xuống thì vẫn còn có anh chống đỡ giúp em, cứ thoải mái thích làm gì thì làm là được rồi." Giọng của Cao Phong rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động.
Đúng thế, cho dù đối thủ inh đến đầu, có Cao Phong làm chỗ dựa vững chắc, cô còn sợ cái gì? "Cao Phong, em hiểu rồi!" Kim Tuyết Mai ngắng đầu lên, trong mắt là vẻ kiên định.
Không đứng ở vị trí của anh, làm sao hiểu được cách xử lý của anh!
Nếu như bản thân Kim Tuyết Mai là chủ tịch xi nghiệp, là người dẫn đầu tất cả nhân viên trong công ty, vậy cô phải đứng ở vị trí cao hơn để dẫn dắt bọn họ.
Nếu như công ty bị kẻ khác đánh bại, vậy thì những nhân viên trung thành với có, tất cả sẽ rơi vào tình trạng thất nghiệp
Cho nên, cô đã đứng ở vị trí này thì không thể dừng bước.
Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai chăm chú, rồi kh nói: "Anh tin em có thể làm được
Vốn đi Cao Phong muốn để Kim Tuyết Mai sống không cần lo nghĩ gì. Anh muốn tự mình chinh chiến, chiếm lấy cả thế giới này dành tặng cho cô.
Nhưng mà, Cao Phong vẫn còn con đường rất dài phải đi, Kim Tuyết Mai chọn anh thì số phận cô đã được định trước là sẽ không thể chỉ làm nền cho người khác được.
Nữ vương, nhất định không thể giống những cô gái bình thường khác. "Rượu vang đỏ này thật sự rất chán sao?" Kim Tuyết Mai cũng cầm ly rượu lên nếm thử một ngụm, hương vị nguyên chất, là rượu vang đỏ chính tổng. "Cũng bình thường" Cao Phong cười nhạt một tiếng, vị giác của anh tất nhiên là thứ Kim Tuyết Mai không thể lý giải được. "Buồn cười. Cao Phong, mày từng được uống rượu vang đỏ loại gì? Sợ là máy mới chỉ được uống vài chai rượu vang giá hai mươi nghìn một chai thôi nhiề" Đúng lúc ấy một giọng giễu cợt truyền đến.
Cao Phong hơi nghiêng đầu sang, thì trông thấy Ngô Minh An và Hạ Vy.
Trong lòng anh khẽ thở dài, nhìn thái độ này của Ngô Minh An, có vẻ như sáu tỷ tiền phí sửa chữa kia, chắc là sẽ không trả rồi.
Xem ra tối nay, Cao Phong còn phải đến nhà họ Ngô một chuyển. "Ngược lại, tôi còn cảm thấy rượu vang đỏ ấy không tệ lắm đâu." Cao Phong nhẹ nhàng đung đưa lý rượu vang đỏ.
Ngô Minh An và Hạ Vy mang theo về mặt khinh thường bước đến, Từ Thanh Hương cũng theo sát phía sau.
Rất nhiều người trong phòng tiệc đều nhìn về phía này, Đường Thành Công cũng vội vàng chạy đến.
Ngô Minh An đi đến bên cạnh bàn của Cao Phong, anh ta cầm ly rượu lên nhẹ nhàng ngửi thử, rồi cười nói: "Rượu vang đỏ Bordeaux, của nhà máy rượu Obiang nước Pháp, nổi tiếng với hương thơm trái cây đậm đà và dư vị kéo dài, nhưng ở trong mắt mày lại là hàng thứ phẩm?"
Rất nhiều người trong phòng tiệc cũng cất tiếng cười nhạo, rượu vang đỏ này vừa uống vào đã biết không phải thử bình thường, nhưng qua miệng Cao Phot đã trở thành hàng thứ phẩm. Buồn cười, hài hước thật, đúng là chuyện cười lớn nhất thế giới này! “Ha ha, sợ là anh đang cảm thấy, nó không ngon bằng bia mà anh hay uống ấy nhì?" Hạ Vy cũng cười giêu cợt một tiếng. "Đúng là rượu vang đỏ Bordeaux không phải giả, nhưng mà không phải xuất xứ từ nhà máy rượu Obiang của nước Pháp." Cao Phong thân nhiên nói. "Vậy mày nói thử xem nó đến từ đâu? Chẳng lẽ lại đến từ nhà của mày hả? Ha ha!" Ngô Minh An nói bằng giong điều trào phúng.