Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Quân thần Long Hồn hạ chiến thư cho Cửu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật!"

"Hai người đứng đầu của quân đội và giới võ đạo cuối cùng cũng sắp chạm trán rồi!"

"Cuộc chiến giữa Hiệp hội võ thuật và Quân thần Long Hồn, ai sẽ là người chiến thắng?"

Chỉ trong vòng một ngày, giới thượng lưu Yên Kinh sôi trào vì những tin đồn được lan truyền với tốc độ tia chớp.

Sau khi biết được tin tức này, phần lớn đều lắc đầu tiếc nuối thay cho Sở Phàm. Chỉ vì một đám con em nhà nghèo mà phải đối đầu với thế lực thâm căn cố đế như Hiệp hội võ thuật, đây là một hành động thiếu khôn ngoan đến nhường nào.

Trong mắt họ, Sở Phàm là người công thành danh toại, quyền cao chức trọng, nắm quyền lực trong tay. Đã vất vả cả đời mới leo lên được vị trí này, tại sao không an nhàn hưởng thụ những đặc quyền mà cuộc sống ấy mang lại? Cần gì phải ra mặt thay một đám nhà nghèo, thay dân chúng tầm thường, thậm chí còn muốn chống lại con quái vật khổng lồ mang tên Hiệp hội võ thuật?

Đây là điển hình cho câu "làm ơn mắc oán".

Trong lúc nhiều người nghĩ nát óc cũng không ra, có mấy lão già tự cho là đức cao vọng trọng đã bắt đầu phe phẩy chiếc quạt, ra vẻ đạo mạo mà đánh giá: “Thương Trọng Vĩnh* đây mà”.

*Hàm ý chỉ những người ỷ vào thiên phú mà không chịu đi học hỏi cái mới.

"Thật đáng tiếc, Chiến thần hộ quốc trẻ tuổi nhất Đông Hoa trong ba trăm năm qua lại sắp trở thành lịch sử”.

"Đáng buồn, một thân một mình mà lại muốn khiêu chiến giới quý tộc, khiêu chiến tôn ti trật tự suốt ba trăm năm qua. Khí phách thật, nhưng cũng lỗ mãng, không biết bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu ta cho rằng chỉ cần thắng một trận là đã vô địch thiên hạ ư?"

"Ha ha, nực cười, Yên Kinh là nơi ngọa hổ tàng long, đối nhân xử thế còn phức tạp hơn đánh trận nhiều”.

"Không biết Vương gia Sở sẽ có thái độ thế nào? Liệu có ra tay bảo vệ đứa con riêng này không?"

Bên ngoài, tin đồn nổi lên bốn phía, ai nấy đều xì xào bàn tán.

Đêm khuya, một gian phòng nào đó trong phủ Vương gia Sở.

Sở Phàm bình thản dỗ Đan Đan đi ngủ, chu đáo đắp kín chăn cho con rồi mới giơ tay vươn mình.

Cách đó không xa, Vân Mộc Thanh đã biết tin về mâu thuẫn giữa anh và Hiệp hội võ thuật, chỉ đành thì thầm với vẻ bất lực: “Số anh đúng là số bận rộn, chiến trận ở Tây Dã vừa kết thúc mà lại chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây”.

"Ở đời nhiều chuyện mình không thể làm chủ được em à”, Sở Phàm cười xòa, đoạn trịnh trọng nói.

"Có một số việc anh nhất định phải làm, mong em có thể hiểu cho”.

Thật ra anh cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong cuộc đối đầu với tập đoàn quyền quý sau lưng Hiệp hội võ thuật, nhưng để trả lại công bằng cho hàng nghìn hàng vạn con em bình dân, trả lại cảnh thái bình cho đất nước này, anh không thể không làm.

Hơn nữa, anh có lòng tin rằng trên lãnh thổ Đông Hoa rộng lớn này, vẫn còn vô số những chiến sĩ cùng chung chí hướng với anh, sẽ chung tay hành động cùng anh!

Vân Mộc Thanh gật đầu, âu yếm tựa đầu vào ngực anh, khẽ nói: “Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em, nhất định phải trở về”.

"Em và Đan Đan không thể sống thiếu anh”.

Sở Phàm nhìn con gái đang yên giấc nồng, gật đầu: “Được, anh hứa với em”.

Bầu bạn Vân Mộc Thanh được một lúc, Sở Phàm chợt cảm thấy có chút bức bối, bèn đứng dậy ra ngoài hóng gió.

Vừa đi được mấy bước, bóng lưng cao ráo thẳng tắp của Sở Trí Hậu đã xuất hiện trong tầm mắt anh. Ông ta chỉ lẳng lặng đứng đó như thể đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

Sau mấy giây lưỡng lự, Sở Phàm đi đến.

Anh đã sẵn sàng đón nhận những lời nhiếc móc, thậm chí là mắng chửi của Sở Trí Hậu, mắng anh cứng đầu, nằng nặc đòi tranh chấp cùng Hiệp hội võ thuật mặc cho những lời khuyên nhủ của ông ta mới tạo nên tình cảnh như hôm nay. Trong đầu anh thậm chí đã nghĩ ra sẵn mười ngàn câu đối đáp.

"Quyết định rồi?"

Ngoài dự đoán của anh, Sở Trí Hậu chỉ nhàn nhạt buông giọng.

"Phải, quyết định rồi”, sau một giây sửng sốt, Sở Phàm gật đầu.

"Vì con em tầng lớp bình dân không hề liên quan đến mình mà chấp nhận liều lĩnh như vậy, có đáng không?", Sở Trí Hậu lại lên tiếng, trong giọng nói là sự lãnh đạm, không nghe ra vui buồn mừng giận.

"Rất đáng”, Sở Phàm ngẩng đầu lên, đáp chắc nịch.

"Được, vậy cứ yên tâm mà làm”.

Sở Trí Hậu nhìn thẳng vào mắt anh, thốt lên: “Trời có sập xuống, bố chống cho con”.

Sở Phàm nhìn bóng lưng vững chãi của người đàn ông này dần đi xa, chóp mũi bỗng chốc lên men, một cảm giác không nói nên lời dâng lên trong lòng.

"Tôi tuyệt đối sẽ không để ông và hàng tỉ đồng bào thất vọng”, anh trang trọng thề trong lòng.

Không lâu sau đó, ông Bảo hấp tấp đuổi theo Sở Trí Hậu, nói với chút lo lắng: “Vương gia à, không phải trước kia ngài từng khuyên nhủ Đại Thế tử gạt bỏ ân oán, hòa giải cùng Hiệp hội võ thuật sao?"

"Sao bây giờ lại...”

"Tôi đổi ý”.

Sở Trí Hậu nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Tôi đã làm Vương gia Sở chí công vô tư hơn hai mươi năm qua. Lần này hãy cho tôi được ích kỷ, chỉ làm một người bố mà thôi”.

Ông Bảo nghe vậy thì cứng họng, trong lòng vừa xúc động vừa bề bộn khó tả.

"Nhưng nghe nói Hiệp hội võ thuật đã bố trí cục diện vô cùng long trọng cho lễ kỷ niệm lần này...”

Ông Bảo tỏ vẻ e ngại: “Không chỉ triệu hồi toàn bộ Tứ Đại Thiên Vương và gần mười nghìn cao thủ Ám Kình về, còn có hơn một trăm người đứng đầu các gia tộc quyền quý ở Yên Kinh, cùng các vương công đại thần đến dự, ngay cả Hoàng tộc họ Tô ở Đế Đô cũng phái người đến...”

"Với khả năng của Đại Thế tử, e rằng cũng khó chống lại”.

"Chỉ là lũ kiến cỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”, giọng Sở Trí Hậu chắc như đinh đóng cột, trong mắt ông ta lóe lên vẻ ngang tàng.

"Ngày nào tôi còn thở, ngày ấy lũ hề nhảy nhót kia đừng hòng càn rỡ nơi đất Yên Kinh!"

Nghe vậy, đôi mắt ông Bảo sáng lên vì kích động...

Sau hai mươi năm im hơi lặng tiếng, Vương gia lại chuẩn bị ra tay ư?

Còn nhớ lần trước đây, Vương gia Sở huy động đại quân tám trăm nghìn người, tiêu diệt mười bảy nước trong một đêm khiến triều đình rúng động. Lần này sẽ còn chấn động đến mức nào nữa đây?

Ông Bảo bỗng nhiên sinh lòng chờ mong.

Có lẽ số mệnh của Hiệp hội võ thuật sắp đi đến hồi kết rồi!

...

Ba ngày sau, gió rét căm căm, tuyết rơi dày đặc. Nhưng thời tiết tồi tệ này vẫn không ngăn được cảnh tượng tưng bừng rộn ràng ở Hiệp hội võ thuật, càng không ngăn được lòng nhiệt tình của khách khứa đến thăm.

Hôm nay là lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập Hiệp hội võ thuật, hiện trường được trang hoàng lộng lẫy, khí thế hào hùng như thác.

Hai tòa cao ốc chọc trời của Hiệp hội võ thuật vẫn nghênh đón khách đến với vẻ ngạo nghễ như xưa.


 

Hôm nay, hàng triệu chiếc xe sang nô nức như cá chép vượt sông, đưa những người đứng đầu các gia tộc, tướng lĩnh hoặc thậm chí là hội trưởng khu vực của Hiệp hội võ thuật đến theo đúng hẹn, tạo thành một khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Cửu Thiên Tế Ngụy Trung Hồ khoác áo hoa ngồi tại vị trí cao nhất, tiếp nhận những lời chúc tụng của khách khứa từ bốn phương.

"Tập đoàn Đoàn thị xin mừng lễ kỷ niệm của Hiệp hội võ thuật”.

"Nhà họ Trương ở Yên Kinh chúc mừng Cửu Thiên Tế”.

"Chủ tịch Trần của tỉnh Hoa Bắc, đặc biệt đến mừng Hiệp hội võ thuật...”

"Chi nhánh Liêu Bắc của Hiệp hội...”

Từng nhóm khách quý lần lượt tiến vào hội trường, dâng lên những món quà với giá trên trời.

Món quà rẻ nhất cũng có giá trị lên đến mười triệu tệ. Nhìn vào nhóm khách này, thanh thế này, có nói rằng vô tiền khoáng hậu cũng không hề khoa trương!

Ruỳnh ruỳnh!

Ngay sau đó, Tứ Đại Thiên Vương, những cao thủ cấp Tông sư của Hiệp hội võ thuật, dẫn theo gần mười nghìn đệ tử tinh anh ùa vào võ trường. Tất cả cùng khuỵu một gối xuống, đồng thanh hô to.

"Chúc Hiệp hội nghìn thu bất bại, thống nhất giang hồ!"



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK