"Hơn nữa, Bất động sản Phong Mai lớn mạnh như vậy, làm sao có thể nhìn trúng nhà họ Kim chúng ta được?" Đầu óc của Kim Tuyết Mai có chút loạn, nhưng mà vẫn lựa chọn tin tưởng Cao Phong.
"Chị biết Cao Phong là hạng người gì sao? Anh ta ẩn nhẫn ở nhà chúng ta ba năm, tại sao phải chịu đựng đủ sự cười nhạo đối xử lạnh nhạt mà vẫn không rời đi?"
"Hơn nữa Cao Phong là một người tính cách cao ngạo như vậy, nếu là người bình thường, sợ rằng là đã sớm không nhịn được rồi?"
"Người nhà họ Kim đối xử với anh ta như vậy, chịu đựng đủ loại thờ ơ giễu cợt, chẳng lẽ trong lòng anh ta lại không mang thì sao? Thái độ trước kia của chúng ta đối với anh ta cũng không có tốt như vậy!"
"Em thật sự không tin, Cao Phong sẽ là cái loại người lấy ơn báo oán." Kim Tuyết Ngọc càng phân tích, càng cảm giác mình có lý.
Lông mày của Kim Tuyết Mai hơi nhíu lại, cô muốn phản bác lại lời của Kim Tuyết Ngọc, nhưng thật sự không thể tìm được lời nào thích hợp để mở miệng.
Cô tự hỏi lòng mình, nếu như cô là người bị chế giễu trong suốt ba năm, chắc chắn là cô sẽ không thể nào chịu nổi.
Cho dù là có thể chịu đựng được đi nữa, cũng sẽ chôn xuống đáy lòng một hạt giống của sự thù hận đi?
Nếu như có cơ hội báo thù... Có ai mà không muốn nắm lấy chứ?
"Chị, chị phải biết, chân con muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt, huống chi lại là xí nghiệp Kim Thiên chúng ta, chẳng qua chỉ là nhỏ bé hơn rất nhiều so với Bất động sản Phong Mai mà thôi."
"Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố Hà Nội này, xí nghiệp của chúng ta cũng có thể nói là xếp hàng đầu, chẳng lẽ Bất động sản Phong Mai cam chịu từ bỏ sao?"
"Cho nên em cảm thấy, lời Kim Hồng Vũ nói cũng có thể có mấy phần đạo lý đó!"
Kim Tuyết Ngọc thấy Kim Tuyết Mai không nói lời nào, than nhẹ một tiếng nói.
Vừa mới rồi trên đường trở về, cô và Kim Hồng Vũ nói chuyện suốt dọc đường đi, đều là nói chuyện của Cao Phong.
Kim Tuyết Ngọc cũng coi như là biết, trong hai năm mình rời đi kia, rốt cuộc Cao Phong đã làm những chuyện gì. .
Đương nhiên Kim Hồng Vũ nói Cao Phong là kẻ không đáng một đồng nào, chính là một thằng hề cáo mượn oai hùm chỉ biết dựa vào Lâm Vạn Quán mà thôi.
Tính tình Kim Tuyết Ngọc ngay thẳng, dám yêu dám hận, không có nhiều tâm cơ như vậy, người khác nói gì cô cũng tin, mà cộng thêm việc đủ loại biểu hiện không bình thường gần đây của Cao Phong, cô lại càng không thể không tin!
Biết được chuyện Cao Phong mơ ước sản nghiệp nhà họ Kim, trong lòng Kim Tuyết Ngọc vừa mới dâng lên chút ấn tượng tốt về Cao Phong, trong nháy mắt đều biến mất không còn sót lại chút gì.
"Em cảm thấy, chuyện Cao Phong lừa gạt chúng ta, chắc chắn chính là kế hoạch thâu tóm xí nghiệp Kim Thiên!"
"Một tháng, cũng đủ để cho hắn nắm lấy xí nghiệp Kim Thiên trong tay." Kim Tuyết Ngọc cau mày nói.
Lúc này Kim Tuyết Mai cũng không thể nói ra được một câu nào cả, cô không muốn tin chuyện Cao Phong là một người như vậy.
Nhưng, lời mà Kim Tuyết Ngọc nói cũng có chút đạo lý!
"Em cách cái người tên Kim Hồng Vũ kia xa một chút, anh ta cũng không phải là người tốt lành gì." Kim Tuyết Mai nhíu mày nói.
"Em biết, nhưng mà vậy cũng không có nghĩa Cao Phong là người tốt đi?" Kim Tuyết Ngọc bĩu môi.
Suy nghĩ của Kim Tuyết Mai rất loạn, nếu như là trước kia, cô hoàn toàn sẽ không có như vậy.
Nhưng mà chính vì hiện tại cô rất để ý Cao Phong, cho nên những chuyện liên quan đến Cao Phong, cô hoàn toàn không cách nào bình tĩnh được.
"Ring ring ring!"
Đúng lúc này, điện thoại di động trên mặt bàn vang lên.
Kim Tuyết Mai cầm lên liếc nhìn, vốn là trong lòng có chút không thoải mái, khi nhìn thấy hiển thị trên điện thoại lại càng thêm bực bội, trực tiếp nhấn nút tắt.
"Sao vậy chị, là ai gọi tới?" Kim Tuyết Ngọc có chút nghi ngờ hỏi.
"Là... Một khách hàng hợp tác với công ty, cũng không biết là nổi điên cái gì nữa, liên tục quấy rầy chị gần một năm rồi." Kim Tuyết Mai ngừng một chút, có chút không biết làm thế nào giải thích.
Trong nháy mắt Kim Tuyết Ngọc lập tức hiểu rõ, xem ra chị gái cô ta gặp được một người theo đuổi cuồng nhiệt rồi!
"Không đúng, chị, chẳng lẽ anh ta không biết chị là người đã kết hôn hay sao?" Kim Tuyết Ngọc có chút dở khóc dở cười.
"Anh ta biết, chị đã nói rất rõ ràng cho anh ta biết rồi, nhưng mà anh ta vẫn nói là mình không quan tâm, em nói người như vậy, thật sự là..."
"Hết lần này tới lần khác xí nghiệp Kim Thiên lại có hợp tác rất quan trọng với anh ta, cho nên chị cũng không thể trực tiếp chửi mắng anh ta." Kim Tuyết Mai không biết làm sao lắc đầu.
"Đã trễ thế này mà vẫn gọi điện thoại cho chị, chắc chắn là do thấy không yên lòng, đừng để ý tới anh ta!" Kim Tuyết Ngọc đối với những loại chuyện như này, đương nhiên là kiên định đứng chung một chỗ với Kim Tuyết Mai.
Có lẽ là cô có chút không thích Cao Phong, nhưng mà chắc chắn sẽ không để cho Kim Tuyết Mai tùy tùy tiện tiện đi theo người đàn ông khác ra ngoài.
"Quên đi, ngày mai chị sẽ nói là tối hôm qua mình đi ngủ sớm, thật là đau đầu." Kim Tuyết Mai xoa xoa huyệt thái dương.
Câu lạc bộ thể hình Phong Minh, bên trong phòng làm việc.
Sau khi Cao Phong đi vào đây, tự nhiên ngồi xuống cái ghế xoay phía sau bàn làm việc, nhấc tay mở máy tính xem tài liệu.
Chẳng qua là Cao Phong không có chú ý tới, người đi theo phía sau không chỉ có mỗi Khúc Đại Minh, mà còn có cả Lâm Hân nữa.
Lâm Hân thấy Cao Phong có dáng vẻ như ngựa quen đường cũ, giống như là chủ nhân của chỗ này vậy, cả người cô ta lập tức bối rối.
Lúc trước không phải Cao Phong nói mình là tài xế của Khúc Đại Minh sao?
Chuyện này, hình như là có chút không đơn giản!
Có tài xế nào lại dám tùy tùy tiện tiện vào phòng làm việc của ông chủ, hơn nữa không nói hai lời ngồi xuống vị trí của ông chủ, hơn nữa còn lấy máy tính của ông chủ để xem tài liệu?
"Hửm?" Cao Phong di chuyển con chuột nhấp vào phần tài liệu của câu lạc bộ thể hình Phong Minh, vừa mới chuẩn bị nói chuyện với Khúc Đại Minh, đột nhiên nhìn thấy Lâm Hân, ngay lập tức có chút ngoài ý muốn.
"À... Việc này, ngài Cao, tôi tới đây để chào hỏi anh, tiện thể nói cảm ơn anh chuyện mới vừa rồi nữa."
Lâm Hân sửng sốt, sau đó có chút lúng túng vội vàng giải thích.
"Ừ, không có gì, Đại Minh, cậu đưa cho cô ấy một tấm thẻ." Cao Phong không thèm để ý khoát khoát tay, nói một câu với Khúc Đại Minh.
"Vâng, anh Phong." Bây giờ trong phòng làm việc không có người ngoài, tự nhiên Khúc Đại Minh sẽ không tiếp tục che giấu quan hệ giữa mình và Cao Phong nữa, ngay lập tức đáp lại một tiếng, sau đó đi về phía bên phải lấy thẻ hội viên.
Lâm Hân thấy một màn như vậy, càng thêm xác minh phỏng đoán trong lòng.
Quả nhiên là Cao Phong không đơn giản.
Nhìn dáng vẻ nói gì nghe nấy của Khúc Đại Minh đối với Cao Phong, làm sao có chuyện Cao Phong là tài xế của Khúc Đại Minh được?
Khúc Đại Minh là tài xế của Cao Phong mới đúng chứ?
Lâm Hân phát hiện mình càng tiếp xúc với Cao Phong, lại càng nhìn không thấu Cao Phong.
Rõ ràng là Hạ Vy đã nói, Cao Phong là một kẻ bỏ đi, bám váy phụ nữ, chỉ biết dựa vào Kim Tuyết Mai, là cái loại đàn ông được bao nuôi vô tích sự chỉ ăn rồi chờ chết đó.
Nhưng mà một kẻ được bao nuôi, lại có thể điều hành một câu lạc bộ tập thể hình có kích thước không nhỏ như vầy sao? Để có thể mở ra được câu lạc bộ thể hình Phong Minh này chắc cũng phải mất vài chúc tỷ? Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyen88.net
"Thư cô, đây là thẻ hội viên kim cương của câu lạc bộ thể hình Phong Minh chúng tôi, có thể bắt đầu tập thể hình bất cứ lúc nào và ở bất kỳ chỗ nào, cũng không cần phải đóng một khoản phí nào cả." Khúc Đại Minh cầm một cái thể hội viên kim cương màu trắng đi tới.
Lâm Hân sửng sốt, theo bản năng nhận lấy, sau đó lại muốn từ chối.
"Không cần phải khách khí, chúng ta cũng là bạn bè." Cao Phong vừa xem tài liệu trong máy vi tính vừa nói.
Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, Lâm Hân cũng không có kiên trì từ chối nữa, chỉ đành phải yên lặng nhận lấy, trong lòng càng thêm xác định, Cao Phong chắc chắn chính là ông chủ của câu lạc bộ thể hình Phong Minh này!
Nếu không, một ông chủ như Khúc Đại Minh làm sao có thể là chân chạy vặt cho Cao Phong được?
"Ngài Cao, cửa hàng xe của chúng tôi mới nhập về hai chiếc xe BMW mới, nếu như ngài cần, có thể bớt chút thời gian đến xem một chút, tôi có thể cho ngài ưu đãi lớn nhất."
Lâm Hân cười ngọt ngào nói.
Cao Phong nghe vậy gật gật đầu nói: "Được, có thời gian tôi sẽ đến xem."