Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Phế ‘trời’ của ông ta

Hoàng hôn buông xuống, nhà nhà trong thành phố Giang Lăng đều sáng đèn, ngựa xe như nước.

Sở Phàm ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc Lincoln rộng rãi, anh pha trà bình trà một cách thành thạo, hương trà lan tỏa khắp phía.

Chỉ có điều ánh mắt anh lại sắc lạnh như dao.

Nhờ ơn ‘độc Mạn Đà La’ của Thánh điện, nếu như quá xúc động thì anh sẽ nổi điên đến mức chìm vào trong cơn kích động.

Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải đã đánh gãy chân bố nuôi của anh, khiến cho anh phẫn nộ tột cùng, gần như anh đã kềm nén suốt dọc đường đi.

Uống trà, ít nhất thì có thể làm cho anh bình tĩnh lại đôi chút.

“Hội thương mại Tứ Hải vốn có tên là bang Tứ Hải, ban đầu chỉ là một tổ chức thấp kém chỉ có mấy chục thành viên. Sau đó nhờ một tay Mã Minh Nguyên, phát tài thông qua thủ đoạn phá dỡ cải tạo nhà cửa, ép dỡ ép xây, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, không có việc ác gì không làm, bây giờ đã có ba công ty bất động sản, phòng tắm, trung tâm thương mại, karaoke, trung tâm giải trí, nhiều không kể hết… Gia sản đã vượt ba tỷ”.

Nghe La Cường giới thiệu như thế, Sở Phàm ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà hội thương mại Tứ Hải đầy khí thế có hơn ba mươi tầng ấy rồi cười lạnh:

“Trông cũng hoành tráng thật”.

Nhưng những thứ này lại được tạo nên từ máu và mồ hôi của bố nuôi Chu Long của anh cùng với vô số người dân bị hãm hại, bị bóc lột khác.

Đây là bánh bao máu người.

La Cường đậu xe lại, cậu ta bổ sung thêm một câu: “Bây giờ Mã Minh Nguyên là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, trong tay có ba ngàn đàn em, cố gắng vươn vuốt hổ ra khắp các thành phố lân cận, trở thành ác bá hàng đầu trong thành phố Giang Lăng”.

“Hơn nữa, nghe nói còn có một ông lớn đứng sau lưng ông ta, đến Thị trưởng cũng phải nể mặt ông ta ba phần, có thể biết thủ đoạn của ông ta thấu trời đến mức nào”.

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu”.

Sở Phàm chỉ lạnh lùng phất tay, giọng nói vừa kiêu ngạo lại vừa lạnh lùng, dường như anh chẳng xem những thứ này ra gì.

“Nếu như cậu ra tay, mất bao nhiêu thời gian mới có thể tiêu diệt hội thương mại Tứ Hải của ông ta?”

La Cường quay lưng lại, cậu ta giơ ba ngón tay.

“Ba ngày à?”, Sở Phàm nhíu mày.

“Ba phút”, La Cường nói dứt khoát.

“Xuống xe”.

Sở Phàm uống hết trà trong ly, khí thế hào hùng: “Thủ đoạn thấu trời? Thế thì tôi sẽ phế đi trời của ông ta”.

Nhìn khắp cả Đông Hoa, ai dám tự xưng ‘Trời’ trước mặt Quân thần của Long Hồn như anh chứ?

Chạm vào giới hạn của anh, đụng đến người nhà anh. Cho dù ông trời có xuống thì cũng phải ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, dập đầu xin tha.

Vào lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tòa nhà Tứ Hải.

Một người đàn ông mặt mày nanh ác tầm bốn mươi tuổi, ngậm điếu xì gà trong miệng, cầm điện thoại mà nói một cách ngông cuồng:

“Cục trưởng Trương, văn bản phê duyệt của miếng đất thành Bắc phải nhờ ông tốn chút công sức rồi, tôi tăng thêm hai trăm triệu, xây thêm hai khu chung cư, ngày mai bắt đầu giao dịch, đây là chỗ để kiếm chác cả tỷ đấy, ha ha ha…”

“Cái gì? Tiền giải phóng mặt bằng hả, ha ha, gấp gáp cái gì, cho dù có nợ tiền cái đám nhà quê đó mười năm tám năm thì chúng cũng không dám thả cái rắm nào đâu”.

