Nhưng sau khi mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy rõ, không một ai dám đi lên.
Trong quán bar xảy ra chuyện như vậy quá bình thường, trong quán bar không có tranh giành và phụ nữ, vậy còn gọi là quán bar sao?
Cho nên chỉ cần mọi chuyện không ầm ĩ quá lớn, bọn họ chẳng muốn quản.
Càng quan trọng hơn là, đó không phải là chuyện của Cao Phong, vậy bọn họ càng không quản nữa.
Mấy nhân viên phục vụ này, vốn dĩ có phần bất mãn với Lâm Thiên Hùng.
"Không phải là người quá kém cỏi.” Lâm Thiên Hùng cảm thấy lúc này mình thật mất mặt, nhưng anh ta vẫn không dám ra tay.
Hiện giờ không một ai giúp anh ta thì không nói, anh ta ra tay còn phải một đánh bảy, chết cũng không biết chết như thế nào.
"Mẹ nó! Còn dám mạnh miệng sao?”
Người thanh niên tóc vàng giận tím mặt, vung tay lên tát mạnh một cái.
“Bốp!”
Cái tát này rất vang dội, trực tiếp đánh Lâm Thiên Hùng lùi về sau ba bước, khóe miệng có máu tươi trào ra.
Mọi người ở xung quanh đều liếc mắt nhìn, giọng nói đều hạ thấp xuống.
Đến mức độ này, cho dù là ai đều sẽ không bỏ qua.
Lâm Thiên Hùng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, bàn tay cũng nắm chặt lại, nhưng vẫn không dám nói gì.
"Mẹ kiếp! Còn không phục sao?” Người thanh niên tóc vàng nâng bước muốn tiến lên.
"Tôi nói này người anh em..." Lê Trọng Việt tự nhận mình là đại ca của nhóm người này, đương nhiên là lúc này phải đứng ra nói chuyện.
"Con mẹ nó ai là người anh em với anh?” Một người thanh niên khác, xoay người tát mạnh một cái.
Cái tát này, trực tiếp đánh Lê Trọng Việt mơ hồ.
Tuy nhà bọn họ ở thành phố Hà Nội kém những xí nghiệp và gia tộc đứng đầu, nhưng cũng tính là có thực lực đúng không?
Bình thường tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa, ai mà không gọi anh Lê dài anh Lê ngắn, bây giờ lại bị người ta đánh sao?
"Các anh có biết tôi là ai không?” Lê Trọng Việt trừng mắt nhìn người thanh niên kia rồi hỏi.
“Ôi chao, còn có bối cảnh cơ à?"
"Dù thế nào chúng tôi cũng theo anh Lâm lăn lộn, anh cảm thấy nhà anh có thể so được với anh Lâm sao?"
"Nếu không thể, tốt nhất là câm miệng lại, tránh nói ra lại dọa anh.” Người thanh niên cười ha ha, trên mặt tràn ngập khinh thường.
Nghe thấy vậy, Lê Trọng Việt lập tức trợn to mắt, che mặt không dám nói chuyện.
Đó là bang Lâm Hổ đấy! Đó là một thế lực khủng ở thành phố Hà Nội này.
Tuy mấy ngày hôm trước hình như bị người ta chèn ép một lượt, nhưng lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, vẫn không phải là thế lực nhà Lê Trọng Việt có thể đối phó!
Hơn nữa những thế lực xã hội đen này, vốn dĩ đã không thể nói lý được.
Bọn họ có nhiều thời gian, nhiều đàn em, trừ phi nhà họ Lê không muốn làm buôn bán nữa, nếu không thì dám trêu chọc những người này sao?
"Chậc chậc! Thực ra là người của hội Lâm Hổ sao, chẳng trách kiêu ngạo như vậy, người ta đúng là có quyền kiêu ngạo!”
"Đúng thế, đừng nhìn mấy ngày hôm trước Lâm Hổ bị thương nặng, nhưng người ta vẫn là thế lực rất lớn ở thành phố Hà Nội.”
"Mấy người này thật đúng là xui xẻo, trêu chọc vào người của bang Lâm Hổ, vậy thì đợi chết đi.”
Nghe tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng, cùng với đám người Từ Thanh Nga đều bị dọa tới mức sắc mặt tái mét.
Lâm Thiên Hùng vốn muốn phản kháng một lần, nhưng hiện giờ nghe thấy cái tên này, anh ta nắm tay nắm chặt lại rồi buông lỏng ra.
Nói đùa, bang Lâm Hổ ở thành phố Hà Nội, có thể đấu lại được sao?
Chỉ cần thường xuyên lăn lộn ở Hà Nội, thì không thể không biết thanh danh của bang Lâm Hổ.
Ngay cả Lê Trọng Việt cũng không dám nói gì, Lâm Thiên Hùng này lại càng là cái thá gì?
Nghe tiếng mọi người bàn tán ở xung quanh, lại nhìn biểu hiện của đám Lê Trọng Việt, mấy người thanh niên càng thêm phách lối hơn.
Bọn họ đúng là đàn em của bang Lâm Hổ, trong ngày thường lấy thanh danh của bang Lâm Hổ ra dùng lần nào cũng được hết.
Còn không chỉnh được mấy tên trẻ tuổi ngông cuồng như đám Lê Trọng Việt sao?
