Nhưng Cao Phong vẫn không nhúc nhích chút nào.
Mà hai mươi người vệ sĩ của Vũ Hoàng Lê đều lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn có vẻ tràn đầy khí thế.
Lúc này trái tim của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều thấp thỏm, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Mà Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ đều nhếch miệng cười, trong lòng đều nghĩ, nhanh ra tay đi, nhanh đánh Cao Phong vào bệnh viện, xem cậu ta còn giả bộ kiểu gì.
"Ha ha, Cao Phong, quyền thế của cậu đâu, không phải là cậu nói sẽ để chúng tôi thấy quyền thế của cậu à, quyền thế của cậu đâu?” Kim Hồng Vũ thật sự không nhịn được nữa, lúc này mở miệng trào phúng.
"Ông tới đây, chính là vì đứng chướng mắt trước mặt tôi sao?” Đúng lúc này, Cao Phong mở miệng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Vũ Hoàng Lê một cái.
Vũ Hoàng Lê nghe thấy vậy cơ thể chấn động, sau đó vội vàng mở miệng nói: "Vũ Hoàng Minh thằng bé, thằng bé...”
“Đụng đến người phụ nữ của tôi, sẽ dính tới cửu tộc” Cao Phong không đợi Vũ Hoàng Lê mở miệng, lạnh nhạt nói trước.
Cơ thể Vũ Hoàng Lê lại chấn động, ông ta vốn định cầu xin cho Vũ Hoàng Minh, không ngờ thái độ của Cao Phong lại kiên định như thế.
“Cộp!”
Ngay sau đó, bỗng nhiên Vũ Hoàng Lê đứng thẳng tắp, sau đó hai đầu gối cong lại, cộp một tiếng quỳ trên đất.
Vũ Hoàng Lê vừa mới quỳ xuống, mọi người đều mơ hồ.
Lúc này trong hành lang ở bệnh viện, tất cả mọi người đều im miệng, cho dù là cây kim rơi xuống đất, đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vũ Hoàng Lê đường đường là chủ tịch của tập đoàn Vũ Vương, là nhân vật lớn nằm trong top mười người giàu có ở thành phố Hà Nội.
Vậy mà, vậy mà ông ta lại quỳ xuống trước mặt tên phế vật Cao Phong?
Hai đầu gối cùng quỳ sao?
Kim Hùng Sơn khiếp sợ rồi, vẻ mặt Kim Hồng Vũ mơ hồ, mà Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải thì trợn to mắt, nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ khó mà tin.
Mà người nhà họ Kim thì đều há to miệng, to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào, trong lòng tràn ngập không tin.
Bọn họ dụi hai mắt mình, còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Nhưng cho dù bọn họ dụi mắt cỡ nào, lúc nhìn về phía đó, vẫn thấy rõ lúc này Vũ Hoàng Lê đang quỳ gối trước mặt Cao Phong.
Chuyện này, sao lại có chuyện này được?
Ở thành phố Hà Nội này, Vũ Hoàng Lê quen biết hết hai giới trắng đen, không chỉ quen người trên thương trường, còn kết bạn với rất nhiều nhân vật lớn trong xã hội đen.
Nhân vật như vậy, phóng tầm mắt cả thành phố Hà Nội, cũng là nhân vật lớn quyền cao chức trọng.
Không nói khoa trương chút nào, tập đoàn Vũ Vương dùng hết toàn lực, có thể một tay che khuất nửa bầu trời ở thành phố Hà Nội.
Vũ Hoàng Lê giậm chân một cái, thành phố Hà Nội rộng lớn này sẽ chấn động theo.
Nhân vật lớn như vậy, là người có thể lực ở thành phố Hà Nội, người ngang hàng nói chuyện với ông ta, cũng không dám hô to gọi nhỏ với ông ta.
Nhưng lúc này, nhân vật lớn ở thành phố Hà Nội, vậy mà quỳ gối trước mặt Cao Phong như vậy!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng chuyện này?
Chuyện này không phải là nói đùa, đây quả thực là chuyện vô cùng khó tin!
Đây, đây là quyền thế mà Cao Phong nói tới sao?
Ngay cả nhân vật lớn quyền thế ngập trời, đều phải quỳ gối trước mặt anh, vậy quyền thế của anh, sẽ mạnh tới cỡ nào?
Rốt cuộc là anh dựa vào cái gì mà đè nhân vật lớn như Vũ Hoàng Lê không ngẩng đầu lên được?
Không có ai nói chuyện, không có ai dám nói chuyện.
Trái tim của tất cả mọi người run rẩy dữ dội, kinh hãi tới mức không nói nên lời.
"Cậu Cao, mong, mong cậu tha cho Vũ Hoàng Minh, nó còn trẻ nên không hiểu chuyện, mong cậu đừng chấp nhặt với thằng bé!” Đôi mắt Vũ Hoàng Lê đỏ bừng, quỳ trên đất khóc nức nở.
