Hơn chục người tiếp tân và đám bảo vệ của anh Thẩm đồng thanh chào hỏi.
"Quý cậu, sao mấy người dám chặn quý cậu đây lại!"
Dương Mai Bằng - Tổng giám đốc khách sạn khẽ vẫy tay, vẻ mặt căng thẳng, bước nhanh về phía Ngô Minh Huy. Ngô Minh Huy sửng sốt, sau đó trên mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm, xem ra, ngay cả Dương Mai Bằng cũng không dám động đến anh. Đội trưởng đội bảo vệ của anh Thẩm không hiểu rõ tình hình chặn anh lại, Dương Mai Bằng chắc hẳn là phải hiểu chứ?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Vy và Ngô Minh Huy hiện ra vẻ kiêu ngạo ngút trời. Lúc này bọn họ trông cứ như thần tiên tít trên chín tầng mây, cứ như là bậc vua chúa, sinh ra đã cai quản chúng sinh.
"Chuyện... chuyện này... " Đội trưởng đội bảo vệ của anh Thẩm bày ra vẻ mặt khó coi, nói nhỏ: "Tôi không biết người hôm nay phải nghênh đón... lại là cậu Ngô..."
Kim Tuyết Mai khẽ thở dài, có vẻ như tối nay lại khiến Hạ Vy bị shock rồi. Có thể tưởng tượng ra lát nữa lúc Hạ Vy được gọi lên thảm đỏ sẽ dùng những từ ngữ gì để chế giễu bản thân.
Ngô Minh Huy thấy Dương Mai Bằng đi về phía mình, mặt tràn đầy kiêu ngạo, lên giọng: "Giám đốc Dương, buổi tối ngày hôm nay, mấy người khiến tôi rất không hài lòng!"
"Cậu Ngô cũng tới ạ?" Dương Mai Bằng nghe vậy rất bất ngờ, dường như bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của Ngô Minh Huy.
Ngô Minh Huy ngẩn người ra, nhíu mày nói: "Tôi nói gì ông không nghe rõ sao? Buổi tối ngày hôm nay, mấy người khiến tôi rất không hài lòng!"
"Cậu không hài lòng thì liên quan gì đến chúng tôi? Cậu Ngô tránh ra đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quý cậu." Vẻ mặt Dương Mai Bằng bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng đẩy Ngô Minh Huy ra, đi thẳng về phía Cao Phong.
Tất cả mọi người và Ngô Minh Huy trong chốc lát ngơ cả người, Dương Mai Bằng lại dám đẩy Ngô Minh Huy? Còn không ngừng bảo Ngô Minh Huy tránh ra, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của quý cậu? Vậy "quý cậu" này... là ai?
Trong lòng chấn động cực mạnh, Ngô Minh Huy quên cả tức giận. Chỉ thấy Dương Mai Bằng đẩy Ngô Minh Huy ra, sau đó vội vàng đi đến trước mặt Cao Phong, bất ngờ cúi đầu: "Cậu Phong, cô Tuyết Mai, thật ngại quá, tôi vừa mới tự mình lên chuẩn bị phòng cho các ngài vậy nên không có mặt ở đây để đón tiếp các ngài, mong các ngài thứ lỗi cho..." Một tràng này Dương Mai Bằng nói vô cùng cung kính, hơn nữa còn dùng tư thế cúi đầu 90°. Tất tần tật khiến mọi người ngây ngốc cả ra.
"Đậu má!" Điếu thuốc lá trong miệng thanh niên BMV lập tức rơi xuống đất. Mà Hạ Vy và Ngô Minh Huy càng bất ngờ hơn, hai mắt mở to không thể tin vào tất cả. Đến nỗi đám đội bảo vệ của anh Thẩm cũng có chút sợ hãi... chuyện này... chuyện này... hóa ra tất cả sự chuẩn bị của khách sạn ngày hôm nay là chuẩn bị cho Cao Phong! Tất cả chuẩn bị để tiếp đón một người lái xe ba bánh! Thế mà lúc trước bọn họ còn muốn tống cái xe ba bánh này ra ngoài... đây, đây không phải là chán sống rồi sao?
"Cao Phong, chuyện này... chuyện này..." Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai mở to, đưa tay ra che miệng lại, trên mặt bày ra vẻ không thể tin nổi.
"Anh đã nói với em rồi, người khác không làm được, chồng em chưa chắc không làm được." Cao Phong cười nhạt một tiếng, nắm lấy tay Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai im lặng mười mấy giây, sau đó trong ánh mắt hiện ra vẻ cảm động, nhìn Cao Phong, gật đầu thật mạnh. Cao Phong khẽ cười, đi theo sau Dương Mai Bằng, hỏi: "Tất cả đã chuẩn bị ổn cả rồi phải chứ?"
"Đúng vậy thưa cậu Phong, tất cả đã được chuẩn bị chu đáo cho cậu và cô Tuyết Mai."