Dựa vào rượu, mấy người thanh niên lại càng cảm thấy được, thành phố Hà Nội này giống như đều nằm dưới chân bọn họ.
"Anh, anh, còn có anh nữa, mấy người các anh, toàn bộ đều cúi đầu xin lỗi chúng tôi, không quá đáng đúng không?”
Người thanh niên tóc vàng giống như đang chỉ điểm giang sơn, chỉ Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng.
Anh ta cảm thấy không để đám Lê Trọng Việt quỳ xuống xin lỗi bọn họ, chuyện này đã là nhân từ lắm rồi!
Còn Cao Phong ngồi ở trong góc không nói gì, đã bị bọn họ xem nhẹ.
Anh ta thật sự không thấy được, vì Cao Phong thật sự là khó nhìn thấy, giống như một người bàng quan.
Nếu không, anh ta chắc chắn cũng muốn Cao Phong tiến vào đội ngũ cúi đầu xin lỗi.
"Ha ha, nhát gan sợ phiền phức, đúng là không phải đàn ông.” Từ Thanh Nga liếc Cao Phong một cái, không nhịn được châm chọc một câu.
Cô ta cảm thấy, đối mặt với đám thanh niên tóc vàng, Cao Phong ngay cả rắm cũng không dám đánh, còn im lặng trốn ở một bên, đúng là không phải đàn ông chân chính.
Mà Cao Phong thì không đáp lời, trong lòng cười mỉa.
Chẳng lẽ phải giống như Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt, đứng phía trước cúi đầu xin lỗi mới được coi là đàn ông?
Đừng đùa, không có thực lực đó, vậy thì đừng giả bộ làm gì.
Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt này muốn giả bộ trước mặt người ta, kết quả là không giả bộ được bị vả mặt, đó là bọn họ tự chuốc lấy phiền phức, Cao Phong sẽ không quản bọn họ.
"Con mẹ nó nhanh một chút, xin lỗi đi!"
Người thanh niên tóc vàng đột nhiên kêu lên một tiếng.
Cơ thể đám Lâm Thiên Hùng đều chấn động, sau đó thành thật đứng thành hàng.
Khách trong quán bar đều không ngừng cười nhạo, giống như đang nhìn khỉ làm xiếc, vẻ mặt tràn ngập khinh thường nhìn bên này.
"Nhanh xin lỗi đi.” Một người thanh niên vươn tay đập vào đầu Lâm Thiên Hùng.
Lâm Thiên Hùng và hai người đàn ông khác khúm núm, vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi, thật xin lỗi...”
"Ha ha ha! Con mẹ nó thật đúng xấu hổ, đúng là vứt hết mặt mũi của đàn ông.” Người thanh niên tóc vàng cười ha ha nói.
Sau đó đột nhiên nhìn về phía Lê Trọng Việt: “Sao anh không cúi đầu?”
Lê Trọng Việt không nói một lời, gương mặt đỏ lên vô cùng khó coi.
Hiện giờ trong lòng anh ta rất sợ hãi, nhưng ở trước mặt cô gái mình thích, cúi đầu xin lỗi với người đàn ông khác, anh ta không thể làm được.
Nếu anh ta thực sự làm như vậy, sau này mình còn ngẩng đầu trước mặt Kim Tuyết Ngọc kiểu gì?
Đến lúc đó đừng nói là theo đuổi Kim Tuyết Ngọc, có thể cùng uống rượu với Kim Tuyết Ngọc hay không đều là việc khó.
Cho dù biết người thanh niên tóc vàng này không dễ chọc, nhưng đám Kim Tuyết Ngọc sẽ cảm thấy, Lê Trọng Việt đúng là một tên phế vật.
"Mẹ nó! Điếc sao?" Người thanh niên tóc vàng vươn tay muốn đánh.
“Khoan đã!” Đúng lúc này Kim Tuyết Ngọc đứng dậy, kêu lên với bên kia.
Cao Phong khẽ nhíu mày, không phải là Kim Tuyết Ngọc này rảnh rỗi muốn tìm việc đấy chứ?
Cô ta cho rằng mình là ai? Loại chuyện này cô ta có thể giải quyết sao?
"Ồ cô em xinh đẹp, em có chuyện gì muốn nói với mấy anh đây sao?” Người thanh niên tóc vàng sửng sốt, sau đó tươi cười rực rỡ nhìn Kim Tuyết Ngọc.
Dáng dấp của Kim Tuyết Ngọc không thua kém gì Kim Tuyết Mai, cho nên thật sự rất xinh đẹp.
Dáng người thì vô cùng hoàn mỹ, sàn sàn ngang nhau với Kim Tuyết Mai, đương nhiên là mắt đám thanh niên tóc vàng mở to.
"Ở trong mắt các anh còn có pháp luật nữa không? Có tin bây giờ tôi báo cảnh sát hay không?” Kim Tuyết Ngọc hơi tức giận nói.
"Ha ha ha! Là anh ta mắng chúng tôi trước, chúng tôi bảo anh ta xin lỗi có sai sao?”
"Báo cảnh sát đi, báo cảnh sát anh ta cũng phải xin lỗi." Người thanh niên tóc vàng cười ha ha.
"Nhưng các anh đã đánh người ta, còn muốn thế nào nữa?" Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, sau đó vẫn vô cùng tức giận trả lời.