Thế nhưng chuyện này cũng không ngăn anh sỉ nhục Cao Phong từ chỗ khác.
“Ừ, cậu nói” Bà Kim gật đầu.
"Ngày mai đất đai sở hữu của Phong Mai và lễ khởi công của xí nghiệp nhà họ Kim, tất cả mọi người của nhà họ Kim chúng ta cũng muốn đi qua.”
"Thế nhưng tôi cảm thấy anh ta không thể đi” Kim Hồng Vũ không thèm nhìn Cao Phong, duỗi tay chỉ vào Cao Phong nói.
“Kim Hồng Vũ, anh có ý gì?” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn mang theo sự lạnh lẽo.
"Cô đừng nói trước, tôi và bà nội nói chuyện, ai cho cô chen miệng vào?” Giờ khắc này ánh mắt Kim Hồng Vũ đỏ rực, giống như một con dã thú phát điên, mạnh mẽ trừng Kim Tuyết Mai một cái.
Kim Tuyết Mai bị dọa sợ đến nỗi cơ thể run rẩy, không nhịn được lùi về sau một bước.
Cô từ trong đôi mắt đỏ rực của Kim Hồng Vũ kia nhìn thấy gì, nhìn thấy thù hận, thù hận có thể thiếu đốt người ta thành hư vô.
Bà Kim liếc nhìn Cao Phong như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, dù sao uy nghiêm của bà Kim không ai dám khiêu khích.
Kim Hồng Vũ đắc ý nhìn Kim Tuyết Mai một chút, sau đó mở miệng nói: "Bà nội, cháu cảm thấy Cao Phong không có tư cách tham gia lễ khởi công ngày mai."
"Nói nguyên nhân một chút.” Bà Kim vậy mà không từ chối, mà là bảo Kim Hồng Vũ nói nguyên nhân.
Điều này nói rõ, trong lòng bà Kim có ý nghĩ này, trong lòng cô cũng không để cho Cao Phong đi theo.
Lúc trước Kim Tuyết Mai không được bà Kim coi trọng, bà Kim cho rằng cả hai người Kim Tuyết Mai và Cao Phong đều là những kẻ vô dụng, vì thế cũng lười hỏi đến việc nhà của Kim Tuyết Mai.
Nhưng mà bây giờ sau khi Kim Tuyết Mai thể hiện ra năng lực của cô, bà Kim liền thay đổi cái nhìn.
Bây giờ bà cảm thấy Kim Tuyết Mai cũng không phải vô dụng như vậy, vẫn có thể đem lợi ích đến cho dòng họ.
Mà cứ như vậy, ngược lại bà Kim cảm thấy Cao Phong lúc này không xứng với Kim Tuyết Mai, cho nên sự căm ghét với Cao Phong không giảm mà lại còn tăng.
"Nhà họ Kim chúng ta ở Thành phố Hà Nội cũng xem như có thể lực và máu mặt, nhìn chung các thế lực lớn của Thành phố Hà Nội, ai không cho nhà họ Kim chúng ta ba phần mặt mũi?"
"Nhưng cũng bởi vì cậu ta, ba năm trước nhà họ Kim chúng ta bị trở thành trò cười của cả Thành phố Hà Nội, có thể nói, cậu ta chính là một trò cười, là một ngôi sao chổi.”
"Mình là trò cười còn không tính, còn liên lụy mọi người chúng ta cùng bị cười nhạo với cậu ta.”
"Lễ khởi công ngày mai, rất nhiều nhân vật có máu mặt của Thành phố Hà Nội đều sẽ có mặt.”
"Đến lúc đó, nếu Cao Phong theo chúng ta cùng đi dự tiệc, vậy nhất định chúng ta sẽ lại bị trở thành trò cười bàn luận của tất cả mọi người.”
"Tôi cảm thấy, Cao Phong theo chúng ta là một loại sỉ nhục đối với nhà họ Kim chúng ta.”
"Vì thế tôi nói, Cao Phong cậu ta không có tư cách đi."
Kim Hồng Vũ nói với tốc độ rất nhanh, một khắc không ngừng mà nói xong, càng nói càng kích động.
Mà sau khi Kim Hồng Vũ nói xong, mọi người của nhà họ Kim ở đây liếc mắt nhìn nhau, có rất nhiều người cũng gật đầu.
Danh tiếng của nhà họ Kim ở Thành phố Hà Nội thực sự không nhỏ, mà ba năm trước bởi vì Cao Phong ở rể, nhưng lại trở thành trò cười trong mắt người ta,
Hơn nữa ba năm qua, kẻ vô tích sự Cao Phong, cả ngày trôi qua ăn no chờ chết, điều đó càng bị vô số người chế giễu.
Rất nhiều người nhà họ Kim ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thực sự cảm thấy Cao Phong quả thực chính là vết nhơ lớn nhất của nhà họ Kim, là sỉ nhục của nhà họ Kim.
Lễ khởi công ngày mai, vô số nhân vật lớn của Giang Nam đều muốn có mặt, nhà họ Kim cũng không muốn bị chế cười ở trước mặt những người này.
"Bà nội, cháu cảm thấy Kim Hồng Vũ nói có lý." Kim Ngọc Dung lần đầu tiên mở miệng.
"Cháu cũng cảm thấy có lý, có mấy người đàng hoàng ở nhà là được rồi, ngược lại loại trường hợp kia anh không tham gia cũng không quan trọng."