"Bên trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất tôi đã tự mình sắp xếp xong xuôi, nhất định sẽ khiến cô Tuyết Mai hài lòng!" Dương Mai Bằng cực kỳ tự tin nói.
Làm giám đốc ở đây đã được 5-6 năm, những yếu tố lãng mạn ông đều nắm rõ, tùy tiện sắp xếp phòng cũng có thể khiến người ta không thể quên, huống hồ gì đây còn là cẩn thận sắp xếp phòng.
Nghe thấy Dương Mai Bằng nói vậy, rất nhiều người lại hoảng sợ thêm một lần nữa!
Phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Oriental Jade một đêm có giá một tỷ chín trăm chín chín, không sai, cả đêm hai tỷ! Giá trên trời!
Nghe nói trong đó, thảm trải dưới đất đều được làm từ nhung từ thiên nga đen tạo thành, rốt cuộc là cái quỷ gì chứ? "Tấc đất tấc vàng" cũng không đủ để miêu tả độ xa hoa nơi đó. Ngay lúc này trong mắt rất nhiều cô gái bao gồm cả Hạ Vy đều hiện lên sự ghen ghét đố kị. Có thể vào căn phòng như vậy mới là cuộc sống của nữ hoàng hàng thật giá thật!
"Đi thôi!" Cao Phong dắt tay Kim Tuyết Mai, bước lên thảm đỏ.
"Giám đốc Dương! Hẳn là ông nhầm rồi? Sao lại đi tiếp đón đám xe ba bánh bọn họ?" Hạ Vy không cam lòng tiến lên một bước, nghiến răng hô.
Dương Mai Bằng còn không thèm quay đầu, nhàn nhạt nói: "Chuyện này không Huyền tiểu thư phải lo lắng." Thậm chí còn không thèm giải thích lấy một câu.
"Ông!" Hạ Vy bày ra vẻ khó coi, bỗng quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai, hừ lạnh: "Kim Tuyết Mai! Mấy người cứ giả dạng giàu có đi, ngược lại tôi sẽ chống mắt lên xem, xem xem đến lúc Cao Phong không trả nổi vay nặng lãi thì các người sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ như thế nào đây!" Kim Tuyết Mai nghe vậy chậm rãi dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Vy, ngữ khí không nóng không lạnh nói: "Hạ Vy, tôi niệm tình chị em lúc trước, không muốn so đo với cô nhiều, cô tự xử lý tốt đi, chỉ cần tôi muốn, Cao Phong sẽ cho tôi!"
"Anh ta thì có cái gì cho cô chứ? Có thời gian ba năm không làm nên trò trống gì? Có cái danh phế vật trong mắt người khác? Có chiếc xe ba bánh của anh ta bây giờ?" Hạ Vy tiến lên hai bước, tức giận hét lên: "Quên nói cho cô, Cao Phong bây giờ chính là tổng giám đốc điều hành xí nghiệp Kim Thiên, tất cả nhân viên của Kim Thiên đều phải gọi anh ấy một tiếng giám đốc Cao. Không phải phế vật trong miệng cô nói." Giọng điệu Kim Tuyết Mai bình tĩnh, ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
"Cái gì!?" Hạ Vy bỗng nhiên sửng sốt, theo bản năng lùi lại hai bước.
"Đi thôi, đừng để ý cô ta làm gì, phí thời gian của chúng ta." Cao Phong thúc giục một câu, lần nữa dắt tay Kim Tuyết Mai đi về phía thảm đỏ.
"Nói dối! Tất cả đều là giả dối! Kim Tuyết Mai, tôi nói cho cô biết, cả đời Cao Phong cũng chỉ là phế vật, anh ta vĩnh viễn không thể trở thành kẻ có tiền! Cho dù anh ta có làm tổng giám đốc của công ty mấy người thì sao chứ, không phải là bám váy đàn bà để leo lên à? Mấy người sẽ không hạnh phúc đâu, Cao Phong trong mắt Hạ Vy tôi đây vĩnh viễn là phế vật!" Hạ Vy ở phía sau điên cuồng hét to về phía hai người giống như chịu đả kích quá lớn vậy. Kim Tuyết Mai chau mày, đang muốn nói lại Hạ Vy thì Cao Phong níu cô lại. Có vài người khi đã sinh ra tâm lý vặn vẹo thì không thể nói lý được, việc gì phải phí nước bọt?
"Bốp bốp!" Dương Mai Bằng thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai bước lên thảm đỏ, ngay lập tức vỗ hai cái vào lòng bàn tay.
"Xoạt xoạt!" Từ trong khách sạn chỉ trong chốc lát có vô số nhân viên chạy ra, trong tay đám nhân viên này, nữ thì cầm lãng hoa chất đầy hoa hồng, nam thì cầm pháo hoa.
"Hoan nghênh cậu Phong, hoan nghênh cô Tuyết Mai, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão!"