"Có một số chuyện sai có thể sửa, nhưng có một số chuyện, đã không thể vãn hồi."
"Nếu anh ta dám ra ngoài lăn lộn, có lỗi thì phải thừa nhận, bị đánh thì phải đứng thẳng, hại người thì phải đền mạng.”
"Đạo lý đơn giản như vậy, còn cần tôi nhiều lời với ông sao?” Vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
Đối mặt với Vũ Hoàng Lê đang quỳ trên đất, Cao Phong đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không có ý nâng ông ta dậy.
Giống như Vũ Hoàng Lê quỳ lạy mình, là chuyện vô cùng bình thường.
"Tôi biết, tôi biết, nhưng mà hy vọng cậu Cao có thể cho con tôi một cơ hội, thằng bé, thằng bé..” Vũ Hoàng Lê khóc không thành tiếng.
Lúc này ông ta đã vứt bỏ thân phận của mình, cởi ra tất cả vầng sáng, chỉ là một người cha bình thường.
Chỉ là một người cha cầu xin thay con trai mình.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của Vũ Hoàng Lê, trong lòng Cao Phong ít nhiều gì cũng có chút lòng trắc ẩn.
Nhưng khi anh quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai ở trong phòng bệnh, trái tim mới thả lỏng lại kiên định hơn.
Nếu người bị thương ngày hôm nay không phải là Kim Tuyết Mai, là người khác thì sao? Vũ Hoàng Lê vẫn sẽ làm như vậy chứ?
Nếu Cao Phong không có bối cảnh nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh này, Vũ Hoàng Lê sẽ tự mình quỳ xuống cầu xin Cao Phong sao?
Đáp án là không, cùng lắm là cho ít tiền mà thôi.
Nếu Vũ Hoàng Minh dám làm như vậy, vậy nói lên loại chuyện này đối với anh ta mà nói, sớm đã làm quen rồi, làm không biết bao nhiêu lần.
Lúc trước không có ai quản anh ta, Vũ Hoàng Lê cũng không quản anh ta, mới dẫn tới hậu quả ngày hôm nay.
Cho nên Cao Phong không có gì phải thương hại.
Không dạy được con là lỗi của cha, Vũ Hoàng Lê đáng như vậy.
"Tôi có thể tha cho tập đoàn Vũ Vương, nhưng mà Vũ Hoàng Minh, anh ta nhất định phải chết.”
"Ngoài ra, thành phố Hà Nội này, các người đừng ở lại nữa, cứ như vậy đi.”
Cao Phong lạnh nhạt đáp một câu, sau đó xoay người đi, không nhìn Vũ Hoàng Lê.
Vũ Hoàng Lê nghe thấy vậy cơ thể chấn động mạnh.
Trong nháy mắt giống như già thêm mười tuổi.
"Cậu Cao, Vũ Hoàng Lê tôi sẵn lòng dâng toàn bộ gia sản của tập đoàn Vũ Vương tôi, chỉ cầu xin cậu tha cho con tôi một mạng” Vũ Hoàng Lê dập đầu trên đất.
"Đừng nói thêm gì nữa” Cao Phong hơi nhíu mày.
Vũ Hoàng Lê nghe thấy vậy, biết mọi chuyện đã không thể sửa đổi, đành phải quỳ rạp trên đất khóc to.
Một lát sau, Vũ Hoàng Lê đứng dậy, khom mình thật sâu với Cao Phong.
"Cảm ơn cậu Cao đã tha cho tập đoàn Vũ Vương, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Hà Nội trong đêm.”
Nói xong câu đó, Vũ Hoàng Lê được đám vệ sĩ mặc đồ đen đỡ lấy, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Vũ Hoàng Lê rời đi được ba phút, trong hành lang vẫn vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ người nào nói chuyện.
Mọi chuyện vừa mới xảy ra trước mặt bọn họ, quả thực giống như đang nằm mơ.
Kim Hồng Vũ còn lén véo mạnh mình một cái, đau tới mức anh ta không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cao Phong, giống như trên người Cao Phong có bí mật gì đó không để cho ai biết.
Mơ hồ, nghi ngờ, hoài nghi, khiếp sợ, tò mò...
Đủ loại tâm trạng tràn ngập trong tim bọn họ, nhưng Cao Phong không có ý giải thích với bọn họ.
Lúc này, trong mắt Cao Phong chỉ có Kim Tuyết Mai ở trong phòng bệnh, cho dù kẻ nào, đều không có quan hệ gì với anh.
"Cao Phong, cậu, rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy?” Một lát sau, cuối cùng Kim Hùng Sơn không nhịn được tò mò hỏi.
"Không phải là bác muốn thấy quyền thế của tôi sao, bây giờ bác thấy rồi đấy.” Cao Phong không quay đầu lại lạnh nhạt trả lời.
Giống như chuyện vừa rồi, đối với anh mà nói vốn dĩ không phải chuyện quan trọng gì.
Giống như chỉ cần anh muốn, có thể làm lại lần nữa bất cứ lúc nào.