“Không phục thì đánh, còn không phục nữa thì đánh người nhà của nó. Dưới trướng hội thương mại Tứ Hải có vài ngàn anh em, tôi có cách khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, phải cầu xin chúng ta thi công”.

“Gia cảnh? Cái đám quê mùa đó thì có gia cảnh quái gì đâu. Mười năm trước, có một lão già tự xưng là lính trinh sát gì đấy, dùng bạo lực để ngăn cản chúng tôi tháo dỡ, phế đi bảy tám anh em của tôi, chẳng phải vẫn bị tôi đánh gãy chân ném vào trong rãnh nước thối ngâm một ngày một đêm sao? Mười năm rồi, đến rắm cũng không dám thả”.

“Yên tâm, yên tâm đi, hai anh em chúng ta hợp tác với nhau thì chắc chắn sẽ kiếm được lời to mà, thế thì tôi đợi tin tức tốt lành từ anh vậy”.

Mã Minh Nguyên nở nụ cười quái gở, ông ta cúp máy ngay.

Ông ta ngậm điến xì gà, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe và ánh đèn đuốc sáng trưng của thành phố Giang Lăng.

Vào giây phút đó, ông ta có cảm giác mình chính là Vua Bóng Tối, cao cao tại thượng, không gì không làm được!

Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng có một ngày ông ta sẽ đạp thành phố này dưới chân, sẽ trở thành vị thần khiến cho vạn người kính ngưỡng.

Mã Minh Nguyên kích động vô cùng, nhiệt huyết dâng trào…

“Đùng!”

Vào giây phút này, cửa phòng làm việc bị đá tung, đột nhiên có hai người xông vào trong, phá tan ảo tưởng đẹp tuyệt vời của Mã Minh Nguyên.

Mã Minh Nguyên sợ hết hồn trước cảnh tượng đột ngột trước mặt, ông ta ngẩng đầu quan sát bọn họ, một thanh niên có gương mặt lạnh lùng sải chân bước vào trong, một người đàn ông sống lưng thẳng tắp cung kính theo sau.

Đó chính là Sở Phàm và La Cường.

Mã Minh Nguyên nổi trận lôi đình: “Các người là ai? Ai cho phép các người vào đây!”

“Đồ chó chết, tầng cao nhất là nơi để cho các người tùy tiện xông vào hay sao, có biết quy định không, cút ra khỏi đây cho tao…”

La Cường xông lên trước, gương mặt của cậu ta rất hung hãn: “Dám bất kính với Long thủ, tìm chết!”

Bốp!

Còn không đợi Mã Minh Nguyên đáp lại, cậu ta đã nhấc chân đá vào bụng bia của ông ta, Mã Minh Nguyên lập tức bay vút ra ngoài như viên đạn, đập mạnh lên bàn làm việc, trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.

“Mẹ nó chứ…”

Vẫn còn chưa nói dứt lời, La Cường đã cầm gạt tàn trên bàn lên, mạnh tay đập liên tục mười mấy cái vào đầu của Mã Minh Nguyên, đầu ông ta xịt ra máu ngay lập tức, đau đến nỗi khiến cho ông ta gào rú giống như một con heo bị giết, thảm hại vô cùng.

Mã Minh Nguyên sắp sụp đổ đến nơi rồi, ông ta đường đường là hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, là người đứng đầu của thành phố Giang Lăng, đi đến đâu mà chẳng được người khác cung kính như Phật kia chứ?

Bây giờ lại để hai thằng oắt xâm nhập địa bàn của mình đánh thành đầu heo?

“Các, các người là ai? Dám đụng đến tôi à, biết tôi là ai không?”, Mã Minh Nguyên lau đi máu tươi, gương mặt toát ra vẻ hung hãn.

‘Bốp!’

Câu trả lời mà La Cường dành cho ông ta là một bạt tai vang dội, cậu ta lạnh lùng đáp: “Chú ý thái độ của ông đấy, phải gọi Long thủ là ‘anh’ mới được”.

