Hắn chỉ muốn chuyện này không còn liên quan gì đến hắn và có thể rũ bỏ trách nhiệm mà hắn không hề suy nghĩ kỹ.
Nhưng hắn nói xong liền hối hận. Chết rồi!
Sau khi Trần Lập Đông nói xong, Cao Phong lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Vì vậy, Lê Trọng Việt đã cung cấp thông tin liên lạc của Tuyết Ngọc cho cậu rồi yêu cầu cậu lừa dối Tuyết Ngọc?"
"Hai người hợp tác lừa gạt Tuyết Ngọc, lợi dụng lấy được lòng tin của Tuyết Ngọc, sau đó lại lừa gạt cô ấy khách sạn quốc tế New Island?" Lời nói cả Cao Phong tuy bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự áp chế không thể chối từ.
Đôi mắt của Kim Tuyết Ngọc đột nhiên mở to, lời suy đoán của Cao Phong đúng là rất hợp lý và có cơ sở, mọi thứ đều có thể diễn ra theo trình tự như vậy.
Lê Trọng Việt là bạn cùng lớp của Kim Tuyết Ngọc nên anh ta cũng được hắn tin tưởng nhiều.
Sau đó, vào ngày anh ta bị tai nạn, thì đúng thật Trần Lập Đông có yêu cầu anh ta đi chơi chung.
Thậm chí, còn có tài xe đến đón, nói là Trần Lập Đông bảo đến đón anh ta!
"Anh Phong, tôi, không phải tôi..." Sắc mặt Trần Lập Đông tái nhợt, cố gắng giải thích.
"Nói mau! Có phải cậu không!" Ánh mắt Cao Phong lạnh lùng nhìn Trần Lập Đông.
"Tôi..." Trần Lập Đông bị ánh mắt của %D Cao Phong làm cho sợ hãi, sau đó cúi đầu đen mặt.
Mà khi Kim Tuyết Ngọc nhìn thấy cảnh này, cô ta cũng suy nghĩ thấu đáo về rất nhiều thứ.
Ngày Kim Tuyết Ngọc gặp tai nạn là ngày cô ta đi hẹn hò với Trần Lập Đông.
Và chỉ có bản thân Trần Lập Đông và gia đình hắn mới biết chuyện hẹn hò của hắn.
Vốn dĩ khi Kim Tuyết Ngọc không ưa Cao Phong, lại thêm sau đó còn tìm được đồ của Cao Phong trong khách sạn nên trực tiếp đặt nghi vấn cho anh.Chỉ là Cao Phong đã được chứng minh là vô tội.
Lúc đó, Kim Tuyết Ngọc cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì chuyện này cũng không cô ta rất buồn nên muốn lật tẩy.
Và bây giờ nghĩ lại, làm thế nào mà Lê Trọng Việt lại biết nơi ở của cô ta?
Lê Trọng Việt đã làm điều này, làm sao anh ta có thể làm quen được với Trần Lập Đông, vậy là anh ta đã nhờ người tài xế đó đến lừa cô rằng chính Trần Lập Đông là người nhờ đến rước cô?
Mọi thứ đã rõ ràng!
Trần Lập Đông tiếp xúc cũng nhiều với Lê Trọng Việt nên mối quan hệ cũng không tới nỗi nào.
Vì vậy sự việc ở khách sạn New Island đã được Trần Lập Đông và Lê Trọng Việt lên kế hoạch!
"Tôi ghét anh, tôi ghét anh!"
Kim Tuyết Ngọc đột nhiên hét lên, nước mắt lưng tròng, muốn đứng dậy chạy ra khỏi đây.
Kim Tuyết Mai nhanh chóng đứng dậy, ôm Kim Tuyết Ngọc tiếp tục an ủi cô ta.
"Vì vậy, cậu là người tiếp cận Kim Tuyết Ngọc!"
"Bây giờ cậu cũng đã nhìn thấy kết cục của Lê Trọng Việt, vậy... cậu muốn chết như thế nào?" Cao Phong hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Trần Lập Đông vui vẻ cười đùa.
"Rầm!"
Trần Lập Đông sắc mặt tái nhợt, ngã rầm xuống đất.
"Anh Phong, anh Phong, em xin lỗi, tha cho em, tha cho em!" Trần Lập Đông không ngừng cầu xin thương xót.
"Cậu không cần phải xin lỗi tôi." Cao Phong vẫn yên lặng không nói thêm.
Trần Lập Đông sững sờ một chút, sau đó quỳ dưới gối Kim Tuyết Ngọc, nắm lấy tay cô ta: "Tuyết Ngọc, thật sự xin lỗi, anh thích em, em phải tin anh!”
"Buông tay em gái tôi ra!" Kim Tuyết Mai đầy hắn ra.
Khuôn mặt Kim Tuyết Ngọc đầy đau đớn, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Đây là lần đầu tiên cô ta dành tình cảm cho một người con trai nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại được đền đáp như thế đấy!
"Nếu anh nói anh là đồ cặn bã thì thật sự anh cũng đang sỉ nhục kẻ cặn bã." Kim Tuyết Mai lạnh lùng nhìn Trần Lập Đông.
