"Lên xe đi, chúng ta về thôi." Thấy Kim Tuyết Mai gọi điện thoại xong, Cao Phong nói.
Nghe vậy, Kim Tuyết Mai thoáng sững sờ, cô còn đang nghĩ nên giải thích với Cao Phong như thế nào, không ngờ Cao Phong lại thông cảm cho cô.
"Cao Phong, em." Kim Tuyết Mai vội ngồi lên ghế lái phụ, ngượng ngùng nói.
"Không sao, anh đã chờ ba năm rồi, không sốt ruột." Mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng Cao Phong vẫn cười nói.
“Vâng.” Kim Tuyết Mai gật đầu, trong lòng càng thêm thích Cao Phong. Cô cảm thấy Cao Phong làm vậy là vì anh thực sự thích mình, chứ không chỉ thích mỗi thân thể của mình.
Trên đường về, Cao Phong gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân.
"Cậu Phong, khi nào cậu với cô Tuyết Mai mới qua đây? Chúng tôi sẵn lòng chờ bất cứ lúc nào.” Lâm Vạn Quân cung kính nói.
"Cháu có việc khác, chú tìm một người giúp cháu, là em gái của Tuyết Mai." Cao Phong trả lời.
Lâm Vạn Quân lập tức đáp lời.
Trong nhà Kim Tuyết Mai.
“Mẹ, Tuyết Ngọc có nói là em ấy đi đâu không?" Kim Tuyết Mai mở cửa vào nhà, thấy Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đang ở trong phòng khách thì hỏi thẳng.
"Hồi sáng con bé nói là đi gặp bạn, sao đến bây giờ còn chưa về.”
"Đúng rồi, lúc Tuyết Ngọc ra ngoài, Cao Phong còn đang ở nhà đấy." Kiều Thu Vân vội nói.
Cao Phong khẽ gật đầu. Kiều Thu Vân không biết, nhưng Cao Phong lại biết Kim Tuyết Ngọc đi gặp tên Lý Hình Văn kia.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vạn Quân gọi tới.
"Con đi nghe điện thoại một chút." Cao Phong nói rồi đi ra ban công.
“Cậu Phong, em gái của cô Tuyết Mai là Kim Tuyết Ngọc đang trên đường về nhà, chắc năm phút nữa sẽ về đến nhà thôi." Lâm Vạn Quân trực tiếp báo cáo.
“Ừm. Cô ấy không sao chứ?” Cao Phong hỏi.
"Không, chỉ đi dạo phố với một cô gái khác thôi." Lâm Vạn Quân vội đáp, sau đó còn nói thêm: “Cậu Phong, cậu kêu tôi điều tra tên Lý Hình Văn kia cũng đã xong rồi. Trong nhà cậu ta có chút tiền, nhưng còn chưa lọt vào top 30 Hà Nội này đâu.”
Cao Phong khẽ gật đầu, chỉ cần đã điều tra ra thân phận của Lý Hình Văn là được. Kim Tuyết Ngọc yêu đương với ai, kết bạn với ai, Cao Phong đương nhiên sẽ không can thiệp, bởi vì đó là quyền lực của cô ta. Nhưng Cao Phong sẽ không cho Kim Tuyết Ngọc tiếp xúc với một kẻ không rõ lai lịch. Bây giờ nếu đã điều tra ra, Cao Phong cũng nên yên lòng.
Anh hút một điếu thuốc rồi mở cửa ban công vào nhà.
"Cao Phong, em ở nhà chờ, anh ra ngoài tìm Tuyết Ngọc một lát đi” Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong nói.
Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Không cần, chắc sắp về rồi đấy."
"Cái gì gọi là sắp hả? Cao Phong vừa dứt lời, Kiều Thu Vân bỗng quay sang phẫn nộ nhìn anh: “Trễ thế này rồi mà Tuyết Ngọc còn chưa về nhà, kêu cậu đi tìm thì sao? Thế mà cậu cũng từ chối hả?”