“…”

Mã Minh Nguyên sững sờ, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thử, nhưng lại thấy một thanh niên có thái độ lạnh lùng, ăn mặc bình thường, tùy tiện dạo quanh phòng làm việc của ông ta, cầm thức ăn cho cá thả cho cá Kim Long trong hồ.

Tự nhiên như ở nhà mình vậy.

“Ông còn thời gian ba phút, chuẩn bị di ngôn đi, rồi sau đó, lựa chọn vùng đất phong thủy cho mình”.

Sở Phàm không buồn nhìn Mã Minh Nguyên, anh chỉ nói với giọng lạnh lùng rồi lấy đồng hồ báo thức ra, bắt đầu đếm ngược.

Chuyện, chuyện gì thế này? Kỳ quặc thật!

Mã Minh Nguyên có bao giờ bị sỉ nhục như thế này đâu, ông ta trừng mắt quát to: “Đồ khốn nạn, cậu là cái thá gì mà dám uy hiếp ông đây? Bây giờ ông sẽ đập chết cậu!”

Nhân lúc La Cường ngừng tay, ông ta nhanh chóng vớ lấy bộ đàm trong ngăn bàn rồi gào lên: “Đến đây mau, chết ở đâu rồi, có kẻ địch xâm nhập!”

“Hú hú hú…”

Bộp bộp bộp!

Chưa đến một phút sau, tiếng còi hiệu rú lên, hơn ba mươi tay đánh đấm hùng hùng hổ hổ xộc vào trong, ai nấy cũng cầm ống thép, dao bầu, chửi mắng om sòm, trông có vẻ ngang ngược vô cùng.

“Ha ha, thằng nhóc ranh, chúng mày chết đến nơi rồi. Giỏi đánh nhau lắm chứ gì, mày có thể đánh lại mấy chục người không?!”

Mã Minh Nguyên phun ra bãi nước miếng dính máu tươi, ông ta gào lên chửi mắng: “Mau quỳ xuống dập dầu xin lỗi tao rồi tự tát mình hai trăm cái, tao sẽ cho chúng mày được toàn thây, chứ bằng không…”

“Bốp!”

Sở Phàm nhíu mày lại, đột nhiên anh nhấc tay tát vào mặt Mã Minh Nguyên, sức lực vô cùng mạnh mẽ, ba cái răng dính máu của ông ta văng ra ngoài.

“Ồn ào, tôi nói chuyện, ông chỉ cần nghe cho rõ, hiểu không?”

Mã Minh Nguyên tức giận đến nỗi run rẩy, ông ta gào lên: “Chém nó cho tao, chém chết hai thằng khốn nạn này!”

Mấy chục tên lưu manh cầm vũ khí lập tức xông lên ngay, khí thế hừng hực.

“Bằng!”

“Bằng bằng bằng!”

Vào lúc này, vài tiếng súng đột ngột vang lên, khiến cho mấy tên lưu manh run rẩy, chúng không khỏi trố mắt ngạc nhiên…

Ba tên lưu manh xông lên đâu tiên đều bị bắn trúng bắp chân, máu tươi văng tung tóe, đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất.

La Cường cầm súng đứng gần đó, gương mặt cậu ta lạnh lùng, hung ác vô cùng.

“Tiến lên thêm một bước nữa thì sẽ bắn vào đầu, không tin thì thử xem.”

Hít…

Những tiếng hít sâu khí lạnh vang lên, đến cả Mã Minh Nguyên cũng thế, trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch.

Cầm súng bắn người à?

Má nó rốt cuộc lai lịch của người này như thế nào!

Nơi này chìm trong bầu không khí chết chóc.

‘Cộc cộc cộc…’

Vào lúc này, Sở Phàm gõ ngón tay xuống mặt bàn với vẻ mặt bình tĩnh, anh lạnh lùng liếc nhìn Mã Minh Nguyên, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho trái tim ông ta đập thình thịch.

“Ông còn lại hai phút mười bảy giây, nghĩ xong di ngôn rồi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK