Chương 15: Đánh cô là vì cô hèn hạ
“Đan Đan!”
Vân Mộc Thanh vừa mới hoảng hồn cũng phản ứng lại, cô vội vàng chạy tới ôm lấy Đan Đan vào lòng, khoé mắt còn ươn ướt.
“Đan Đan, con không sao chứ, khiến mẹ sợ chết đi được, con sao thế này?”
Sở Phàm lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, không có bị thương, chỉ bị giật mình thôi, ngủ một giấc là khoẻ rồi”.
Vân Mộc Thanh lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên vừa định cảm ơn người tốt ra tay giúp đỡ này thì sửng sốt: “Là anh à Sở Phàm?”
Sở Phàm nhìn khuôn mặt như hoa lê ướt mưa của cô, hơi đau lòng nói: “Chào cô, lại gặp nhau rồi”.
Vân Mộc Thanh hơi ngạc nhiên, tâm trạng phức tạp nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, tính cả ngày hôm qua anh đuổi Vân Dũng đi thì đây đã là lần thứ hai anh giúp đỡ tôi rồi, tôi thật không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa”.
Sở Phàm xua tay, quan tâm nhìn người phụ nữ trước mặt, khàn giọng nói: “Không cần khách sáo, Đan Đan không sao là tốt rồi, để đảm bảo vẫn nên đưa đến bệnh viện khám thì hơn”.
“Được, cảm ơn”, Vân Mộc Thanh lau khô nước mắt, ôm lấy Đan Đan, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt con gái, trong lòng không khỏi thầm trách: Con bé ngốc này, con suýt doạ mẹ sợ chết khiếp mà còn ngủ vui vẻ như vậy, đúng là không tim không phổi.
Sở Phàm đứng dậy, anh nheo mắt lại nhìn chiếc xe BMW gây chuyện cách đó không xa, trong lòng cực kỳ giận dữ.
Rõ ràng pháp luật đã quy định xe phải chạy chậm trên đoạn đường có trường học, nhường cho học sinh đi đường, hơn nữa tốc độ xe cấm vượt qúa ba mươi.
Nhưng khi nãy chưa tính chiếc xe BMW này lái hơn sáu mươi, còn lạng lách lung tung, không nhìn trước sau, nếu người đó có trách nhiệm thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
May mà nhờ có mình ở đây, nếu không thật sự không tưởng tượng nổi con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì!
Sở Phàm đứng lên, vừa định đi nói lý lẽ với tài xế chiếc xe kia thì lúc này, người nọ đã chủ động bước ra từ trong xe.
“Đứa con chết tiệt của ai mà không biết trông chừng còn để chạy lung tung trên đường lớn như thế, muốn chết sao?”, tài xế một người phụ nữ diêm dúa chừng hai mươi mấy tuổi, ăn diện phô trương, mặc toàn đồ hiệu.
Cô ta vênh váo hung hăng, vẻ mặt kiêu ngạo giận dữ như mình chịu thiệt thòi lắm vậy, còn trách móc Vân Mộc Thanh:
“Cô làm mẹ kiểu gì thế, có biết phép tắc không vậy? Cô biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không, BMW 7 Series, hơn một triệu đấy!”
“Bị va chạm thành thế này cô có đền nổi không? Mới sáng sớm, đúng là xui xẻo mà”.
Vân Mộc Thanh cắn môi, khiêm nhường xin lỗi người kia: “Xin lỗi, là do tôi sơ ý, đem lại phiền phức cho cô rồi”.
Sở Phàm thấy thế thì cực kỳ giận dữ, hỏi Vân Mộc Thanh: “Rõ ràng là cô ta lái xe ẩu tả khiến Đan Đan hoảng sợ, cô xin lỗi cô ta làm gì?”
Vân Mộc Thanh lắc đầu nói: “Bỏ đi, Đan Đan không sao là được rồi. Tôi… Tôi không đền nổi nhiều tiền như vậy…”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Vân Mộc Thanh, Sở Phàm cực kỳ chua xót, cô gái ngốc này, không biết mấy năm nay đã chịu bao nhiêu uất ức khổ nhọc vì con gái nữa.
Một mình không nơi nương tựa, gặp chuyện khó khăn cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong, nhân nhượng cho yên chuyện.
Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Phàm có cảm xúc dịu dàng thoáng qua, còn mang theo đau lòng và áy náy.
“Đúng là xui xẻo, bỏ đi, hôm nay tôi không so đo với cô”, người phụ nữ ăn mặc phô trương trước mặt chán ghét nói, cô ta ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí lấy mấy tờ tiền đỏ từ trong túi Chanel của mình ra, phách lối nói:
“Sau này đi đường nhớ nhìn trước nhìn sau, may mà gặp tôi tốt bụng không so đo với cô đấy, chứ đổi lại là người khác, không đòi cô ba năm chục nghìn thì làm gì có chuyện bỏ qua…”
Đến lúc này Sở Phàm cũng không nhịn được nữa, anh nhìn người phụ nữ diêm dúa này với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Cút lại đây xin lỗi”.
Cả ông trời cũng không được ức hiếp người phụ nữ của anh, chứ đừng nói là cô ta.
Ánh mắt sắc bén chứa đầy sát khí này khiến người phụ nữ hoảng sợ, tim đập thịch một tiếng, cô ta tự thấy bối cảnh của mình cũng không tầm thường, có quen biết với không ít “nhân vật lớn” của thế giới ngầm, nhưng đứng trước Sở Phàm tràn đầy khí thế này, thật sự chẳng khác nào mấy con kiến cả.
“Sở Phàm, bỏ đi”.
Vân Mộc Thanh rất biết ơn vì Sở Phàm đã giúp đỡ, tuy không biết vì sao người xa lạ này lại tốt với con gái mình như thế, nhưng ơn tình này cô khắc ghi trong lòng, cô không muốn vì mình mà khiến Sở Phàm gặp phiền phức.
Cô nhỏ giọng khuyên răn: “Tôi và Đan Đan cũng không bị gì, không cần làm lớn chuyện lên đâu…”
Người phụ nữ này có thể chạy xe BMW bạc triệu, tuy không hẳn là kếch xù, nhưng không giàu cũng quý, không dễ trêu vào.
Năm năm nay, cô đã quen với việc nhượng bộ rồi.
Vẻ nhút nhát của Vân Mộc Thanh khiến Sở Phàm càng tức giận hơn, anh xoay người nhìn về phía người phụ nữ, tuy nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo: “Tôi kêu cô xin lỗi, không nghe thấy sao?”
Bây giờ mình đã về bên cạnh vợ con, tuyệt đối không thể để hai mẹ con phải chịu uất ức nữa.
“Ha, anh quát tôi á? Kêu tôi xin lỗi? Anh nghĩ mình là ai!”
Lúc này người phụ nữ kia cũng hiểu ra, nghe thấy Vân Mộc Thanh sợ hãi khuyên ngăn, lại nhìn thấy đồ thể thao rẻ tiền trên người Sở Phàm, cô ta bèn cho rằng hai người chỉ là điêu dân nghèo rớt mồng tơi, không có chút bối cảnh nào.
Khi nãy mình còn bị anh doạ sợ? Đúng là buồn cười, vì sao mình phải sợ anh chứ?!
Cô ta hống hách chỉ vào Sở Phàm, quát mắng: “Kêu tôi xin lỗi cô ta hả, vậy anh hỏi xem cô ta nhận nổi không?”
“Một đứa con hoang mà thôi, bà đây không tông chết nó là do nó may mắn! Thứ có bố sinh không có bố dạy…”
Sở Phàm lập tức nheo mắt lại, sát khí tản ra!
Con hoang, hai chữ này như đâm mạnh vào lòng anh.
Lần trước kẻ dám nói như vậy chính là Vân Dũng, nếu không nhờ Vân Mộc Thanh ngăn cản thì cậu ta đã chết rồi.
Dù Vân Mộc Thanh có dịu dàng đến mức nào thì lúc này cũng không chấp nhận được, cô đỏ mắt, tức giận chỉ vào cô ta: “Cô… Cô, con người cô có giáo dục không vậy, cô nói chuyện kiểu gì thế!”
Người phụ nữ khoanh tay, kiêu ngạo đáp: “Tôi không có giáo dục đấy thì sao nào, cô đánh tôi đi, cô dám không? Ha ha ha…”
“Cô…”, Vân Mộc Thanh tức giận đến mức nói không nên lời, tính cách cô vốn dịu dàng, sao có thể cãi lại loại lưu manh này được.
Lúc này, Sở Phàm lạnh lùng tiến lên, tát mạnh một cái lên khuôn mặt còn đang ra vẻ kiêu ngạo của cô ta!
Chát!
Người phụ nữ ăn mặc phô trương lập tức ngã xuống đất, mặt sưng đỏ, tóc tán loạn, trông cực kỳ nhếch nhác, cả khoé miệng cũng có máu chảy ra.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên che miệng lại, người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
“Anh… Anh dám đánh tôi á?!”, người phụ nữ vừa tức giận vừa khiếp sợ, cô ta phẫn nộ gào thét: “Tên khốn kiếp, anh có biết tôi là ai không hả, anh dám đánh tôi á, tên khốn này, tôi liều mạng với anh…”
Người phụ nữ ăn mặc phô trương nổi trận lôi đình, giương nanh múa vuốt xông về phía Sở Phàm.
Sở Phàm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, giơ chân đá thẳng lên bụng người phụ nữ, sau đó nắm lấy tóc cô ta, liên tục tát bảy tám bạt tai!
‘Chát, chát, chát!’
Sức lực mạnh mẽ, âm thanh vang dội.
Đối phó với loại người cặn bã dám sỉ nhục con gái mình, Sở Phàm không hề nương tay chút nào, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Tát như sét đánh!
Người phụ nữ diêm dúa kia bị đánh đến mức lảo đảo, lớp trang điểm trên mặt trôi gần hết, tóc rối tung, mặt mũi bầm dập, sau khi ngã xuống đất thì rên rỉ đứng dậy: “Anh, anh đánh phụ nữ, tên khốn, anh không phải là đàn ông…”
“Tôi chưa từng đánh phụ nữ”, Sở Phàm chán ghét liếc cô ta một cái, sau đó bổ sung: “Nhưng loại hèn hạ thì khác”.
“Sở dĩ tôi đánh cô là vì loại người cặn bã như cô quá hèn hạ”.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người đều hô to đáng đánh, đánh rất đã.
Bọn họ đã thấy khó chịu với thái độ vênh váo hống hách, mắt cao hơn đầu của người phụ nữ này từ lâu rồi, bây giờ bị báo ứng, đương nhiên ai cũng thấy vui vẻ.
“Các… Các người…”
Người phụ nữ tức muốn nổ phổi, cô ta cắn răng, hung ác bỏ xuống một câu: “Được, coi như anh có gan, mấy người đợi đó cho tôi”.
“Người đàn ông của tôi là giám đốc của hội thương mại Tứ Hải, có hơn một trăm đàn em, anh dám trêu vào tôi, ngày mai tôi sẽ khiến anh phơi thây đầu đường, nghiền anh thành tro bụi!”
Quần chúng đang vỗ tay tán thưởng xung quanh biến sắc, lập tức giải tán hết.
Hội thương mại Tứ Hải chính là ông lớn ở thành phố Giang Lăng đó, không trêu vào nổi!
Vân Mộc Thanh cũng biến sắc, cực kỳ lo lắng và căng thẳng…
“Tuỳ cô thôi”, Sở Phàm chỉ hờ hững đáp một câu, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, anh ôm lấy Đan Đan, kéo Vân Mộc Thanh xoay người rời đi.
“Nếu không muốn chết thì cứ việc kêu bọn họ tới đây”.