"Đúng đấy, người quý tự mình biết mình, biết mình ở vị trí nào, cũng đừng đến kéo chân sau của nhà họ Kim chúng ta.”
Rất nhiều người nhà họ Kim cũng ở một bên hùa theo, nhìn ý định này của bọn họ, từ đầu tới cuối cũng không xem Cao Phong là người nhà họ Kim.
Nói cách khác, đứa con rể của nhà họ Kim, Cao Phong này, xưa nay cũng không được bọn họ chấp nhận.
Bây giờ Kim Hồng Vũ lên tiếng đầu tiên, những người khác cũng thẳng thắn phá vỡ mặt mũi, ủng hộ ý kiến của Kim Hồng Vũ.
Nghe tiếng mọi người bàn luận, trên mặt Cao Phong hờ hững, bàn tay sờ thiệp mời khách quý trong túi quần, trong lòng vô cùng cân nhắc.
Kim Hồng Vũ bọn họ nhất định không nghĩ tới thiệp mời này, bởi vì đây là Lưu Bạc Triệu tự đưa cho Cao Phong.
Kim Hồng Vũ cho rằng anh ta rất thông minh, cho rằng có thể thoải mái trêu đùa Cao Phong rác rưởi này tới chết.
Nhưng điều đó cuối cùng vẫn là ý nghĩ của mình anh ta.
Cao Phong đã từng bị anh ta ức hiếp, chỉ là không muốn tính toán thôi, nhưng bây giờ anh ta còn muốn đùa giỡn Cao Phong như trước, không khác nào nói chuyện viển vông.
Các người cho rằng, Cao Phong tôi không có nhà họ Kim thì không tiếp tục sống được thật à?
Các người cho rằng Cao Phong tôi rời khỏi chỗ dựa nhà họ Kim thì không thể ra vào những nơi này thật sao?
"Các người có ý gì? Cao Phong theo tôi là vợ chồng hợp pháp, vậy anh ấy chính là người nhà họ Kim”
"Tất cả mọi người của nhà họ Kim ngày mai cũng muốn đi qua, tại sao anh ấy không thể tới? Các người đừng quá đáng” Kim Tuyết Mai lần nữa đứng dậy, trên gương mặt vô cùng tức giận.
Bà Kim ở phía trên híp mắt không nói một lời, dáng vẻ giống như không có ý nhúng tay.
Mà trên thực tế, bà không nhúng tay liền đại diện chống lưng cho Kim Hồng Vũ bọn họ. Bởi vì lúc này có tới một nhà bốn miệng,
Kim Tuyết Mai khẳng định không đấu lại Kim Hồng Vũ với nhiều người nhà họ Kim như vậy.
Cho dù bỏ phiếu biểu quyết, Cao Phong ở trong nhà cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
“Kim Tuyết Mai, cô nói Cao Phong là người nhà họ Kim, vậy cậu ta mang họ Kim sao, ha ha..” Kim Hồng Vũ xem thường cười nhạo.
"Vậy mẹ anh họ Kim sao?” Kim Tuyết Mai còn chưa mở miệng, Kiều Thu Vân ngược lại tiếp một câu.
Kiều Thu Vân mở miệng, khiến tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, ngay cả Kim Tuyết Mai và Cao Phong cũng vô cùng kinh ngạc.
Kiều Thu Vân cho tới này đều không cho Cao Phong sắc mặt tốt gì, vốn cũng không để Cao Phong vào trong mắt.
Lúc người nhà họ Kim từng nhắm vào Cao Phong, Kiều Thu Vân cũng chỉ im lặng không lên tiếng, vốn không có ý nhúng tay vào.
Thế nhưng bây giờ bà vậy mà nói giúp Cao Phong?
Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên, Kim Hồng Vũ càng trề môi một cái, cứ thế không tìm được lời phản bác thích hợp.
Bởi vì Kiều Thu Vân nói không sai, mẹ Kim Hồng Vũ anh ta chỉ gả cho nhà họ Kim, vẫn thật sự không mang họ Kim.
Mà sau khi Kiều Thu Vân nói xong lời này, trên mặt rất nhiều người cũng có hơi khó coi.
Đâu chỉ là mẹ Kim Hồng Vũ, có thể nói bao gồm Kiều Thu Vân bà bên trong, tất cả người phụ nữ gả tới nhà họ Kim cũng đều không mang họ Kim.
Ngay cả bà Kim ngồi ở ghế chủ vị, vậy cũng không mang họ Kim.
Bà được gọi là bà Kim, chỉ là được kèm theo dòng họ của ông cụ Kim mà thôi.
Vì thế nghiêm túc mà nói, nếu nói không mang họ Kim thì không tính là người nhà họ Kim, vậy lúc này giữa sân có hơn phân nửa cũng không tính là người họ Kim.
Kim Hồng Vũ nói Cao Phong không phải họ Kim, vì thế không có tư cách đi, vậy người khác không mang họ Kim, chẳng phải cũng không có tư cách đi tới?
Trong lòng rất nhiều người đều thầm mắng, Kim Hồng Vũ này, nhất định phải thể hiện chỉ số IQ hai con số của mình, lần này xong chưa, bị Kiều Thu Vân người ta dắt mũi.
"Tôi cho anh biết Kim Hồng Vũ, đừng tưởng rằng tôi không biết anh có ý định gì, không phải anh ghen tị Tuyết Mai có thể lên đài cắt băng sao, anh cũng phải có khả năng bước lên đã rồi mới nghĩ tới.”