"Đúng, đúng, tôi là một tên cặn bã, tôi còn không bằng tên cặn bã, Tuyết Ngọc, chị Tuyết Mai, tha cho tôi..."
"Đừng đề anh Phong giết tôi, Vương Nhất Lâm và những người đó, bọn họ thật sự dám giết tôi..." Trần Lập Đông vừa nói vừa vươn tay ôm mặt.
"Tuyết Ngọc có liên quan gì đến hắn đâu, ngươi có thể nói một tiếng."
"Cho dù là để cho hắn biến mất hay để cho nhà họ Lý biến mất cũng đều không khó." Cao Phong bình tĩnh nói.
Nghe được những gì Cao Phong nói, Trần Lập Đông càng thêm sợ hãi, nước mắt lưng tròng, quỳ trên mặt đất cầu xin sự thương xót.
"Tuyết Ngọc, em đã quên quá khứ của chúng ta rồi sao? Em nói với anh là em thích trà sữa, còn dẫn anh đi chơi điện tử.." %D Trần Lập Đông bắt đầu khóc không ngừng.
Kim Tuyết Ngọc bật khóc, một lúc sau mới nói: “Anh rể, để hắn đi, giữa chúng ta thế là xong..."
Rốt cuộc, cô ta cũng không chịu nổi khi nhìn thấy Trần Lập Đông bị đánh.
"Tuyết Ngọc, em quá tốt bụng.." Kim Tuyết Mai nhẹ thở dài.
Cao Phong khẽ cau mày, Kim Tuyết Ngọc quá tốt, tốt đến mức ngốc nghếch.
Nhưng, đuôi lông mày của Cao Phong lập tức giãn ra, nhàn nhạt nói: “Được rồi! Đây là do em quyết định."
"Đi đi." Cao Phong liếc nhìn Trần Lập Đông.
"Được, tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ đi ngay.."
Như được ân xá, Trần Lập Đông nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng với vẻ mặt hoảng sợ.
Cao Phong cười chế giễu, nhìn bóng lưng Trần Lập Đông mà không nói lời nào.
Lấy điện thoại di động ra, gõ vài chữ rồi đặt lại vào túi.
Tử tế là một điều tốt.
Nhưng đôi khi lòng tốt lại chuốc lấy sự rắc rối cho mình.
Cao Phong không phải là loại người máu lạnh nhưng anh cũng chưa bao giờ nhận mình là người tốt.
Sau khi Trần Lập Đông rời đi, Kim Tuyết Ngọc dường như mất hết sức lực và ngã quy xuống ghế.
"Chị ơi, tại sao anh ấy lại đối xử với em như vậy, tại sao.." Kim Tuyết Ngọc vẫn khóc lóc buồn bã.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng thở dài, sau đó hỏi: “Kim Tuyết Ngọc, em có chắc là em rất thích Trần Lập Đông không?"
Kim Tuyết Ngọc vừa nghe xong lời này, vô cùng sửng sốt, trong lòng nghĩ kỹ câu hỏi này, nói: "Điều em thích là... anh Mộc Phong..."
Nghe vậy, Cao Phong đang định thú nhận thân phận của mình, liền lập tức ngậm miệng lại.
Không, anh không thể nói về điều đó.
Nếu không, mối quan hệ giữa anh, Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc... sẽ rất khó xử.
"Đúng vậy, em thích anh Mộc Phong, bởi vì trong lòng em anh Mộc Phong là người tốt nhất, cho nên em cũng nghiễm nhiên cho rằng Trần Lập Đông là người tốt nhất luôn."
"Thật ra Trần Lập Đông chỉ là giả bộ, nhưng hắn có thể làm em buồn vì hắn không?" Kim Tuyết Mai nghiêm túc thuyết phục cô ta.
Khi Kim Tuyết Ngọc nghe những lời nói đó, vẻ mặt cô ta có chút sững sờ và tiếng khóc cũng từ từ ngừng lại.
"Đúng vậy, em thích anh Mộc Phong, không phải Trần Lập Đông, Trần Lập Đông chỉ là kẻ mạo danh." Kim Tuyết Ngọc lau nước mắt.
"Nhưng mà, anh Mộc Phong nhất định rất tức giận, nếu không cũng không tặng quà xong liền rời đi?"
"Ngoài ra, có lẽ anh ấy cũng không tin em." Kim Tuyết Ngọc lại tiếp tục buồn bã.
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau trở về nhà, về sau chị nói rõ ràng với em hơn."
Kim Tuyết Mai ôm Kim Tuyết Ngọc sao đó nói Cao Phong cùng nhau rời khách sạn New Island.
Cả ba người lên một chiếc ô tô và về nhà.
Mặt khác.
Trần Lập Đông lái xe tăng tốc về nhà.
Điều hòa trong xe được mở tối đa, không khí lạnh đến mức còn tạo được thành một màn sương trắng.
Tuy nhiên, trên trán Trần Lập Đông những hạt mồ hôi lớn vẫn không ngừng tuôn ra.