"Dù gì Tuyết Ngọc cũng là em gái của Tuyết Mai, cũng coi như là em gái cậu, cậu không lo lắng cho nó chút nào sao?"
Lúc này Kiều Thu Vân rất sốt ruột, thấy Cao Phong không muốn đi tìm Kim Tuyết Ngọc nên càng khó chịu hơn, nói không lựa lời.
"Mẹ đừng sốt ruột, Tuyết Ngọc thật sự sắp về rồi.” Cao Phong bất đắc dĩ. Tin tức của Lâm Vạn Quân sẽ không sai.
"Câm miệng! Tôi biết cậu với Tuyết Ngọc có chút xích mích, nhưng dù gì con bé cũng là người nhà của chúng ta!"
“Bây giờ đã khuya rồi con bé còn chưa về, kêu cậu ra ngoài tìm mà cậu còn từ chối đủ đường, cậu có quan tâm tới Tuyết Ngọc không hả?"
"Nếu cậu quan tâm con bé, quan tâm tới gia đình chúng tôi thì sẽ không từ chối như thế!"
Kiều Thu Vân tức giận quá nên không nghe Cao Phong giải thích mà chỉ kêu la. Kim Ngọc Hải cũng bất mãn nhìn Cao Phong.
Mấy ngày nay, Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc trông có vẻ đối chọi, quan hệ rất bế tắc. Nhưng bế tắc đến mấy cũng vẫn là người một nhà, ngay cả việc nhỏ như thế mà Cao Phong cũng không muốn làm, trong lòng Kim Ngọc Hải không thoải mái.
Kim Tuyết Mai chần chờ một lát, vẫn quyết định tin tưởng Cao Phong. Cô cảm thấy Cao Phong không phải là người như thế.
"Cao Phong, mẹ em đang sốt ruột, anh %3D đừng để trong lòng." Kim Tuyết Mai kéo tay áo Cao Phong.
“Ừ, không sao." Cao Phong thản nhiên gật đầu. Dù sao anh đã bị hiểu nhầm không biết bao nhiêu lần, ba năm qua đã quen rồi.
Mặc dù gần đây, bởi vì Cao Phong mua nhà mua xe nên Kiều Thu Vân đã đối xử với Cao Phong tốt hơn một chút, nhưng trên thực tế, xa cách trước kia vẫn còn tồn tại. Nhất là Kiều Thu Vân, thực ra đã có ấn tượng ăn sâu bén về đối với Cao Phong. Không gặp phải chuyện gì thì còn bình thường, nhưng một khi xảy ra chuyện, Cao Phong sẽ trở thành nơi trút giận cho bà ấy.
"Tuyết Mai, con còn an ủi nó hả? Chẳng lẽ con không lo lắng cho em con sao?" Kiều Thu Vân càng giận dữ hơn.
"Mẹ, lúc về nhà, Cao Phong đã gọi điện thoại nhờ người đi tìm, bây giờ chắc chắn đã có tin tức rồi, cha mẹ đừng lo lắng." Kim Tuyết Mai nhíu mày giải thích.
“Hừ! Được lắm, bây giờ hai đứa bay thân nhau đúng không? Cùng nhau cãi lại tao đúng không?"
"Chúng mày không đi thì mẹ đi." Kiều Thu Vân phẫn nộ trừng hai người, sau đó xoay người định đi ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa nhà được mở ra từ bên ngoài, Kim Tuyết Ngọc bước vào.
"Ơ..." Kiều Thu Vân sửng sốt, lập tức dừng bước, Cao Phong nói Kim Tuyết Ngọc sắp về, thế mà bây giờ lại về nhà thật à?
Thấy mọi người đều ở trong phòng khách, bầu không khí còn có vẻ căng thẳng, Kim Tuyết Ngọc ngây người.
“Tuyết Ngọc, con đi đâu hả? Sao lại tắt điện thoại?" Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai vội tiến lên.